Nhìn thấy nam nhân như núi thịt này lấy ra kim phiếu một ngàn năm trăm lượng, người xung quanh không khỏi đồng thời kinh ngạc kêu một tiếng.
Mặc dù Kim Mãn Đường này cũng là chỗ xài tiền nhất đẳng, nhưng mà bình thường người tới nơi này, mặc dù là sử dụng kim trù, cũng chỉ gần một trăm lượng đã tới hạn mức cao nhất, dù sao người dám đánh bạc táng gia bại sản chính thức, cũng không tính quá nhiều.
Mà kim ngạch đánh bạc, vượt qua một ngàn lượng hoàng kim, tất nhiên khá hiếm thấy.
Có lẽ, ngay khi sòng bạc vừa mới khai trương, con bạc trên giang hồ không rõ chi tiết ở đây, hoặc đã từng tới ở đây.
Nhưng mà những người kia, hoặc là đã bị cao thủ đổ thuật của sòng bạc thắng, có một số người thắng, cũng bốc hơi giữa nhân gian, không biết là thắng tiền biến mất không thấy nữa, hay là bị người Ngũ Thành Liên Minh làm...
Nhưng hôm nay, liên tục có một người đổi một ngàn lượng hoàng kim, lại có một người đổi một ngàn năm trăm lượng hoàng kim, xem như việc trọng đại hiếm thấy trong sòng bạc.
Chung quanh có người vây xem, thấy ở đây đánh bạc tựa hồ rất lớn, đều đi tới, xem ở đây.
Tô Bằng nhìn nam nhân như núi thịt, trên mặt lộ ra nụ cười, thật ra trong lòng lại đang cười lạnh.
Tô Bằng mới không tin, trên người mình vừa mới có một vạn năm ngàn lượng hoàng kim, lại tới đây, liền đụng phải một người có tài sản nhiều như mình.
Hơn nữa, người này tựa hồ biết mình mang món tiền khổng lồ, đi lên đã khiêu khích mình, muốn cùng mình đánh cuộc.
Nghĩ thế nào, thì người này, đều có chút giống người của Phong Dương hội, hoặc là của hai bang khác phái ra.
Hoặc Phong Dương hội, cũng cố kỵ võ công bản thân, hơn nữa cố kỵ Đường Huyền Chi cùng Đồng Thi kia, muốn sử dụng một loại phương pháp binh không thấy máu, từ trên người mình lấy vàng lại.
Nếu vậy, thì khá dễ hiểu.
Nếu muốn binh không thấy máu tìm được một vạn năm ngàn lượng hoàng kim kia, chưa chắc là vũ lực cưỡng bức, sử dụng thủ đoạn đánh bạc, cũng có thể làm được.
Mà nam nhân như núi thịt này, nếu không phải mình sử dụng chân khí bảo vệ xúc xắc, chân khí đối phương, tựa hồ cũng có thể ảnh hưởng xúc xắc, cộng thêm chia bài, nếu hai người liên thủ, đem tiền tài trên người mình thắng sạch cũng là có thể.
Nam nhân như núi thịt này, sợ là cao thủ Phong Dương hội mời đến, chỉ có điều không phải chặn giết, mà là cao thủ mặt đổ thuật. Mục đích chính là thắng sạch tiền tài trong túi của mình.
Thẻ đánh bạc của đối phương, chưa hẳn là của bản thân hắn, sòng bạc này, là đất của Phong Dương hội, có lẽ đối phương trực tiếp cho người này vàng, để hắn tới đánh cuộc với mình.
Mà Lạc Thiên Dương kia, còn cả Tiêu Như Yên, cực lực đề cử nhóm người mình đến nơi đây, Tô Bằng vốn tưởng rằng là muốn thi triển thủ đoạn gì, bây giờ nghĩ lại, thủ đoạn tầng thứ nhất, có lẽ chính là nam nhân như núi thịt này.
Sau khi hiểu rõ điểm này, Tô Bằng với nam nhân như núi thịt này, không còn chút suy nghĩ đồng tình nào.
Nếu hắn chỉ có chút bản lãnh như vậy, hắn dám thua, bản thân liền dám thắng.
...
Không bao lâu, tiểu muội đổi thẻ đánh bạc, đã mang vàng của nam nhân như núi thịt kia về.
Mười lăm tờ thẻ đánh bạc nhỏ nhất là trăm lượng hoàng kim, đặt ở trong khay.
Thẻ đánh bạc trăm lượng này, là thẻ đánh bạc lớn nhất. Thoạt nhìn một chồng dày cộm, khiến người ta có cảm giác đặt ở đó không phải thẻ đánh bạc, mà là thỏi vàng.
Mặc dù, giá trị nó đại biểu, so với thỏi vàng còn đáng giá hơn.
"Vị bằng hữu này, ngươi ban đầu đổi thẻ đánh bạc hai trăm lượng, thắng thẻ đánh bạc bốn trăm lượng năm mươi lượng, lại đổi thẻ đánh bạc một ngàn lượng, chính là một ngàn sáu trăm năm mươi lượng, chỗ này của ta, thẻ đánh bạc có chừng hơn hai ngàn, hẳn là có thể tiếp được tiền đặt cược của ngươi."
Nam nhân như núi thịt, nhìn Tô Bằng, nói với Tô Bằng.
"Ồ? Vậy thì chưa hẳn... Nếu tất cả thẻ đánh bạc của ta đặt vào một lần, dựa theo quy củ ngươi định ra, huynh đài phải đặt ba ngàn bảy trăm lượng hoàng kim, hoàng kim trên người huynh đài, không thể bồi tiếp được."
Tô Bằng cười mỉm nói với nam nhân như núi thịt này.
"Hừ... Không nên nói chuyện tự mãn như vậy, ta không bồi được, ngươi liền bồi được sao?"
Nam nhân này cười lạnh một tiếng, nói:
"Không nói đến ngươi có thể đặt một lần hay không, nếu đặt một lần, chỗ này của ta có hơn hai ngàn lượng, dựa theo đổ ước của ta và ngươi, ngươi một lần sẽ thua bốn ngàn lượng hoàng kim, thẻ đánh bạc của ngươi cũng không đủ."
"Vậy à? Hôm nay chơi đánh bạc, chỉ muốn tìm vui vẻ, vốn không muốn thương gân động cốt thật, chỉ là huynh đài có nhã hứng này, nếu ta không phụng bồi đến cùng, hình như khiến huynh đài không thể tận hứng."
Tô Bằng hờ hững nói, nói tới chỗ này, hắn từ trong lòng lấy ra một xấp kim phiếu đặt ở trên mặt bàn, nói:
"Nơi này là kim phiếu ba ngàn lượng, đủ bồi giao thẻ đánh bạc vị huynh đài này, ta cũng không lấy những thẻ đánh bạc đặt thêm này, giống như khi dễ huynh đài không mang đủ tiền tài, chỉ là nếu huynh đài thắng, có thể mang những kim phiếu này rời đi."
Nghe xong lời của Tô Bằng, người vây xem chung quanh, lập tức "Ầm" một tiếng nổ tung.
Cứ vậy, tiền tài Tô Bằng lộ ra ngoài sáng, liền đã hơn bốn ngàn lượng hoàng kim, hoàng kim chừng đó, chính là mỏ vàng trong nhà mình, đều phải suy nghĩ một chút rồi mới lấy ra.
Người trong sòng bài này, mặc dù đã thấy nhiều người vung tiền như rác, nhưng mà đánh cuộc tới mức này, thì bọn họ chưa từng gặp qua.
Nam nhân như núi thịt nhìn thấy, cũng biểu hiện sững sờ, trên người hắn, cũng không có nhiều kim phiếu có thể bồi trả như vậy.
Tô Bằng lúc này lấy ra kim phiếu, hắn cũng không thể không biểu lộ thái độ, nếu không Tô Bằng đặt hết, dựa theo quy củ giữa hắn và Tô Bằng, hắn cũng không bồi trả được, nhất định phải cho ý kiến.
Ngay khi hắn hết sức do dự, xấu hổ dị thường, vào chính lúc này, một nam nhân mặc trang phục vàng rực, lại đột nhiên xuất hiện ở hiện trường.
"Vị bằng hữu này, vàng trên người không đủ sao? Sòng bài này, có thể cho mượn tiền, một ngày lãi 5% nếu đồng ý thì ký tên, không biết vị bằng hữu này, có muốn mượn tiền không?"
Người nói chuyện, chính là quản sự cao cấp Liêu Khải vừa rời khỏi sòng bài, hắn không biết khi nào thì đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười, nói với nam nhân tựa núi thịt này.
Nghe xong lời của Liêu Khải, nam nhân tựa núi thịt này, sắc mặt đột nhiên trở nên hết sức cổ quái, thay đổi một chút.
Tô Bằng nhìn, trong lòng càng cười lạnh không thôi, Liêu Khải lúc này xuất hiện, còn muốn cho nam nhân như núi thịt mượn tiền, hắn ủng hộ bên nào, đã miêu tả sinh động.
Mà Liêu Khải này, thấy nam nhân như núi thịt tựa hồ đang băn khoăn, mỉm cười, cũng không thúc giục, xoay người tới đối diện Tô Bằng, nói:
"Tô thiếu hiệp, sòng bạc gần đây kinh doanh nghiệp vụ mượn tiền, dựa theo giá cả sòng bạc chuyên tính cho mỗi người, cho ra một mức mượn tiền, lợi tức hết thảy mỗi ngày 5%, nếu Tô thiếu hiệp kim không đủ tiền, cũng có thể mượn tiền chúng ta."
"Ồ?"
Tô Bằng nghe xong, lộ ra biểu lộ cảm thấy hứng thú, nói:
"Một khi đã như vậy, ta có thể mượn tiền mức cao nhất là bao nhiêu? Nếu ta không trả được, thì sẽ như thế nào?"
"Tô thiếu hiệp à, trên bản ghi chép của chúng ta, hiển thị Tô thiếu hiệp đã từng chém chết trang chủ Cổ Kiếm của Cổ Kiếm sơn trang, nghênh chiến Thập Tiểu Kiếm giang hồ Hoắc Tư Hiền chiến thắng, mà Hoắc Tư Hiền lại từng thắng Thập Đại Kiếm giang hồ Tả Thiểu Đường, nói cách khác, hạn mức cao nhất của Tô thiếu hiệp, là ở trước mức hạng 3 Thập Đại Kiếm giang hồ."
"Nhưng mà, tin tức mới nhất của chúng ta, Tô thiếu hiệp tham gia huyết đấu, cùng Đường Huyền Chi đại hiệp trở thành ba người sống cuối cùng, mà người tham gia huyết đấu lần này, người mức cao nhất, hẳn là Hắc Bạch Song Sát, như vậy mức của Tô thiếu hiệp, lại cao hơn Hắc Bạch Song Sát một bậc."
"Tính thử, Tô thiếu hiệp, ít nhất có thể ở chỗ chúng ta mượn hai ngàn lượng hoàng kim."
Trên mặt Liêu Khải mỉm cười, dù bận vẫn ung dung nói.
"Hai ngàn lượng hoàng kim... con số không tính là nhỏ, nếu ta không trả được, sẽ làm sao?"
Tô Bằng nhìn Liêu Khải này, hỏi hắn.
"Nếu Tô thiếu hiệp không trả nổi khoản tiền này, cũng đừng lo, chỉ cần ký một phần hiệp nghị, bày tỏ với giang hồ gia nhập thế lực Ngũ Thành Liên Minh chúng ta, liền có thể miễn trừ lợi tức, sau đó có thể ở trong công việc của Ngũ Thành Liên Minh, mỗi món công việc, chẳng những sẽ giảm miễn tiền thiếu nợ sòng bạc chúng ta, còn có thể cho Tô thiếu hiệp một số thù lao thoả mãn, cho đến khi Tô thiếu hiệp trả hết nợ lại tính."
"Đương nhiên, có một số người thiếu nợ sòng bài chúng ta, liền không có ý định trả, cũng không chấp nhận khế ước của chúng ta, lại càng không thực hiện chức trách, chỉ là người như vậy, bây giờ có lẽ rất hối hận còn sống đi vào trong nhân thế cũng không chừng."
Liêu Khải này mỉm cười, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, trong lòng cảm thấy cảnh giác, nhẹ gật đầu.
"Còn tưởng rằng Liêu Khải này là đưa tiền cho nam nhân như núi thịt kia, hiện tại xem ra, hắn lại không phải người của Phong Dương hội... Phong Dương hội không nuôi nổi loại người này, cũng mở không cái giá này, hắn là trực tiếp mời chào nhân tài cho Ngũ Thành Liên Minh."
"Nhắc tới thì, bàn tính này ngược lại rất khôn khéo, bọn họ tựa hồ cho mỗi một cấp bậc cao thủ trong giang hồ, đều phán đoán một bảng giá, sau đó cho bọn họ mượn tiền."
"Như vậy, cao thủ thiếu nợ, phải làm việc vì bọn họ, nội dung công việc, đơn giản là làm tay chân cao cấp, hoặc là thích khách, hoặc là một số công việc đặc thù... Như vậy, đợi đến khi trả hết nợ tiền, người kia cũng đắc tội thiên hạ, để lại dấu ấn rất sâu của Ngũ Thành Liên Minh, cứ vậy, liền không thể không tiếp tục làm việc cho Ngũ Thành Liên Minh."
"Mà với những kẻ tâm không quy thuận kia, ngay sau khi nghiền ép đủ giá trị, phái những người kia làm một số nhiệm vụ chịu chết, như vậy hết thảy đều xong chuyện."
"Người quy thuận, thì có thể trấn áp những người không ủng hộ ước định này... người của Ngũ Thành Liên Minh, tựa hồ chỉ cần có một cao thủ bài bạc, khiến những cao thủ võ lâm kia rơi vào bẫy rập đánh bạc, là có thể thu được bổ sung nhân tài cuồn cuộn không ngừng."
"Nói như vậy, nam nhân như núi thịt kia, có lẽ cũng là cao thủ thành danh trên giang hồ?"
Tô Bằng nhìn nam nhân tựa núi thịt kia, trong lòng thầm nghĩ.
Mà lúc này, nam nhân như núi thịt kia, cũng đã hạ quyết định, chỉ thấy hắn cắn răng một cái, nói:
"Được! Ta hôm nay, sẽ mượn sòng bài một ngàn lượng hoàng kim, những hoàng kim này, đủ ta cùng vị bằng hữu kia thống thống khoái khoái chơi một ván."
Nghe xong lời của nam nhân như núi thịt, Liêu Khải nở nụ cười, nói:
"Tốt, người đâu, đưa bút mực chứng từ lên."
Không bao lâu, đã có thị nữ đưa bút mực, mực đóng dấu còn cả khế ước lên, nam nhân như núi thịt kia, cầm khế ước thị nữ bưng tới nhìn thoáng qua, liền ký tên của mình ở phía trên, lại ấn dấu tay.
"Khế ước thành lập! Người đâu, lấy thẻ đánh bạc một ngàn lượng, cho vị bằng hữu kia!"
Liêu Khải nhìn thấy, trên mặt lộ ra nụ cười, hô với thị nữ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...