Tô Bằng tiếp tục nghe Mục Hiểu Tùng giải giải.
Nghe Mục Hiểu Tùng nói, đạo nhân tá túc lại Mục gia kia sau khi nghe xong mọi chuyện, cười ha ha, nói với Mục Hiểu Tùng, hắn chính là đạo sĩ mật tu của Thanh Vân Sơn, có một thân công pháp huyền diệu, nếu đã tá túc lại Mục gia, nghe thấy chuyện không bình thường cỡ này, đương nhiên muốn ra tay quan tâm một chút, muốn Mục Hiểu Tùng không cần nóng vội, chỉ cần chuẩn bị một ít đàn hương là được rồi.
Mục Hiểu Tùng lúc ấy nghe thế, cảm thấy có lẽ cũng không có chuyện gì, dù sao đạo sĩ kia cũng chỉ muốn đàn hương, mẫu thân của Mục Hiểu Tùng ăn chay niệm Phật, trong nhà có không ít đàn hương.
Sau khi lấy đàn hương, đạo nhân kia bảo Mục Hiểu Tùng hộ pháp giúp hắn, thật ra đạo nhân kia không hề ngờ rằng, sẽ bị người phàm làm bị thương, cho nên chỉ muốn Mục Hiểu Tùng giúp hắn trông chừng thân thể mình, sau đó đạo nhân kia đốt đàn hương, ngồi bất động một chỗ.
Mục Hiểu Tùng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ ở đó hộ pháp dựa theo lời của đạo nhân.
Đạo nhân kia vốn dĩ cùng còn may, chỉ là qua nửa canh giờ, thân thể cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Mục Hiểu Tùng đang lúc nhàm chán, đạo nhân bảo hắn hộ pháp quát to một tiếng, thân thể ngã quỵ.
Lúc ấy sắc mặt đạo nhân kia tái nhợt, nói với Mục Hiểu Tùng chuyện không hay rồi, vừa rồi hắn âm thần xuất khiếu, đụng phải yêu đạo của Xích Kỳ đạo, đôi bên đều đả thương lẫn nhau, người của Xích Kỳ đạo đã cảm nhận được vị trí của mình, muốn Mục Hiểu Tùng mau chóng báo cho cha mẹ của hắn lánh nạn.
Mục Hiểu Tùng trước đó làm gì có gặp phải loại chuyện này, bán tín bán nghi, phụ thân của hắn bị người ta đánh đến trọng thương chưa lành, mẹ hắn lúc này cũng đã ngủ, Mục Hiểu Tùng nhất thời do dự, không có nhanh chóng thông báo cho cha mẹ mình.
Nhưng mà chưa được bao lâu, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, bất chợt có hơn trăm đạo nhân Xích Kỳ đạo cùng hộ viện trong trang của tên trang chủ khác họ kia, cương đao kiếm sắt cầm trong tay, hầm hầm xông vào.
Lúc này Mục Hiểu Tùng mới choáng váng, những đạo nhân Xích Kỳ đạo đó còn có hộ viện của tên trang chủ kia phá cửa xông vào, gặp người liền chém.
Mục Hiểu Tùng làm sao trải qua được thay đổi này, lúc đó đã ngây ngẩn cả người, may mắn đạo nhân tá túc lại kia khôi phục lại được chút sức lực, đạo nhân kia dường như cũng biết võ công, khí lực cũng lớn, kẹp Mục Hiểu Tùng dưới nách, từ trên tường liền xông ra ngoài.
Đối phương có hơn hai mươi cao thủ võ công khinh công đều có chút căn cơ đuổi theo, đạo nhân kia đánh một hồi, lại bị thương, mắt thấy như vậy sẽ bị người phía sau đuổi kịp.
Đạo nhân lúc ấy cũng quyết đoán, lòng tính toán nhanh chóng, vung ra một loại pháp bảo.
Pháp bảo kia hết sức lợi hại, giống như là phi kiếm trong truyền thuyết. Mục Hiểu Tùng cũng không thấy rõ ràng, chỉ nhìn thấy không trung lóe sáng ánh sáng màu vàng, hơn hai mươi người đuổi theo sau, đã bị đạo nhân kia giết sạch sẽ.
Có điều, pháp bảo này dường như cực kỳ tiêu hao tinh lực, sau khi đạo nhân kia sử dụng, dường như bị thương rất nặng, có điều không biết có phải hồi quang phản chiếu hay không, hắn quyết tâm mang theo Mục Hiểu Tùng trốn ra khỏi Mục gia trang.
Đạo nhân kia cũng hiểu rằng, tới lui phụ cận Lâm Y, chỉ có vài con đường này. Nếu bây giờ vội vã rời khỏi nơi này, hắn chống đỡ không được đến lúc đó. Cho nên dứt khoát mạo hiểm, đêm khuya mang theo Mục Hiểu Tùng từ kênh thoát nước lẻn vào trong thành thành Lâm Y.
Sau khi vào thành Lâm Y rồi, nhiều chỗ thương thế trên người đạo nhân rốt cuộc chịu không nổi phát tác, ngã xuống bên ngoài dân cư, đạo nhân kia trước khi chết, nói với Mục Hiểu Tùng, hắn một đời hành hiệp trượng nghĩa, quang minh lỗi lạc, lòng không vướng bận, nhưng mà trước khi chết, lại có hai điều hổ thẹn tiếc nuối.
Một là hắn làm việc cho sư môn, nửa đường gặp phải kiếp nạn, không thể hoàn thành nhờ vả của sư môn, vô cùng hổ thẹn, một là, bởi vì bản thân vô năng, liên lụy cả nhà Mục Hiểu Tùng bị giết, hết sức áy náy, muốn đền bủ tổn thất một phen.
Hắn hỏi Mục Hiểu Tùng, cha mẹ của hắn có thể là bị người Xích Kỳ đạo hại, có mong muốn học được bản lĩnh để báo thù cho cha mẹ không, Mục Hiểu Tùng tất nhiên trả lời muốn, đạo nhân kia nói một tiếng được, bảo Mục Hiểu Tùng dập đầu lạy hắn một cái, xem như là bái hắn làm sư phụ.
Mục Hiểu Tùng khi đó đã vô cùng căm hận trang chủ và Xích Kỳ đạo kia, lập tức dập đầu cho đạo nhân, bái đạo nhân làm sư phụ.
Đạo nhân kia kêu một tiếng tốt, sau đó lấy trên người vài vật, đưa cho Mục Hiểu Tùng.
Đạo nhân kia thông báo cho Mục Hiểu Tùng, hắn là một nhánh mật tu của Thanh Vân, đạo hiệu tên là Bồ Tuyền Tử, lần này ra khỏi sư môn, là vì để truy sát một tên phản đồ đã ăn trộm điển tịch của sư môn.
Điển tịch kia, là bí mật bất truyền của Thanh Vân Môn, là phương pháp tu đạo vô thượng, hắn cũng chỉ tu hành được một hai phần mười, nhưng nhất thời vô ý, bị phản đồ sư môn trộm mất.
Hắn xuống núi chính là vì truy sát phản đồ, may mắn không làm nhục mệnh, suôn sẻ giết chết được phản đồ, lấy lại được điển tịch.
Chỉ là hắn cũng bị trọng thương, nếu không lúc đấu pháp cùng yêu đạo Xích Kỳ đạo, sẽ không lưỡng bại câu thương.
Hắn muốn Mục Hiểu Tùng, phải giữ mạng, sau đó đi đến Thanh Vân Sơn, tìm được sư phụ của hắn Linh Châu đạo nhân, giao điển tịch Thanh Vân bị trộm về lại sư môn, làm được điều này, đương nhiên sẽ được gia nhập vào Thanh Vân Môn.
Đạo nhân cũng biết Mục Hiểu Tùng không hề có bất kỳ võ lực bảo vệ mình, bèn đem pháp bảo hắn dùng để giết chết toàn bộ hơn hai mươi cao thủ võ công kia cho Mục Hiểu Tùng.
Đó là một lá bùa màu vàng, Bồ Tuyền Tử nói cho Mục Hiểu Tùng, nếu cắn ngón tay, nhỏ máu của mình lên trên pháp bảo, Mục Hiểu Tùng cũng có thể sử dụng pháp bảo này một thời gian ngắn, nhưng Mục Hiểu Tùng dù sao chưa từng liên hệ đến thư pháp, nếu là như vậy, sợ là cũng sống không lâu.
Chỉ là thứ này không thể rơi vào trong tay Xích Kỳ đạo, nếu thật sự không được, thì phải phá hủy điển tịch pháp thuật, sau đó dùng pháp bảo đồng quy vu tận cùng đối phương.
Nói xong những lời này, Bồ Tuyền Tử liền tắt thở mất mạng.
Mục Hiểu Tùng, ở trong thành không biết nên làm sao mới phải, đạo nhân của Xích Kỳ đạo kia cũng đã phản ứng lại, vào trong thành tìm kiếm, lúc này trùng hợp gặp phải một tên ăn mày, tên ăn mày này mùa đông hàng năm đều đến Mục gia trang xin cháo, nhận ra Mục Hiểu Tùng, tên ăn mày này buổi tối vốn định đi trộm chó để làm một nồi thịt chó, không ngờ nghe thấy người Xích Kỳ đạo kêu gọi đầu hàng, loáng thoáng biết bọn họ là đang tìm Mục Hiểu Tùng.
Sau khi nhìn thấy Mục Hiểu Tùng, tên ăn mày biết hắn đang gặp khó khăn, một lòng lương thiện báo ân, hắn bèn dẫn Mục Hiểu Tùng vào trong nhà mà có đi không có về ở trong thành, cũng chính là nơi này.
...
Nói đến đây, Mục Hiểu Tùng hai mắt đỏ bừng, hắn nhìn Tô Bằng, nói:
“Vị tiên sinh này, Mục Hiểu Tùng ta mặc dù không bất tài, nhưng từng đọc qua sách thánh hiền, song thân, ân sư, đều là người quan trọng nhất với ta, tuy nhiên bọn họ đều bị Xích Kỳ đạo tàn sát... Bản thân ta yếu đuối không thể rút kiếm giết địch, kính mong tiên sinh báo thù cho, giết chết trang chủ Mục gia trang kia, còn có Xích Kỳ đạo để tế vong linh cho bọn họ!”
Tô Bằng nghe thế, im lặng hồi lâu, sau đó mở miệng nói:
“Ta đến Lâm Y, mặt khác còn có chuyện quan trọng, nếu giúp ngươi giết người, với ta mà nói, ảnh hưởng rất lớn... Có điều...”
“Có điều gì cơ?”
Mục Hiểu Tùng nghe thế, cảm giác giống như có hi vọng báo thù, tiến tới hỏi Tô Bằng.
“Có điều, Mục Hiểu Tùng, ngươi không muốn đích thân tự tay báo thù sao?”
Tô Bằng hỏi thiếu niên này.
“Muốn! Dĩ nhiên muốn! Ta nằm mơ, đều là cảnh tượng đám người Xích Kỳ đạo đó phá cửa giết người, nếu như ta có bản lĩnh thông thiên, ta hận không thể băm thây bọn chúng thành ngàn mảnh!”
Mục Hiểu Tùng đôi mắt đỏ ngầu, mặt mày dữ tợn nói.
“Vậy được, ta mặc dù chưa hẳn có thể giúp ngươi báo thù, nhưng lại có thể tìm người đưa ngươi đến Thanh Vân Sơn. Đến nơi đó rồi, ngươi chắc chắn có thể học được một thân bản lãnh, có bản lãnh rồi, ngươi trở về sẽ tìm kẻ thù tự tay giết chết bọn chúng, chẳng phải là rất tốt sao?”
Tô Bằng nói với Mục Hiểu Tùng, hắn đang hướng dẫn thiếu niên này. Bản thân Tô Bằng thật ra cũng không muốn dính vào sát nghiệt nhân quả này.
“Như vậy quá lâu! Ta đi học nghệ, chưa nói đến có thể nhập môn hay không, cho dù bái sư thành công, học nghệ cũng không biết cần bao nhiêu năm, nếu ba năm mười năm sau ta mới học thành tài, kẻ thù của ta đều đã chết già hết rồi, ta còn có thể báo thù được cái gì?”
Mục Hiểu Tùng nghiến răng nghiến lợi, giống như nhìn thấy kẻ thù ở ngay trước mắt mình nói với Tô Bằng.
“Huống hồ, ngoại trừ cha mẹ, ta còn có một tỷ tỷ, bị trang chủ Mục gia trang bắt nhốt, cho dù đi, cũng phải cứu tỷ tỷ ra mới được!”
Mục Hiểu Tùng nói với Tô Bằng.
“Như vậy sao...”
Tô Bằng nghe thế, vẻ mặt suy nghĩ, một lát sau nói:
“Nếu là như vậy, cũng không phải không thể.”
“Chỉ có điều, có một việc... Bản thân ta võ công pháp thuật, mặc dù xem như cũng được, nhưng dù sao không thể chống cự được người đông thế mạnh, nếu muốn ta giúp ngươi cứu tỷ tỷ ngươi, cũng không thành vấn đề, chỉ là ta cần một pháp bảo hộ thân, ngươi có thể đem pháp bảo sư phụ ngươi để lại cho ngươi, cho ta mượn sử dụng một hồi được không?”
Tô Bằng hỏi Mục Hiểu Tùng.
Mục Hiểu Tùng nghe thế, cân nhắc một hồi, cuối cùng cắn răng một cái, nói:
“Pháp bảo ở trên người ta, ta cũng không biết dùng, tặng cho tiên sinh, chỉ cầu tiên sinh cứu tỷ tỷ ta.”
“Chuyện này không có vấn đề, có điều, pháp thuật truyền thừa của ta cũng không phải thuộc dòng chính thống, có vài điểm quan trọng trong pháp thuật cũng không hiểu rõ lắm, nếu như trên người ngươi có điển tịch Thanh Vân, có thể cho ta mượn nghiên cứu được không? Ta bảo đảm sau khi xem xong sẽ trả lại ngươi, để ngươi mang về Thanh Vân Sơn.”
Tô Bằng nghe thế, khẽ gật đầu, lại nói với Mục Hiểu Tùng.
Mục Hiểu Tùng lúc này nghe thế, lộ ra vẻ mặt cảnh giác, trên người hắn có giá trị, chính là pháp bảo cùng điển tịch, nếu như đều bị Tô Bằng lấy hết, hắn sẽ không còn gì nữa.
Suy nghĩ nửa ngày, hắn mới lên tiếng:
“Được, có điều ta có điều kiện, ngươi phải dẫn tỷ tỷ của ta trở về, mặt khác, mặc dù ngươi không giết được Xích Kỳ đạo để tế vong linh bọn họ, cũng phải giết cho bằng được trang chủ Mục gia trang, hơn nữa, chỉ có xách đầu của trang chủ về, ta mới có thể giao điển tịch cho ngươi.”
Tô Bằng suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
“Như thế, cũng được.”
Thật ra đây chính là ước định quân tử, Tô Bằng lúc này cho dù ép buộc cướp đoạt Mục Hiểu Tùng, cũng không hề vấn đề gì, chỉ là ra tay đối với một thiếu niên đáng thương cửa nát nhà tan không biết võ công như vậy, không phải là phong cách hành sự của Tô Bằng.
So với dùng sức mạnh, Tô Bằng càng thích khái niệm 'trao đổi' này hơn.
Ho khan một tiếng, Tô Bằng nói:
“Như thế ta và ngươi giao ước, có điều ngươi ở lại chỗ này, thiếu quần áo thiếu thức ăn lại dễ sinh bệnh, còn dễ bị người bị người phát hiện, như vậy không ổn, ta có một nơi bí mật có thể cho ngươi ẩn thân, ngươi thay trang phục đi, đi theo ta.”
Mục Hiểu Tùng nghe thế, do dự một chút, vẫn gật đầu.
Tô Bằng gật đầu, xoay người nói với tên ăn mày kia nói:
“Ngươi qua đây, cởi quần áo trên người ngươi xuống, đưa cho Mục Hiểu Tùng mặc, ngươi thì mặc quần áo này.”
Nói xong, Tô Bằng từ trong túi Càn Khôn, lấy ra một bộ quần áo mình dùng để thay.
Tên ăn mày kia và Mục Hiểu Tùng nhìn thấy, cảm giác rất thần kỳ, có điều nghĩ đến cũng là bản lĩnh của Đạo gia, cũng không nghĩ nhiều, bèn thay đổi quần áo.
Mục Hiểu Tùng mặc vào quần áo của tên ăn mày kia, tự mình quan sát, lại làm đầu tóc rối bời lên, trét không ít bùn đất lên mặt, nhanh chóng trở thành một tên ăn mày, còn tên ăn mày khi mặc quần áo Tô Bằng vào, lớn hơn một vòng, có điều miễn cưỡng cũng có thể mặc vào.
“Được rồi, tốt lắm...”
Tô Bằng nhìn Mục Hiểu Tùng mặc quần áo xong, xoay đầu lại nói với tên ăn mày kia:
“Ngươi mặc dù là ăn mày, nhưng lòng dạ tốt bụng, hiểu được tình nghĩa, nên thưởng cho ngươi, những vật này, ngươi thấy được chứ...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...