“Có phản ứng?"
Cảm giác được quyển kinh Phật cất giấu bên trong ngực, trong lòng Tô Bằng không khỏi suy nghĩ.
Hắn đem quyển kinh Phật cất trên người lấy ra, chỉ thấy kinh Phật mơ hồ có chút nóng lên, liền mở ra.
Sau khi mở quyển kinh Phật ra, chỉ thấy trên trang thứ ba của quyển kinh Phật này, có chừng hơn một trăm văn tự không nhận ra đang không ngừng lóe sáng lấp lánh.
Ngón tay của Tô Bằng vuốt ve những trên quyển kinh Phật này, lập tức, trong đầu óc của hắn đột nhiên hiện ra một chút tin tức.
Một loại xúc động dâng lên, Tô Bằng mở ra, liền nói ra một chuỗi dài ngôn ngữ mà chính mình cũng nghe không hiểu.
Nhưng mà, loại ngôn ngữ này vừa mới nói xong, chỉ thấy trước người hắn, những oan hồn quấn quanh trên người Hắc Sát kia, không ngờ các oán khí như ngọn lửa màu đen trên thân thể Hắc Sát đều chậm rãi tiêu tán.
Cuối cùng, hơn năm mươi oán linh này, thân thể dần dần trở nên trắng bệch, từ từ rời khỏi người Hắc Sát, không ngừng phiêu tán trong không trung.
Mà còn trong không trung, tựa hồ xuất hiện một cánh cửa ánh sáng nhỏ, bên trong cánh cửa ánh sáng không ngừng truyền đến những thanh âm giống như tiếng Phạn (Tiếng Ấn Độ cổ), những linh thể đã được tinh lọc này chậm rãi phiêu tán vào trong cánh cửa ánh sáng kia.
Những linh thể đó tiến vào trong cánh cửa ánh sáng kia, Tô Bằng cảm giác quyển kinh Phật từ từ nóng lên, mà còn những linh thể kia không ngừng nhìn xuống, mang theo vẻ mặt cảm kích, chậm rãi biến mất ở đằng sau cánh cửa ánh sáng.
Qua mấy giây, hơn năm mươi oán linh trên thi thể Hắc Sát đều đã được tinh lọc thành linh hồn bình thường, tiến vào trong cánh cửa ánh sáng kia.
“Đây là chức năng tinh lọc của kinh Phật? Hình như đây là pháp khí của kinh Phật, sức mạnh lại tăng lên một chút."
Tô Bằng cảm giác được quyển kinh Phật cũ kỹ này vẫn có chút nóng lên, trong lòng thầm nghĩ.
Đồng thời, hắn cũng nghe được hệ thống thông báo:
"Bạn đã đạt được năm mươi bốn điểm công đức."
"Giống như loại điểm công đức thu được trong tiểu thôn đó sao?"
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, giá trị công đức hắn thu hoạch tại cái tiểu thôn đó, chính bản thân mình còn không biết sử dụng như thế nào, bây giờ lại thu hoạch thêm một đống.
Có điều, Tô Bằng mơ hồ cảm giác được giá trị công đức này, về sau nhất định sẽ có chỗ cực kỳ hữu dụng.
Thở dài, Tô Bằng đi đến trước người Hắc Sát, lục soát trên người hắn một chút, lấy được một chút vàng, ba bản bí tịch, còn có nửa cuốn bí thuật.
Ba bản bí tịch, Tô Bằng nhìn một chút, đều là bí tịch võ công màu vàng, chẳng qua là nhìn một chút phần giới thiệu công pháp, tựa hồ là võ công màu vàng tương đối kém, không tính là quá tốt.
Mà còn nửa cuốn bí thuật, cùng với bí thuật thu được trên người Bạch Sát hợp cùng một chỗ, chính là "Bí thuật bắt mồi".
Tô Bằng cũng mang theo một chút hiếu kỳ, hắn đối với công pháp năng lực kỳ dị thu được từ việc ăn thịt con người củaHắc Bạch Song Sát có chút tò mò.
Vì vậy, hắn nương theo ánh lửa yếu ớt, lật xem "Bí thuật bắt mồi", nhìn một lát.
Xem qua phần đại cương của ' Bí thuật bắt mồi' này, cùng với một phần nội dung, trên mặt Tô Bằng không khỏi lộ ra vẻ mặt hết sức cổ quái, ánh mắt cũng trở nên hết sức trịnh trọng, cuối cùng, ánh mắt không khỏi nhìn về phía thi thể của Hắc Bạch Song Sát trên mặt đất, trong miệng nói:
“Hai người này luyện sao mà sai lầm vậy!"
Tô Bằng đọc một chút Bí thuật bắt mồi này, bên trong cuốn bí thuật này danh từ thuật ngữ được sử dụng đều là một số danh từ chuyên môn, người bình thường đúng là căn bản xem không hiểu.
Nhưng Tô Bằng, không hoàn toàn là người bình thường, hắn ở trong thôn hoang tìm được truyền pháp đồng tâm thuật của Trương Điền thị về pháp thuật Huyền Môn. Đã biết được không ít hàm nghĩa của các danh từ riêng trong Huyền Môn.
Lúc này, Tô Bằng đọc qua phần tổng quát cuốn ' Bí thuật bắt mồi' này, sau đó đã hiểu rõ bảy tám phần tinh hoa của cuốn bí thuật này.
Cuốn bí thuật này, tất cả lập ý, lập luận đều ở tại những câu ' Trời sinh vạn vật sinh linh tất có linh uẩn, không linh uẩn không có sự sống cùng với thiên địa'.
Ý của nó là nói, thiên hạ vạn vật, chỉ cần có vật còn sinh mệnh, cho dù là người, hay là động vật, thực vật đều sẽ có một loại động tâm tồn tại gọi là ' Linh uẩn', không có linh uẩn, sẽ không còn sinh mệnh nữa.
Mà cuốn bí thuật này, chính là sử dụng công pháp của Huyền Môn, thu được linh uẩn trên thân động thực, một loại pháp môn tăng cường linh uẩn trên người mình.
Tổng thể mà nói, công pháp ghi lại trên cuốn bí thuật này, hết sức công chính ôn hòa, còn có chỗ thần kỳ làm rạng rỡ, cũng còn có rất nhiều công dụng, nhưng nhìn chung, tuyệt đối không giống như là bí pháp tà đạo khiến người ta ăn thịt người.
Tô Bằng suy đoán, đại bộ phận của cuốn bí thuật này có thể là do vị tiền bối ma đạo trong địa cung kia, dùng biện pháp cưỡng đoạt hay là thủ đoạn gì khác thu được từ chỗ cao nhân Huyền Môn nọ.
Cuốn bí thuật này, chia làm hai quyển, quyển thượng đều là thuật 'Bắt mồi', là dạy người làm thế nào để thu được linh uẩn bên trong vạn vật, để nuôi lại mình, là quyển công pháp.
Quyển hạ, thì lại là ' Pháp thuật', ghi chép lại dùng những linh uẩn kia như thế nào để nâng cao năng lực bản thân, thi triển công kích pháp thuật hoặc là tu luyện, hoặc là các công dụng khác.
Hai loại công pháp mà Hắc Bạch Song Sát sử dụng kia, Tô Bằng đều tìm được trong cuốn Bí thuật bắt mồi này, đều là một bộ pháp thuật, một cái gọi là 'Thể thuật bắt mồi', một cái gọi là ' linh thuật điều khiển mồi', theo thứ tự là sử dụng linh uẩn bắt được cường hóa thân thể của bản thân, cùng với sử dụng Bí thuật bắt mồi khống chế linh thể làm tai mắt dò thăm tin tức, tuy rằng ' linh thuật điều khiển mồi' phải là linh thể, nhưng cũng không phải là oan hồn, mà là đem linh thể linh trí chưa có tiêu tán ra để sử dụng, dùng linh lực thu được nhờ công pháp trong Bí thuật bắt mồi nuôi dưỡng những linh thể này, coi như là một loại linh thuật nuôi dưỡng, căn bản là không có âm độc như vậy.
Mà còn Hắc Bạch Song Sát kia, không biết lý giải như thế nào, liền đem một số danh từ trên công pháp này xuyên tạc theo ý tứ trên mặt chữ, thật ra thì những danh từ như 'bắt mồi', 'phanh mồi', 'tiêu hóa mồi'... Căn bản không phải chỉ việc ăn thịt người, mà con mồi ở đây chính là linh uẩn, hai người kia hoàn toàn lý giải sai lầm rồi.
Nhưng hai người này cũng coi như trong cái sai có cái hên, đem bí thuật này lý giải thành ăn thịt người, không ngờ lại cũng dựa theo pháp môn trên linh thuật điều khiển mồi tạo thành oán linh, cũng thông qua việc ăn thịt người mà luyện được một thân bản lĩnh quỷ dị.
Chẳng qua là chênh lệch về lập ý trong đó, cùng với lập ý bên trong cuốn ' Bí thuật bắt mồi' này quá mức to lớn, đem một môn công pháp thượng phẩm của Huyền Môn luyện thành ma công tà đạo.
Có điều, trong cái này, một số chú giải bên trong bí thuật này, phỏng chừng cũng tạo nên không ít dẫn dắt sai lầm.
Tô Bằng bởi vì có truyền công đồng tâm thuật, có thể xem hiểu được bản chất của cuốn bí thuật này, mà quyển hạ của cuốn bí thuật, có không ít chú giải, đều là như đúng mà là sai, xem ra không giống như là truyền nhân chính tông, cũng là người ngoài Huyền Môn dựa vào suy đoán mà viết ra.
Những suy đoán này, lại cao minh hơn Hắc Bạch Song Sát rất nhiều, mơ hồ mà lại từ trong quyển bí thuật này suy luận ra một cái hệ thống tà môn khác, Tô Bằng đoán chừng đây là bút tích của vị tiền bối Ma Môn đã chết kia.
Chẳng qua là những suy luận này, cùng với bản chất của kỳ công Huyền Môn có sự chênh lệch cực lớn, Hắc Bạch Song Sát lấy được cuốn bí thuật này, lại luôn luôn tôn thờ không dám làm trái với nó, những chú giải đó cùng với bản chất của cuốn bí thuật này vốn là hai đường khác nhau, lại thêm bản thân bọn họ suy đoán, công phu luyện được cũng chỉ là tốt ở bề ngoài, sai lại đi ngàn dặm.
“Sao mà sai dữ dội vậy... Ta vốn cho là Bí thuật bắt mồi này thật sự là đạo công pháp tà mà ngoại đạo, hiện tại xem ra tuy rằng lập ý có chút kỳ lạ, nhưng cũng là chính tông Huyền Môn, ta đến lúc đó có thể tu hành."
Tô Bằng suy nghĩ, sau khi đem hai phần bí thuật này hợp nhất, trực tiếp liền thành một vật phẩm, mình cũng có thể trực tiếp sử dụng để học tập.
Có điều, lúc này Tô Bằng cũng không vội vàng nhất thời, hắn cất kỹ bí thuật cùng với bí tịch xong, lại đi tới trước mặt đại ca Hắc y nhân.
Từ trên người đại ca Hắc y nhân, Tô Bằng tìm được một phù chiếu màu đen, còn có một hộp quan tài nhỏ bằng đồng lớn cỡ bàn tay.
“Quan tài này... Chẳng lẽ là..."
Tô Bằng cầm lấy cái quan tài kia, trong lòng suy nghĩ, vận dụng một số linh lực của bản thân mình, đưa vào trong quan tài này.
“Rống..."
Quả nhiên, sau khi linh lực của hắn tiến vào quan tài này, đồng thi đằng sau kia liền sinh ra cảm ứng, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ.
“Thì ra là như vậy... Ta nói đồng thi cường đại như vậy, linh lực của ' Đại ca; này có lẽ còn không bằng ta, làm sao có thể điều khiển nhẹ nhàng như vậy, hóa ra là có cái quan tài này, trong quan tài chắc chắn có một đạo tàn phách của đồng thi bị phong ấn, có thể điều khiển nó."
Tô Bằng suy nghĩ, ngay sau đó hắn nhìn thoáng qua đồng thi sau lưng mình.
Tô Băng cảm giác, lấy việc hắc y nhân ' Đại ca' kia khống chế Hổ Sát mà suy luận, linh lực của hắn tựa hồ cũng không bằng mình, hắn có thể sử dụng quan tài nhỏ bằng đồng này để khống chế đồng thi, mình không có lý nào lại không khống chế được.
Quả nhiên, sau khi Tô Bằng đem linh lực xâm nhập vào quan tài nhỏ bằng đồng này thì không có bao nhiêu lực cản đã câu thông được với tàn phách của đồng thi, Tô Bằng khống chế nó làm mấy cái động tác đều hết sức thông thuận.
"Lời lớn rồi! Có cái quan tài này khống chế được đồng thi, mà còn chiến lực của đồng thi này tuyệt đối không thua kém ta, ta có thể điều khiển được nó chính là có thềm một trợ thủ tốt, không cần phải lo lắng sự truy sát tới từ Hội Phong Dương cùng với những bang hội khác."
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, hắn đem quan tài nhỏ bằng đồng này cất vào trên người.
Lại tìm tìm trên người ' Đại ca' Hắc y nhân, Tô Bằng tìm được một quyển bút ký, mở ra xem thử, bên trong đều là một số tâm đắc tu luyện của Hắc y nhân, còn có một chút bản ghi chép về công pháp.
“Không tệ, có những bản ghi chép này, ta lại càng dễ dàng điều khiển khối đồng thi này!"
Trong lòng Tô Bằng cảm giác hết sức hài lòng, đem những thứ này thu vào hết.
Trên hai người Hắc y nhân khác, Tô Bằng tìm được một số vàng, có điều số lượng không phải là nhiều lắm, dù sao có chút ít còn hơn không có gì.
“Tô... Tô thiếu hiệp, có thể giải độc cho chúng ta trước được hay không?"
Đang lúc Tô Bằng thu dọn chiến trường đến vô cùng vui vẻ, vơ vét tiền tài trong đống người chết, thì một tiếng kêu yếu ớt mỏng manh đột nhiên vang lên.
Tô Bằng nhìn lại, thấy chính là người đứng đầu giang hồ thập đại kiếm, Đường Huyền Chi, vốn hắn định lặng lẽ làm việc, tự mình vận công bức độc, nhưng mà hắn vận công một lúc lầu rồi vẫn còn chưa có bức ra được đệ nhất thiên hạ tán công kỳ độc Bi Tô Thanh Phong này, ngưng tụ không ra nửa điểm công lực, lúc này chỉ có thể xin Tô Bằng giúp đỡ.
Tô Bằng nghe xong, khẽ mỉm cười, nói:
“Không vội, chờ một chút."
Nói xong, hắn không hề để ý đến người đứng đầu giang hồ thập đại này nữa, tự mình đi đến bên cạnh Liễu Không đã bị chém đứt hai chân.
Gương mặt này, một gương mặt béo tròn nhưng toàn bộ lại không có chút máu, hai chân cũng chảy ra không ít máu tươi, lúc này không biết có phải là đã hết máu để chảy rồi nữa không, dù sao cũng đã ngừng lại, sắc mặt hắn giống như tro tàn, lâm vào trạng thái bán hôn mê.
Tô Bằng nhìn hắn, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói:
“Ngươi như vậy cho dù giữ được tánh mạng, nửa đời sau cũng là tàn phế, huống chi Hội Phong Dương biết rõ ngươi là kẻ nằm vùng, không biết bao nhiêu hình phạt tàn khốc đang chờ ngươi... Bây giờ tiễn ngươi lên đường có lẽ ngươi có thể thoải mái hơn một chút."
Liễu Không yếu ớt hé miệng, nhưng cái gì cũng chưa kịp nói, Tô Bằng đi tới, một kiếm chém đứt cổ hắn, chấm dứt sinh mạng của người này.
“Kiếp sau đừng bao giờ làm kẻ nằm vùng nữa."
Tô Bằng thu hồi bảo kiếm trong tay, một tiếng, sau đó quay đầu lại, nhìn về phía Phương Kinh Minh vẫn còn đang ngồi ở trong hầm mỏ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...