Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Tô Bằng và Độc Cô Thắng cưỡi cự điêu, bay về hướng tây.

Tốc độ của cự điêu nhanh chóng khác thường, trên đường đi Tô Bằng chỉ cảm thấy cảnh vật trên mặt đất vùn vụt lướt qua, vài canh giờ như thế, trên không trung cự điêu cũng chuyển đổi phương hướng mấy lần, có điều cơ bản vẫn đi về hướng tây.

“Cự điêu này thần tuấn như thế, tốc độ e rằng không kém gì máy bay loại nhỏ, bay từ buổi trưa đến bây giờ, chắc rằng đã mấy ngàn dặm rồi chứ?"

Tô Bằng suy đoán trong lòng, có điều chuyến du hành không trung lần này xem như cũng không tồi, Độc Cô Thắng suốt đường đi liên tục phóng ra khí kình hộ thể, Tô Bằng được khí kình này bao bọc bảo vệ, giống như ngồi trong khoang máy bay, là một lần du hành kỳ diệu hiếm thấy.

Có điều kỳ diệu thì kỳ diệu, ngồi lâu quá, Tô Bằng cũng có chút nhàm chán, có điều lúc này mặt trời đang ngã về tây, thế giới này cho dù mặt trời hay là ánh trăng đều có vẻ lớn hơn so với trong hiện thực, chỉ thấy đường chân trời một vầng chiều tà đỏ rực dần nghiêng xuống, kèm theo áng mây, chim rừng về tổ, cũng có chút hoành tráng, khiến tinh thần Tô Bằng phấn chấn không thôi.

Còn Độc Cô Thắng ở phía trước Tô Bằng, cũng dùng giọng nói trầm thấp của hắn hô một tiếng:

"Đến nơi rồi."

Không thấy hắn ra roi như thế nào, chỉ thấy thần điêu cực lớn bọn họ đang cưỡi trên mình cất tiếng kêu lên, lượn vòng trên không trung một lát, bay xuống bên dưới!

Tô Bằng lập tức khôi phục chút ít tinh thần, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy chỗ cự điêu này hạ cánh, là một chân núi, xung quanh núi cao chót vót, từng đỉnh núi một, giống như đột ngột nhô lên từ trên mặt đất, trực tiếp lại bất thình lình bắn vọt lên khỏi mặt đất mấy ngàn thước, bốn phía đều là vách đá dựng đứng, khiến người khác không thể nào leo lên được.

Có điều, lúc này phương hướng cự điêu hạ cánh, là một ngọn núi mặc dù cao hơn một chút, nhưng hình như còn có sườn dốc, rừng rậm um tùm, rậm rạp xanh tươi, địa bàn trên đỉnh núi cũng tương đối không nhỏ, trên không trung nhìn, loáng thoáng có thể nhìn thấy một vài đình đài lầu các ẩn bên trong rừng rậm, ngược lại rất có ý cảnh.

"Đây chính là sơn môn của Tử Hà môn sao?"

Tô Bằng nhìn, trong lòng thầm nghĩ, cự điêu quanh quẩn trên không trung ba vòng, sau đó lại kêu to một tiếng, bay xuống phía dưới.

Cự điêu sải rộng đôi cánh, giống như tàu lượn hạ cánh, nhanh chóng hạ xuống trên đỉnh núi ước chừng cao khoảng ba ngàn bốn ngàn mét, bởi vì đáp xuống rất vững vàng, Tô Bằng cũng không cảm giác đặc biệt nào, hắn quan sát bốn phía, phát hiện nơi cự điêu hạ cánh, là một khu rừng trúc, trúc có phần cao lớn, chỉ là trên thân cành lấm tấm chấm tròn, giống như đang rơi lệ.

“Đây là Lệ Trúc lâm của sơn môn, những cây trúc này, phần lớn là do đại sư huynh trồng."

Độc Cô Thắng nói với Tô Bằng, Tô Bằng nói một tiếng:

“Tôn sư huynh thật tao nhã."


"Ồ..."

Độc Cô Thắng nghe xong, không khỏi cười khổ một tiếng, khiến Tô Bằng cảm thấy có điểm không ngờ, chẳng lẽ đại sư huynh này, Lệ Trúc lâm, còn có câu chuyện nào nữa sao?

“Chúng ta đi xuống đi, lát nữa ta dẫn ngươi đi gặp sư tôn."

Độc Cô Thắng giống như không muốn nói quá rõ ràng, nói với Tô Bằng.

Tô Bằng gật đầu, mặc dù lên điêu do Độc Cô Thắng hút hắn lên, nhưng không có nghĩa là lúc xuống cũng phải như thế, thuật Phi Hành Lục Địa của Tô Bằng mặc dù không thiện bay cao, nhưng cũng có một vài hiệu quả, hắn tung người một cách thật đẹp, từ trên cự điêu nhảy xuống, Độc Cô Thắng cũng nhảy xuống khỏi cự điêu.

Vỗ về đôi cánh của cự điêu, Độc Cô Thắng nói:

"Tự ngươi đi kiếm đồ ăn đi."

Thần điêu kia giống như đã tinh thông tính người, nhẹ gật đầu, sau đó xoay người lấy đà hai cái, sải cánh tung bay, cuốn theo một trận gió lốc, bay vào trong không trung.

“Độc Cô sư huynh, bây giờ chúng ta đi gặp sư tôn sao?"

Tô Bằng hỏi, mặc dù còn chưa bước chân vào trong cửa Tử Hà môn, nhưng Tô Bằng ngược lại cũng không xem bản thân như người ngoài, sư huynh sư tôn vô cùng thuận miệng.

“Không vội, trước tiên gặp đại sư huynh đã."

Độc Cô Thắng nói. Tô Bằng nghe xong khẽ gật đầu, nói:

“Trong lòng ta cũng vô cùng ngưỡng mộ phong thái của đại sư huynh, đang muốn gặp mặt.”

Đối với vị sư huynh mười năm trước, vừa ra mặt đã dọa sợ gần trăm võ lâm nhân sĩ, khiến đám người này mặc hắn sai bảo, hơn nữa mười năm không quên uy thế còn sót lại kia cảm thấy hứng thú hơn, vừa rồi trò chuyện với Độc Cô Thắng biết được, Độc Cô Thắng đứng hàng thứ hai trong đệ tử bổn môn, vị sư huynh kia, dĩ nhiên là đại sư huynh.

Nghe Tô Bằng nói, Độc Cô Thắng lại vô thức lắc đầu, thở dài, trong lòng Tô Bằng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng Độc Cô Thắng vẫn dẫn theo Tô Bằng đi vào nơi sâu trong rừng trúc.


“Đi lại trong rừng trúc, nhất định phải đi cùng với ta, không được rời khỏi phạm vi ngoài ba thước, nếu không rất có thể lạc đường trong rừng trúc, đến lúc đó muốn tìm ngươi rất phiền phức."

Độc Cô Thắng nói với Tô Bằng, Tô Bằng lại cảm thấy có chút kỳ lạ, cho dù rừng trúc này rậm rạp, cũng sẽ không vượt quá ba mét làm sao mà lạc đường cho được chứ?

Giống như cảm giác được nghi hoặc trong lòng Tô Bằng, Độc Cô Thắng nói:

"Khu rừng trúc này lúc đại sư huynh trồng, tiểu sư đệ giúp bố trí một chút, thành tựu kỳ môn độn giáp của tiểu sư đệ rất thâm sâu, một vài trận pháp âm thầm, hôm nay rừng trúc đã thành, nếu như không cẩn thận, ngay cả ta cũng sẽ lạc đường, cả buổi cũng không cách nào rời khỏi."

Độc Cô Thắng nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nghe xong, lúc này mới đã hiểu đôi chút, thầm nghĩ kỳ nhân dị sĩ trong Tử Hà môn này cũng không phải ít, không ngờ còn có người tinh thông kỳ môn độn giáp, khu rừng trúc này thôi, lẽ nào không khác gì Đào Hoa đại trận trên Đào Hoa đảo hay sao?

Rất nhanh, Tô Bằng liền phát giác, tiểu sư huynh mình chưa từng gặp mặt kia, thành tựu trên kỳ môn độn giáp, có thể còn lợi hại hơn chút đỉnh so với Hoàng Lão Tà trong tiểu thuyết mình từng đọc.

Sau khi vào trong rừng trúc, mới đi vài bước còn được, nhưng sau khi Tô Bằng tiến sâu vào trong rừng trúc, lập tức cảm thấy rằng, rừng trúc xung quanh, giống như tự mình chuyển động, cho dù là hướng trước hướng sau, bên trái bên phải, hay là nhìn lên trên, rừng trúc này luôn tạo cảm giác bất cứ giờ phút nào đều không ngừng xoay tròn, khiến Tô Bằng lĩnh hội một loại cảm giác mê muội choáng váng hiếm thấy.

Nếu không phải bám theo Độc Cô Thắng đi về phía trước, thân thể của Độc Cô Thắng còn có thể xem như một tọa độ, Tô Bằng cảm thấy bản thân dường như muốn nôn mửa trong cảm giác khó chịu trời đất quay cuồng này, sau đó bất tỉnh, bị người tống ra khỏi rừng trúc này.

Có điều lúc này, xem như vẫn còn tốt, ít nhiều Tô Bằng có thể cảm giác được Độc Cô Thắng, chỉ muốn nhắm mắt theo đuôi đi theo hắn, loại cảm giác mê muội biến mất không ít, Tô Bằng một đường đi theo hắn như vậy, đi thẳng về phía trước.

Đi chưa được bao lâu, Tô Bằng đột nhiên cảm giác áp lực giảm hẳn, lúc này mới phát hiện, nước mắt xung quanh bớt đi, ngược lại ở trong rừng trúc, có một cái đình, trong đình có một bàn đá, bốn cái ghế bằng đá tảng, lúc này trên bàn đá kia, bày một bàn lớn toàn sạch buộc chỉ, một nam nhân trẻ tuổi thoạt nhìn mới hơn hai mươi, tuổi tác xấp xỉ với mình mặc y phục màu đen, đang gật gù đắc ý, tay trái một bầu rượu, tay phải một quyển sách nhìn vô cùng vui vẻ.

“Tiểu sư đệ."

Nhìn thấy người này, trên mặt Độc Cô Thắng lộ ra nụ cười, nói với hắn, chỉ là người đọc sách kia vẫn ngây ngốc, Độc Cô Thắng gọi hắn liền ba tiếng, mới kéo tinh thần của hắn ra khỏi quyển sách.

"Ồ! Là Nhị sư huynh!"


Thấy là Độc Cô Thắng, người này gọi một tiếng, liền bước tới, lúc này bầu rượu kia vẫn nằm trên tay trái của hắn, quyển sách bên tay phải vẫn chưa buông xuống, đi đến trước mặt Độc Cô Thắng, nói:

“Nhị sư huynh, chuyện kia của đại sư huynh, đã xử lý xong xuôi rồi."

"Ừm."

Độc Cô Thắng khẽ gật đầu, sau đó giới thiệu Tô Bằng cho người này nói:

"Người này chính là Tô Bằng, nếu như không có gì bất ngờ, khả năng trở thành sư đệ mới chúng ta rất lớn."

“Ha ha ha... Tiểu sư đệ này ta chịu đựng lâu như vậy, cuối cùng cũng có người nhỏ hơn ta rồi!”

Người này nghe xong, lập tức cười ha ha, còn liên tục lộn nhào hai cái.

Độc Cô Thắng mỉm cười nhìn hắn, tiểu sư đệ này của hắn mỗi khi nghiên cứu kỳ môn độn giáp đều giống như học trò chăm chỉ, còn phương diện tính tình lại chẳng khác nào lãng tử bất kham.

Tô Bằng cũng hơi tò mò nhìn người tương lai có khả năng là tiểu sư huynh này, người này gương mặt hết sức thanh tú, có điều bộ dạng lại có chút mất hồn mất vía, giống như thường xuyên thất thần.

“Ha ha, quên tự giới thiệu, xin chào xin chào, ta tên là Trần Kỳ Trận, về sau gọi ta là Trận sư huynh là được rồi."

Người này nói, tay phải quơ quơ, quyển sách kia biến mất không thấy đâu, sau đó chìa tay phải nói với Tô Bằng.

“Người này ngược lại không giống những người khác, đi đến thế giới trò chơi này lâu như vậy, lần đầu có người của thế giới này bắt tay chào hỏi ta..."

Tô Bằng trong lòng thầm nghĩ, có điều cũng chẳng nghĩ nhiều, đưa tay ra.

Nhưng mà hai người vừa mới bắt tay với nhau, Tô Bằng đột nhiên cảm giác cánh tay đối phương phát ra âm thanh răng rắc, sau đó nhìn lại, lập tức giật mình, đã thấy cánh tay này của Trần Kỳ Trận, bất chợt rơi xuống khỏi tay hắn!

"A! A! Tiểu sư đệ! Tay của ngươi sao mạnh quá vậy! Kéo rụng luôn tay của sư huynh ta rồi!"

Trần Kỳ Trận này, bộ dạng giống như bị trọng thương, hô to gọi nhỏ, Tô Bằng nhìn lại, chỉ thấy chỗ tay gãy của hắn lòi ra xương trắng dày đặc, giống như thật sự bị đứt tay!

Lúc này trong tay Tô Bằng, lại cầm một cánh tay gãy, đoạn tay gãy này, còn không ngừng lắc lư liên tục, giống như vẫn đang nắm tay cùng với Tô Bằng, thật sự buồn nôn!

"Á..."


Tô Bằng ít nhiều có phần hoảng hốt, có điều theo cảm giác, cánh tay mình đang nắm, dường như trọng lượng không đúng?

“Tiểu sư đệ, Tô Bằng lần đầu đến sơn môn, ngươi cũng đừng dùng mấy màn kỹ xảo của ngươi chọc ghẹo người ta."

Lúc này, Độc Cô Thắng nói với Trần Kỳ Trận.

“Ha ha... Chê cười rồi chê cười rồi."

Người trẻ tuổi kia ha ha cười lớn, phất phất tay, chợt thấy lại một cánh tay phải, mọc ra từ chỗ tay gãy của hắn, làm gì có dáng vẻ bị đứt tay chứ?

Tô Bằng lập tức hết nói nổi, bản thân ngược lại nhìn đến có phần trợn mắt há mồm, lại nhìn trong tay mình, làm gì có phải là cánh tay gãy, rõ ràng là một khúc trúc.

“Ha ha, ha ha, Tô Bằng ngươi đừng trách, đùa vui chút thôi, xem như biểu diễn ảo thuật, nhị sư huynh, ngươi đang tìm đại sư huynh sao, ta tìm đường cho ngươi."

Trần Kỳ Trận hỏi, nói rồi, hắn chỉ tay về một hướng, vỗ tay, trong sự kinh ngạc của Tô Bằng, chợt thấy lệ trúc kia, bất chợt giống như mọc chân, tách ra thành một con đường.

"Ừm, tiểu sư đệ ngươi tiếp tục đọc sách đi."

Độc Cô Thắng nói, mang theo Tô Bằng rời khỏi, Tô Bằng mặc dù trong lòng tò mò, nhưng nhất thời dằn xuống, tạm biệt Trần Kỳ Trận, cùng với Độc Cô Thắng đi vào trong con đường kia.

“Ha ha... Tiểu sư đệ chẳng những tinh thông kỳ môn độn giáp, còn tinh thông ảo thuật, vừa rồi chẳng qua chỉ là chút trò đùa của hắn... Hắn tính tình hoạt bát, bình thường ở đây chỉ có ta, còn có đại sư huynh, còn có một tiểu sư muội... Hắn không dám trêu chọc, bình thường chịu đựng khổ sở, mới vừa thấy người liền đùa một chút."

Nhìn bộ dạng không nói cười tuỳ tiện của Độc Cô Thắng, mỉm cười giải thích với Tô Bằng.

Tô Bằng gật đầu, cơ bản đã hiểu sơ sơ về Trần Kỳ Trận này, có điều cũng hiểu được khía cạnh mà thôi, Tử Hà môn nhân khẩu không nhiều, nhưng nhìn chung có phần hòa hợp, trái lại giảm bớt lo lắng mình vào trong đại môn phái lục đục với nhau.

Vừa rồi đi qua thạch đình kia, có thể là trận nhãn của trận pháp Lệ Trúc lâm, trải qua điều khiển của Trần Kỳ Trận kia, Tô Bằng và Độc Cô Thắng mới mau chóng rời khỏi rừng trúc.

Tô Bằng quan sát bốn phía xung quanh, nơi này là vách núi bên ngoài rừng trúc, lúc này ánh chiều chỉ còn sót lại vài tia nắng yếu ớt, Tô Bằng nhìn thấy, vẻ mặt Độc Cô Thắng trở nên tương đối cung kính, nhưng không giống như giả vờ, Độc Cô Thắng dẫn Tô Bằng, đi về hướng vách núi, hướng về phía vách núi không người hô:

“Đại sư huynh, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, ta dẫn người mang bốn tấm Hắc Thiết lệnh, đến nơi này rồi đây."

Giọng nói vang vọng, sau nửa ngày vẫn không có hồi âm, chốc lát sau, phía dưới vách núi mới vang lên tiếng người, nói....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui