Tô Bằng theo Tiêu Như Yên đi về phía hậu viện.
Tiêu Như Yên này, đi ở phía trước Tô Bằng, không biết có phải là cố ý hấp dẫn Tô Bằng hay không, đi đứng đong đưa khiêu gợi, phô bày đủ dáng người đẫy đà xinh đẹp kia của nàng, Tô Bằng đi theo ở phía sau, nhưng chỉ là cảm thấy bước đi hành động của nàng có chút buồn cười.
Theo Tiêu Như Yên này, Tô Bằng cùng nàng tiến vào hậu viện, càng vào sâu bên trong, Tô Bằng càng cảm thấy tổng đà của Hội Phong Dương này giống như rất có phong cách, hoa viên hậu viện đi dọc hành lang, khúc khuỷu quanh co, núi đá thủy tạ, thứ tự rõ ràng, nơi này thiên về phong cách của thành Lang An, kiến tạo nên lâm viên (khu trồng cây cối, hoa cỏ để du ngoạn, nghỉ ngơi) theo phong cách phương Nam uyển chuyển hàm xúc làm người ta phải sững sờ.
Tô Bằng đối với kiến trúc của lâm viên, cũng biết được một chút, hơn nữa để ý đến con đường lúc đến, quan sát kết cấu bố cục nơi này, nhìn xem thử có địa điểm "tốt” thích hợp để phục kích hoặc là giấu người hay không, ánh mắt quan sát khác với người thường
Hai người đi lại một hồi, đi vào trước cửa hình trăng tròn của một hoa viên, Tiêu Như Yên bước vào, vừa mới đi vào liền đã nhẹ cười rộ lên, nói:
“Chúc mừng bang chủ, lại là một vị anh hùng."
"Ồ? Là vị anh hùng trong giang hồ nào vậy?"
Trong hoa viên truyền đến một giọng nói có phần cởi mở, Tô Bằng rớt lại phía sau Tiêu Như Yên nửa bước, lúc này mới thấy người trong hoa viên.
Trong hoa viên, đã có tám người đang ở đó.
Trong đó, có hai gã huynh đệ song bào thai, tuổi khoảng ba mươi bốn lăm gì đó, một lão phụ nhân chống quải trượng, một gã kiếm thủ nam khoảng ba mươi tuổi, thoạt nhìn rất có phong phạm, một nam tử khoảng bốn mươi tuổi sắc mặt hơi đen, cùng với một nam tử thấp lùn, so với người bình thường thì lùn hơn rất nhiều, cỡ chừng một mét ba hay một mét bốn gì đó.
Mà đối diện bọn họ, có một nam tử khoảng bốn mươi tuổi, mặt mũi trắng nõn, ăn vận quần áo văn sĩ, xem ra giống như là văn nhân hơn là người giang hồ.
Còn một người khác, mặc một thân áo đen, giống như là quản gia đang đứng ở một bên.
Tiêu Như Yên cười cười, đi đến trước mặt văn sĩ khoảng bốn mươi tuổi kia, chắp tay nói:
“Bang chủ đại nhân, vị này chính là Tô Bằng Tô thiếu hiệp ở quận Giang Ninh, lúc trước có tin đồn là từng chém chết trang chủ Cổ Kiếm của Cổ Kiếm Sơn Trang."
Sau đó quay đầu lại, nói với Tô Bằng:
“Ta xin giới thiệu, vị này, chính là Lạc Thiên Dương bang chủ Hội Phong Dương của chúng ta."
“Tô thiếu hiệp..."
Vị Lạc Thiên Dương Lạc Bang Chủ này nhìn Tô Bằng, trong miệng lại hơi có phần trầm ngâm, tựa hồ đối với Tô Bằng biết không nhiều lắm.
“Bang chủ, vị Tô thiếu hiệp này vừa rồi đã ngồi ghế anh hùng, uống được trà anh hùng."
Thấy Lạc Thiên Dương dường như chưa từng nghe qua danh tiếng của Tô Bằng, Tiêu Như Yên có chút khó xử, tiến lên giảng hòa.
"Hừ, uống trà kia rồi cũng chưa hẳn là anh hùng, người trong giang hồ dạo này vô danh loạn bậy nhiều lắm, có lẽ vừa rồi chỉ là gặp hên mà thôi?"
Ngay lúc này, nam tử sắc mặt hơi đen ngồi sau lưng Lạc Thiên Dương kia đột nhiên mở miệng nói.
Tô Bằng liếc người này một cái, người này khoảng bốn mươi tuổi, bộ mặt biến thành màu đen, không phải là ngăm đen kiểu khỏe mạnh, mà là giống như loại đen thui xui xẻo kia, tướng mạo thì cũng xem như là khá lắm, chẳng qua là sắc mặt này thật sự khiến người ta sinh ra thiện cảm không được, khiến người ta nhìn vào cảm thấy chán ghét, giống như dính vào hắn sẽ rước phải xui xẻo.
Lời của hắn nói cũng có chút không khách khí.
“Hắc hắc, người ở hậu viện này, cũng đều là hiệp khách cao thủ thành danh trên giang hồ, Tô Bằng này có vẻ như chỉ là một tiểu tử chưa ráo máu đầu mới nổi lên gần đây mà thôi, vậy mà có thể đánh đồng cùng với chúng ta sao?"
Lão thái bà chống quải trượng ở bên cạnh hắn kia, cũng phát ra tiếng cười quái gở mà nói.
“Ha ha ha, chư vị có thể chưa biết rõ vị Tô Bằng Tô thiếu hiệp này lắm, Tô thiếu hiệp là một trong những người trẻ tuổi nổi bật lên nhanh nhất trong giang hồ gần đây, hắn là người đã chém chết Cổ Kiếm đó!"
Tiêu Như Yên thấy bầu không khí có chút không ổn, cười mở miệng nói.
“Hắn đã chém chết Cổ Kiếm của Cổ Kiếm Sơn Trang? Cũng xem như là một chiến tích đi, nhưng này đã là cái gì? Nhân vật như vậy, người nơi này ai mà không có giết qua năm ba tên? Còn có, trận Cổ Kiếm Sơn Trang ta cũng đã được nghe nói, nghe nói đi mấy chục người, Tô... "Thiếu”hiệp này không phải là chỉ dựa vào nhiều người mà nhặt được món hời sao?"
Nghe xong lời của Tiêu Như Yên, người lùn một mét ba kia phát ra một tiếng cười quái dị, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng thấy tình hình như thế, trong lòng lại cũng không mấy bất ngờ.
Bởi vì rất rõ ràng, tiền bạc Hội Phong Dương không phải là vô hạn, lần này thuê những cao thủ này, nhất định sẽ có một cái giá hạn định.
Nhưng tiền thuê người tổng thể thì lại là cố định, mà những cao thủ này có thể phân nhiều ít bao nhiêu thì còn phải xem Hội Phong Dương mời bao nhiêu người.
Những người này ở đây, thoạt nhìn đều là cao thủ thành danh. Hẳn là đều đã nghe qua danh hiệu của nhau, nên trong lúc này cũng coi như là có sự thừa nhận, ăn ý, cũng chấp nhận thực lực của đối phương ngang cấp với thân phận của mình.
Mà còn Tô Bằng hắn, lại chỉ là một thiếu hiệp mới nổi, trên giang hồ không có thanh danh, tùy tiện tiến vào đám người này chia bớt tiền thù lao của bọn họ, những người này tất nhiên không vui rồi.
Chẳng qua là đoán trước thì đoán trước chứ bản thân Tô Bằng cũng có chút khó chịu vì những người này nói khó nghe với mình.
“Các hạ là vị nào?"
Nhìn nam tử thấp lùn đừng gần nhất, thái độ vô cùng kiêu ngạo, giống như muốn động thủ với Tô Bằng, nói.
Bị Tô Bằng hỏi câu này, người lùn kia không khỏi cười lạnh một tiếng, người lùn này mặc dù thân thể không trọn vẹn, nhưng tự mình cảm giác cực kỳ hài lòng, cười lạnh nói:
“Ta là ai mà cũng không biết? Loại người như ngươi có cái gì mà đòi lăn lộn chốn giang hồ? Về nhà trồng trọt đi!"
"Ha ha, thậm chí ngay cả Huyết Thứ Phương Kinh Minh đỉnh đỉnh đại danh mà cũng không nhận ra? Hẳn là mới bước chân vào giang hồ? Thiếu hiệp giang hồ như ngươi, vị Phương gia này đâm chết sợ là hai bàn tay cũng đếm không hết."
Ở một bên, nam nhân mặt đen kia, lạnh lùng cười chế giễu nói.
Lạc Thiên Dương bên kia, còn có Tiêu Như Yên, nghe vậy đều hiểu là lời khiêu khích, cũng không nói gì, xem ra bọn họ cũng muốn nhìn một chút, thuận tiện xem công phu của Tô Bằng như thế nào.
Mà còn người lùn kia, nghe hán tử mặt đen bên cạnh nói như vậy, ngạo nghễ ngẩng đầu lên, nói:
“Loại người thiếu hiệp giang hồ như ngươi, ta cũng giết quá nhiều rồi, bao nhiêu người bị ta đâm chết, nơi này không phải là nơi cho loại người như ngươi đến, đi ra ngoài đi, loại trình độ võ công này của ngươi, ta một thích (tên vũ khí) liền có thể cho ngươi quy thiên.
Tô Bằng nghe xong, không khỏi bị sự tự tin cường đại của đối phương... Hoặc là mình muốn trêu chọc liền nở nụ cười, nói:
"Đâm làm sao? Nhảy dựng lên đánh một quyền vào đầu gối của ta sao?"
"Ngươi muốn chết!"
Người lùn kia nghe vậy lập tức nổi giận, thân thể nho nhỏ của hắn đột nhiên biến thành ửng đỏ, dùng loại tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhảy dựng lên, một cước đá vào cổ họng của Tô Bằng!
Tô Bằng mặt không đổi sắc, đột nhiên ra quyền, đánh xuống gã người lùn nhảy lên này!
"Bịch!"
Quyền cước kình khí giao nhau, hai người cũng không phải giỏi về công phu quyền cước, thật ra là so đấu công phu về nội lực, nội lực của người lùn kia không kém, nhưng lại kém Tô Bằng một bậc, bị một quyền của Tô Bằng đánh vào chân lui về phía sau, sau khi rơi trên mặt đất liên tục lui bốn năm bước về phía sau mới đứng vững.
“Thật đúng là đánh vào đầu gối..."
Tô Bằng quơ quơ nắm tay, có chút không biết nói gì, người lùn kia sau khi bị đánh lui, đầu gối lại đỉnh lên một cái, lại bị một quyền của mình đánh ngã vào đầu gối mình.
“Ta giết ngươi!"
Người lùn này sau khi hạ xuống, rống giận dữ dội, nói xong từ phía sau lấy ra một cây thích bằng sắt màu đỏ như máu, còn muốn hung hăng xông lên.
Ngay lúc này, bang chủ Lạc Thiên Dương của Hội Phong Dương bỗng nhiên tiến lên một bước, đứng ở giữa hai người, nói:
“Hai vị, hai vị đừng tức giận, không nên nổi cáu."
Tô Bằng vốn không định đánh tiếp, mà Lạc Thiên Dương là người xuất tiền lần này, người lùn kia cũng ít nhiều nể mặt mũi, trợn mắt nhìn Tô Bằng, nhưng không tiếp tục xông lên.
“Hai vị đều là khách quý của Hội Phong Dương ta, lần này tới đây cũng là vì chuyện tranh đoạt khu mỏ, thật sự không cần phải ở chỗ này động thủ, trước tổn hại hòa khí của nhà mình, không bằng ngồi xuống nói chuyện ôn tồn với nhau một chút."
“Hừ! Ta chính là không phục làm cộng sự với hạng người vô danh giang hồ này!"
Người lùn kia cười lạnh, cao giọng nói.
Lạc Thiên Dương nói xong, nhìn hai bên một chút, cuối cùng ánh mắt lưu tại trên người Tô Bằng.
Ngay lúc này, Hắc y nhân vẫn luôn đứng ở một bên hầu hạ kia, đột nhiên đi tới, thanh âm không lớn, lại làm cho mọi người đều nghe rõ ràng, nói:
“Bang chủ, ta còn biết một chiến tích của Tô thiếu hiệp, trước đó không lâu, hắn ở trong đại tế của phụ thân thành chủ Mạc Thiên Kình tại Giang Ninh Quận, đấu kiếm thắng được một trong những giang hồ thập Tiểu Kiếm, Hoắc Tư Hiền."
“Chỉ là thắng được giang hồ thập Tiểu Kiếm thôi sao?"
Nghe vậy, lão phụ nhân chống quải trượng kia, há miệng âm dương quái khí nói.
“Phải... Chẳng qua là Tần bà bà chỉ biết một mà không biết hai, Hoắc Tư Hiền kia trước đó vài ngày rời khỏi Giang Ninh, ngồi thuyền trở về Hằng Sơn, trên đường đi gặp Tả Thiếu Đường, giang hồ thập đại kiếm hàng thứ tư, bị Tả Thiếu Đường lên tiếng nói móc bại bởi tên vô danh như Tô thiếu hiệp... Khụ khụ, bại trong tay Tô thiếu hiệp, Hoắc Tư Hiền kia nghe vậy giận dữ, cùng Tả Thiếu Đường so kiếm, sau đó trong vòng bảy chiêu đã đánh bại Tả Thiếu Đường, bây giờ giang hồ đồn đãi, Hoắc Tư Hiền có lẽ đã trực tiếp thay cho Tả Thiếu Đường, trở thành giang hồ thập đại kiếm hàng thứ tư!"
“Mà vị Tô thiếu hiệp này, lại có thể đánh bại Hoắc Tư Hiền, nói đúng hơn là, thực lực của Tô thiếu hiệp ít nhất là ở vị trí từ hàng thứ tư giang hồ thập đại kiếm trở lên!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...