Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

"Ninh Thải cùng Triệu Thu?"

Tô Bằng nghe xong, trong lòng thầm kêu thú vị, mình trong kế hoạch, chỉ muốn ám toán Triệu Thu, không ngờ còn phải thỉnh giáo hắn... làm vậy hình như không quá chân chính.

"Có điều, ta thích".

Tư tưởng ác vị trong lòng Tô Bằng bắt đầu hiện lên, dù sao Triệu Thu cùng mình đều là quan hệ lợi dụng lẫn nhau lợi dụng lẫn nhau, so ai hại ai càng nội hàm, dường như cũng không tệ.

"Triệu Thu bình thường ở địa phương gì?"

Nghĩ tới đây, Tô Bằng hỏi Tần Tiểu Nguyệt.

"Triệu Thu thần long thấy đầu không thấy đuôi, ta cũng không biết... Có điều, lúc hắn rảnh, có thể sẽ đi Thu Nguyệt lâu, uống rượu nghe nhạc".

Tần Tiểu Nguyệt nói với Tô Bằng.

Tô Bằng gật đầu, hỏi rõ địa chỉ, cáo biệt Tần Tiểu Nguyệt, đi Thu Nguyệt lâu.

Thu Nguyệt lâu cũng ở trong vùng buôn bán của quận Giang Ninh, Tô Bằng rất nhanh tìm ra, gian lầu ba tầng này, nghe Tần Tiểu Nguyệt nói, Triệu Thu thường ở nhã gian lầu hai uống rượu nghe khúc, Tô Bằng liền trực tiếp tìm đến lầu hai.

Đến lầu hai, Tô Bằng nhìn quét, phát hiện Triệu Thu kia thật ở đây, trước người hắn bày biện một bàn rượu và thức ăn, nghe một lão ông cùng một thiếu nữ hát khúc xưa, Tô Bằng trực tiếp đi tới, ở bên cạnh Triệu Thu kéo một cái ghế ngồi xuống, nói:

"Ngươi cũng thật sướng".

"Ha ha, tạm kiếp phù du rỗi rãnh nửa ngày thôi".

Triệu Thu khẽ cười, nói:


"Sao ngươi tìm tới nơi này?'

Tô Bằng nhớ tới lần trước Triệu Thu nói mấy lời với mình, nói:

"Ngươi không phải nói ngươi đã có kế hoạch sao? Ta luôn chờ, máy giám thị trong công ty quá nhiều, vẫn là trong trò chơi nói chuyện thuận tiện hơn, sao. Nói đi, ngươi có kế hoạch gì?"

"Ha ha. Ngươi cũng thật nóng vội."

Triệu Thu khẽ cười, nhìn quét xung quanh, đột nhiên hạ giọng nói:

"Không nói gạt ngươi, ta kiếm ra một thiết bị, là hệ thống quấy nhiễu cường từ, có khả năng nhiễu cửa quét của công ty, ta định cưỡng chế khóa cửa quét các phòng khác của công ty, sau đó cưỡng chế mang ra mấy bộ thiết bị".

"Cưỡng chế mang một bộ thiết bị ra ngoài?"

Tô Bằng nghe xong, không khỏi ngẩn người, hắn không ngờ, thủ đoạn của Triệu Thu, lại trực tiếp như vậy.

Chờ phục hồi tinh thần lại, Tô Bằng không nhịn được hỏi:

"Cho dù ngươi có thể thu phục người tầng này của công ty, vậy tầng 7 sao ngươi ra ngoài? Tầng 7, có không ít bảo vệ ở đó".

"Không cần lo lắng. Ngươi quên ta từng nói với ngươi sao? Chuyện kỹ năng trong trò chơi".

Triệu Thu hơi khẽ cười, nói:

"Những bảo vệ trong công ty kia, có thể đều giao cho ta... ta có thể bảo đảm, những bảo vệ kia ta có thể ứng phó, theo ta được biết, chỉ có bảo vệ tầng này của công ty. Có ba người có mang giấy dùng súng, bọn họ mang theo súng, nhưng buổi tối bọn họ cũng cần nghỉ ngơi, chỉ cần ta khóa cửa quét của công ty, bọn họ sẽ không làm gì được.

Thang máy ta cũng có biện pháp thu phục. Về phần những người kia của tầng bảy công ty, đều không có súng. Một mình ta, có thể thu phục bọn họ."


Tô Bằng nghe xong lông mày cau chặt, hắn không có cảm giác tín nhiệm với thủ đoạn cưỡng chế bạo lực này.

"Vậy cảnh sát thì sao? Còn cả bảo vệ thì sao? Còn nữa, chúng ta đem máy chủ mang ra ngoài, sao tránh được lùng bắt sau đó?"

Tô Bằng hỏi Triệu Thu.

"Cái này ngươi không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta khóa cứng cửa quét công ty, mang máy chủ ra ngoài, tất nhiên có người tiếp ứng chúng ta... Biết ta ở trong trò chơi có mấy bằng hữu chứ? Bọn họ sẽ trợ giúp chúng ta."

Triệu Thu nói, sau đó nói:

"Về phần cảnh sát, càng không cần lo lắng bọn họ, máy chủ công ty đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng, bọn họ sẽ không dễ dàng để cảnh sát tham gia chuyện này, cho dù chúng ta sử dụng thủ đoạn bạo lực, ở chỗ cảnh sát, cũng không có chuyện gì, cần lo lắng, chính là người công ty phái ra mà thôi, tỷ như, hắc y nhân mà ngươi từng gặp kia".

"Có điều ta cũng tra hiểu rõ một số chuyện, hắc y nhân kia, bình thường nghỉ ngơi trong văn phòng Thời Thiên Quân, mà cửa phòng công ty, bạo lực rất khó phá vỡ, chỉ cần ta khóa cứng cửa quét của công ty, chúng ta luôn an toàn".

Tô Bằng nghe xong, không khỏi một hồi lâu không nói gì.

Trầm mặc sau nửa ngày, Tô Bằng mở miệng, nói:

"Nghe thì như là vậy, nhưng mà ta không rõ, cứ như vậy, một mình ngươi là có thể làm xong, gọi ta tựa hồ không cần thiết".

"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chúng ta từ trên máy chủ công ty dỡ máy chủ trò chơi chính thức, còn tận lực mang thêm một số máy chủ ra ngoài, cũng phải cần nhân thủ, ngươi giúp ta cầm máy chủ, có thể khiến ta không hề cố kỵ đối chiến bảo vệ trong công ty, sao có thể nói không chỗ hữu dụng chứ?"

Triệu Thu lắc đầu, nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nghe xong, cũng không nói gì, khẽ gật đầu, nói:


"Cũng đúng, có điều, ta hi vọng thời gian hành động của ngươi là sau cuối tuần, bởi vì ta đang làm một nhiệm vụ mấu chốt trong trò chơi, nếu chúng ta mang ra máy chủ, có thể sẽ ảnh hưởng ta".

"Chuyện này ngược lại không thành vấn đề, ta cũng cần trù bị một thời gian ngắn, có điều, chậm nhất sẽ không vượt qua một tháng, ta hi vọng ngươi chuẩn bị sẵn sàng".

Triệu Thu nói với Tô Bằng, Tô Bằng nghe xong, nhẹ gật đầu.

"Đúng rồi, thiếu chút nữa quên."

Tô Bằng đột nhiên mở miệng, hỏi Triệu Thu:

"Triệu Thu, ngươi có biết làm sao tăng thuộc tính ngộ tính không? Ta làm nhiệm vụ, cần ngộ tính cao, nghe Tần Tiểu Nguyệt nói ngươi biết pháp môn phương diện này?"

"Đề cao ngộ tính? Ta quả thật biết một ít."

Triệu Thu dùng ngón tay điểm trán, nói:

Lúc ta vừa vào trò chơi, giá trị ngộ tính bình thường, có một số võ công không đạt tới yêu cầu, lúc ấy ta nghĩ, hình như Phật gia chú trọng ngộ tính nhất, vì vậy ta liền đi Phổ Đà tự thành nam quận Giang Ninh, xem thử có thể tìm phương pháp gì đề cao ngộ tính không".

"Sau đó quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, ta dâng hương ở Phổ Đà tự, hơn nữa quyên hiến, tổng cộng xài gần năm lượng vàng, chủ trì có một ngày đột nhiên nói chuyện với ta, bàn Phật với ta, chủ trì kia thật ra rất thế lực, đạo lý Phật hiệu cũng tầm thường, có điều lại biết một pháp môn... Hắn nói cho ta biết, mỗi ngày chỉ cần tắm rửa thay quần áo, tĩnh tâm uống trà, sau đó lại mua đàn hương chân chính, sau khi đốt trong phòng xem kinh Phật kết duyên, là có thể đề cao ngộ tính".

"Ta thử, quả nhiên có thể, có điều chỉ đề cao chút ngộ tính trong mười hai tiếng đồng hồ mà thôi, sau đó sẽ khôi phục bình thường".

"Chỉ có thể tạm thời đề cao ngộ tính sao?"

Tô Bằng nghe xong, không khỏi nhíu mày, mình muốn cũng không phải là loại biện pháp tạm thời này.

"Hãy nghe ta nói xong."

Triệu Thu tựa hồ không hài lòng lắm khi Tô Bằng cắt đứt hắn, hắn dùng ngón tay gõ mặt bàn, nói:

"Lúc ấy ta cũng hiểu được biện pháp này không ổn, mặc dù lĩnh ngộ kỹ năng thành công, nhưng vẫn không dùng được, ta liền đi Phổ Đà tự tiếp, xem thử có cách gì tăng lên ngộ tính vĩnh cửu không".


"Nhưng mà ta lại quyên hương khói, cũng không ích gì, chủ trì kia cũng chỉ tâm sự bình thường, không có lợi gì, lúc ta đang định bỏ, đột nhiên Phổ Đà tự xuất hiện một hòa thượng điên dạo chơi".

"Hòa thượng kia điên điên khùng khùng, thấy ta liền hỏi ta một số vấn đề ù ù cạc cạc, ta cũng chẳng xem là thật, thuận miệng nói bậy, hắn đột nhiên nói ta nói rất hay, sau đó uống rượu với ta... Lúc ấy ta cũng thanh nhàn, lại thêm nói bậy với hắn rất thoải mái, liền mua cho hắn một bầu rượu, sau đó nói bậy với hắn suốt một buổi chiều, đến buổi tối, hòa thượng điên này uống rượu say, nằm ở trên đường chính ngủ, ta cũng định đi, nhưng đứng dậy, đột nhiên nhận được nhắc nhở... Ngộ tính của ta, không ngờ đề cao một ít".

"Ngươi là nói, đây là nhiệm vụ ẩn?"

Tô Bằng nghe xong, nhãn tình sáng lên, hỏi Triệu Thu.

"Ừm, có thể... Ta cảm thấy lai lịch hòa thượng điên kia không đơn giản, vốn định khai phá, xem có phải là có nhiệm vụ ẩn để nhận không, nhưng mà không ngờ, lúc lại tới chỗ hắn, hắn nói trên người ta có mùi thúi có công, không thú vị, mặc dù rượu hắn vẫn uống, nhưng không nói gì với ta".

Triệu Thu khẽ gật đầu, nói với Tô Bằng.

"Không ngờ có chuyện như vậy... tốt, ta đi thử, đa tạ".

Tô Bằng gật đầu, nói với Triệu Thu.

Triệu Thu khẽ cười, nói:

"Ngươi đi làm nhiệm vụ đi, ta hành động trước, sẽ lại liên lạc của ngươi."

"Ừm".

Tô Bằng gật đầu, đứng dậy cáo biệt Triệu Thu.

Tô Bằng đi đến lầu một, ngẩng đầu nhìn sàn gác trên đầu.

"Triệu Thu nhiệt tình với ta, rõ ràng không còn bộ dạng lúc đấu trước kia, xem ra, hắn tựa hồ đã tìm ra cường viện... Về kế hoạch của hắn, đánh giá bốn chữ,, đơn giản thô bạo. Ta cũng là một phần tử có cũng được mà không có cũng không sao, hoàn toàn không phải nể trọng ta như lời hắn nói".

"Làm người vẫn nên dựa vào chính mình... Triệu Thu không đáng tin cậy, hi vọng bọn Lôi Minh sớm động thủ, ta tiện đi trước bọn họ một đoạn, nếu không, tất cả mọi người cùng động thủ, chuyện sẽ phức tạp".

Trong lòng Tô Bằng nghĩ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui