“Ta đã nhớ ra hắn là ai rồi, chỉ có điều hắn tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ Tát Lâm kia có sức ảnh hưởng lớn như vậy, có thể làm cho hắn đặc biệt tham gia dạ tiệc này?"
Tô Bằng nhìn thoáng qua Lục Nhĩ Khắc Văn đã trở thành trung tâm của dạ tiệc tối nay, nói với nam tử da trắng vóc dáng thấp đứng bên cạnh.
“Ha ha, ngươi còn không biết sao, Lục Nhĩ Khắc Văn cũng ở xã khu của chúng ta, chính là hàng xóm của chúng ta."
Bên cạnh Tô Bằng, một vị phu nhân hơn ba mươi tuổi mặc lễ phục dạ hội màu đỏ đi tới nói.
Tô Bằng cùng với nam tử da trắng vóc dáng thấp bên cạnh, đều khẽ gật đầu chào với vị phu nhân này, vừa rồi Tô Bằng qua sự giới thiệu của Kha Nhĩ khắc đã biết vị phu nhân này là phu nhân chủ tịch công ty nguyên liệu dược liệu số một số hai của xã khu Kha Nhĩ Khắc.
“Hắn cũng ở xã khu của chúng ta?"
Nghe đến xã khu này, Tô Bằng có chút ngẩn người, đây thật đúng là một tin tức mới.
“Đúng vậy, Lục Nhĩ Khắc Văn mặc dù có thời điểm hơi có vẻ bảo thủ, nhưng trên thực tế vẫn là một người tốt, ta cùng với nhà hắn là hàng xóm, cách nhau chừng hai trăm mét, các ngươi cũng biết, khí hậu ở Canberra đôi lúc sẽ có chút ít dị thường, mùa đông sẽ có mưa băng và tuyết, ta gặp hắn lúc hắn đang dọn tuyết ở xe của mình."
Vị phu nhân này nói với Tô Bằng, sau đó nhìn thoáng qua xung quanh, hạ thấp thanh âm, nói:
“Thật ra thì, ta còn rất là thưởng thức Lục Nhĩ Khắc Văn, hắn ngoại trừ là một chính trị gia thành công ra thì còn là một người cha tốt."
“Người cha tốt? Ta nghĩ mỗi người đàn ông có con cái ở đây đều sẽ là một người cha tốt hết cả."
Nghe xong lời của vị phu nhân này, người đàn ông da trắng vóc dáng thấp bên cnahj dường như cảm thấy vị phu nhân này quá mức tôn sùng Lục Nhĩ Khắc Văn, có chút ghen tị nói với nàng.
“Không, ta không phải nói ý này."
Vị phu nhân này lắc lắc đầu, khẽ lên tiếng:
“Thật ra thì ta vốn không muốn nói, có điều nếu đã nhắc tới..."
“Có chuyện xưa đặc biệt nào sao?"
Người đàn ông vóc dáng thấp da trắng này nghe vị phu nhân này nói như thế. Dường như chọt tới điểm tò mò, quay đầu qua hỏi.
“Ừ, thật ra thì các ngươi hẳn là không biết, Lục Nhĩ Khắc Văn có một người con gái bị bệnh đặc biệt, con gái của hắn bị bệnh này từ lúc sinh ra, không thể làm những hoạt động kịch liệt, thậm chí không thể lớn tiếng cười vui, nếu không xương cốt của nàng sẽ... Răng rắc. Thật giống như làm bằng thủy tinh."
Vị phu nhân này làm ra một động tác tay đứt gãy, sau đó nói:
"Con gái của hắn ta đã thấy qua, một cô bé đáng yêu tóc vàng như thiên sứ, nhưng mà thật bất hạnh, lại mắc phải loại bệnh cổ quái này... Hơn nữa, bệnh của nàng tựa hồ là hiếm thấy trong hiếm thấy, không cách nào giống như là khác thông qua phẫu thuật hoặc là uống thuốc thì sẽ chữa khỏi được, chỉ có thể tự mình cẩn thận mà thôi."
“Lục Nhĩ Khắc Văn hết sức yêu thương con gái của mình. Mỗi ngày đều phải đẩy xe lăn mang con gái của mình ra ngoài tản bộ, hơn nữa nghe nói, hắn vốn là ở trong một tòa nhà rất tốt... Lục Nhĩ Khắc Văn từ chỗ cha mình kế thừa không ít tài sản, có điều bởi vì chữa bệnh cho con gái mình mà hắn đã bán sạch khu nhà cấp cao như biệt thự được tổ truyền, nhà ở bây giờ tuy rằng không tồi nhưng so với cổ trạch do cha ông để lại thì kém xa rất nhiều."
“Hóa ra là như vậy."
Người đàn ông da trắng nghe xong, bộ dạng như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó vẻ mặt đồng tình nói:
“Nói như vậy, hắn coi như là một người cha đủ tư cách. Vì người nhà phải làm một chút việc hy sinh."
“Đúng vậy."
Vị phu nhân này nhẹ gật đầu, cuối cùng mới sửa sang lại dáng vẻ một chút, nói:
“Đương nhiên ta vốn cũng không muốn nói chuyện riêng của người ta, chẳng qua là hôm nay nói đến nơi đây thì ta cũng nói một chút, ta cũng không phải là cái loại người thích buôn chuyện về nhà của người khác."
“Dĩ nhiên rồi."
Tô Bằng cùng với người đàn ông da trắng kia lập tức gật đầu, nói với nàng.
Vị phu nhân này thỏa mãn phổ biến hứng thú buôn chuyện, còn nói thêm mấy câu, liền thấy người quen vừa tới nên chào từ biệt với Tô Bằng và người đàn ông da trắng, đi qua chỗ người quen nói chuyện phiếm.
“Xem ra, trên thế giới ở chỗ nào cũng không thể thiếu người thích buôn dưa lê... Cho dù là tổng thống Úc tương lai cũng không thể chạy trốn được."
Nhìn vị phu nhân kia sau khi rời khỏi, lại gia nhập vào một đám người mới, sau đó tiếp tục nhìn Lục Nhĩ Khắc Văn đang nói gì đó, người đàn ông da trắng cảm khái nói.
Tô Bằng nhún nhún vai, thế giới này ở đâu cũng không thể thiếu người thích tán dóc về chuyện của người khác, có điều cũng tốt, cũng để cho mình có thêm một số tin tức hơn.
Vào lúc này, Kha Nhĩ Khắc mới vừa rồi bị bằng hữu kéo qua một bên nói chuyện phiếm, đột nhiên đi tới đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...