Trò Chơi Tu Tiên Kỳ Dị

Cửa hàng phân phối đồng hồ trò chơi.

Phương Nguyệt vừa chạy tới nơi, nhìn người xếp thành hàng dài thế này thì cảm thấy rất tuyệt vọng.

Xếp hàng ở đây thì mình có mua được đồng hồ trò chơi không?

Buổi tối là [Lam Hải] mở máy chủ rồi.

Không mua được đồng hồ đợt này thì phải chờ đợt đồng hồ mới đến.

Dựa vào kinh nghiệm chơi game trước đó, lúc vừa mở máy chủ mà chậm hơn người ta một bước thôi thì sẽ từ từ rớt lại phía sau.

Hắn còn đang mong mình có thể làm giàu nhờ [Lam Hải] đây này!

Trên đường đến đây, hắn từng thử dùng tấm da dê tiên đoán, mua vé số hoặc cổ phiếu gì đó trên điện thoại.

Nhưng tấm da dê chẳng hề có chút phản ứng gì, hoàn toàn không hiện lên chữ viết.

Sau đó Phương Nguyệt lại thử thêm các cách khác. Truyện được dịch tại .com

Hắn phát hiện tấm da dê chỉ có phản ứng với một số hành động.

Điều này khiến Phương Nguyệt vứt bỏ suy nghĩ phất nhanh trong một đêm.

Phương Nguyệt lấy số thứ tự trong máy, sau đó đứng vào hàng sau cùng.

Hắn cảm thấy lo lắng nên lấy tấm da dê ra. Lần này trên tấm da dê nhanh chóng hiện lên chữ viết.

"Tôi thành thật đứng xếp hàng."

"Hàng này từ từ tiến lên."

"Lúc đến lượt tôi thì đồng hồ trò chơi đã bán hết."

Vì vậy không đến lượt mình?

Phương Nguyệt sốt ruột trong lòng, chữ viết trên tấm da dê biến mất rồi lại xuất hiện.

"Tôi không bằng lòng xếp hàng chờ như vậy, bắt đầu chen ngang."

"Có người phát hiện ra hành vi vô văn hóa đó của tôi, bắt đầu chửi bới."

"Tôi nhẫn nhịn không tranh luận với anh ta, lặng lẽ tiếp tục chen ngang nhưng lại bị người ta lớn tiếng chỉ trích, khiến nhiều người căm phẫn."

"Tôi bị đánh."

"Qua một phen cãi vã và đánh nhau, tôi bị gãy ba khúc xương, cả người xanh tím, lại được thêm chuyến du lịch bảy ngày trong nhà giam."

"Bảy ngày sau, tôi ra khỏi nhà giam, mua được đồng hồ, tiến độ chậm hơn người ta bảy ngày."


"Mua được đồng hồ nhưng mất nhiều thứ như vậy, tất cả những điều này còn ý nghĩa gì không? Tôi chìm vào suy nghĩ."

... Mẹ kiếp!

Mặt Phương Nguyệt sầm xuống, tấm da dê này đúng là miệng chó không mọc ngà voi!

Xếp hàng bình thường thì không mua được đồng hồ.

Chen ngang cũng bị người ta đánh chết.

Mày muốn tao phải làm sao?

Giống như trả lời suy nghĩ của Phương Nguyệt, trên tấm da dê lại bắt đầu hiện chữ viết.

"Tôi trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên chú ý thấy cái tên đội mũ lưỡi trai ở đằng trước trông khá quen."

"Nghĩ kỹ lại lần nữa, tôi nhớ ra bản thân đã từng mua được vé bán lại từ tên đó."

"Anh ta là kẻ đầu cơ! Tôi cho là như vậy, sau đó cũng bước ra ngoài nói chuyện với anh ta."

"Sau khi thương lượng, tôi mua lại số thứ tự của anh ta."

"Nửa tiếng sau, tôi mua được đồng hồ trò chơi."

Còn có chiêu này nữa!

Phương Nguyệt vui vẻ, thò đầu liếc nhìn, quả nhiên phát hiện ra tên đầu cơ đó.

Hắn ra khỏi hàng, đi đến bên cạnh tên đầu cơ đội mũ lưỡi trai kia.

"Người anh em, anh có bán vị trí này không?"

Tên đầu cơ ngẩng đầu lên.

"Tinh mắt lắm, biết tôi làm gì luôn." Hơi ngừng lại, anh ta nói tiếp: "Có điều vị trí này đã có người đặt trước rồi."

"Không bán được à?"

Phương Nguyệt cảm thấy hơi thất vọng, chuyện này hoàn toàn không giống với những gì tấm da dê đã nói.

"Bán? Anh đùa gì vậy? Nghề này của chúng tôi coi trọng cái gì nhất? Đó là uy tín! Hai chữ uy tín này quan trọng đến nhường nào chứ. Hai chữ uy tín đáng giá nghìn vàng! Vì vậy..." Tên đầu cơ nhấn giọng: "... Phải thêm tiền!"

"... Bao nhiêu tiền?"

"Mười nghìn Hoa tệ!"

"Bao nhiêu cơ?"


Phương Nguyệt khiếp sợ đến mức suýt thì trừng đến lòi mắt.

Toàn bộ gia tài của hắn chỉ có ba mươi nghìn. Truyện được dịch tại .com Mười nghìn dùng để mua đồng hồ trò chơi, hai mươi nghìn còn lại dùng làm phí sinh hoạt và phí sử dụng trong trường hợp khẩn cấp.

Tên đầu cơ này mở miệng là mười nghìn, coi mình là heo để chặt đây mà!

Phương Nguyệt quay đầu đi ngay, nhưng đi được ba bước thì đột nhiên dừng lại.

Bởi vì trên tấm da dê lại hiện lên chữ viết.

"Tôi không mua vị trí của tên đầu cơ này, đi tìm tên đầu cơ khác trong hàng dài, cũng mua được đồng hồ trò chơi."

"Nhưng sau này tôi mới biết, vị trí của tên đầu cơ đội mũ lưỡi trai này lại mua được đồng hồ trò chơi có gói quà may mắn."

"Sau lần đó, mỗi tối khi nhớ đến chuyện này thì tôi luôn vô cùng hối hận, cực kỳ bi thương."

Đồng hồ trò chơi có gói quà may mắn?

Phương Nguyệt chỉ suy nghĩ một giây rồi lập tức quay đầu.

"Tôi mua!"

Chuyển khoản để giao dịch xong, Phương Nguyệt lấy được vị trí của tên đầu cơ.

Hắn nhìn vào tấm da dê, thấy không có nội dung mới xuất hiện thì yên lòng.

Người xếp hàng ở trước ở sau đều nhìn Phương Nguyệt bằng ánh mắt rất lạ, giống như đang xem một tên coi tiền như rác.

Vị trí mà tên đầu cơ kia bán rất bình thường nhưng giá lại cao, thế mà còn có người bằng lòng bị chặt, đúng là hiếm thấy.

Phương Nguyệt coi như không thấy gì hết.

Hàng ngũ theo thứ tự tiến lên, nhanh chóng đến lượt Phương Nguyệt.

"Chị ơi, tôi muốn mua đồng hồ trò chơi!"

"Được."

Lấy được đồng hồ trò chơi, Phương Nguyệt vội vã rời đi.

Trên đường trở về, Phương Nguyệt bắt xe về lại chỗ đặt xe máy điện, sau đó lái xe máy điện đi mua ba thùng mì gói để chuẩn bị cho quá trình phấn đấu gian khổ.

Còn chưa vào trò chơi đã ném vào đó hai mươi nghìn. Nghèo rớt mồng tơi nên hiện tại nguyện vọng phấn đấu của hắn rất mãnh liệt.

Về đến tiểu khu Thanh Thủy, hắn đi thẳng đến căn nhà số 305 ở tầng 3.


Căn nhà ở ghép này có ba phòng ngủ, một phòng khách và một nhà bếp.

Phương Nguyệt ở một phòng, hai người thuê khác ở hai phòng còn lại.

Phương Nguyệt đặt mì vào trong nhà bếp rồi về phòng mình. Hắn đột nhiên sững sờ vì nghe thấy tiếng nước ào ào truyền ra từ trong phòng tắm của phòng mình.

Cách một lớp kính dày, hắn vẫn có thể lờ mờ thấy được dáng người nóng bỏng bên trong đang cọ rửa thân thể.

"Ai, ai ở trong vậy?"

"Là chị."

Cửa phòng tắm mở ra một kẽ hở. Một cô gái tóc ướt nhẹp rất dễ thương ló đầu ra, cười hì hì nói: "A Nguyệt, em về rồi hả."

"Chị Viên, là chị sao, dọa em hết hồn. Phòng tắm trong phòng chị còn chưa gọi người đến sửa à?" Phương Nguyệt trông rất phiền muộn.

"Hì hì, chị đang túng thiếu lắm, tạm thời không sửa đâu! Tắm trong phòng em cũng được mà. Đúng rồi, đồng hồ đeo tay gì đó em đã mua được chưa?"

"Là đồng hồ trò chơi! Chuyên dùng cho trò chơi [Lam Hải]..."

"Biết rồi biết rồi, lát nữa chị có một cuộc hẹn, tắm tiếp đây."

Nói xong, chị Viên rụt đầu vào rồi đóng cửa phòng tắm lại, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.

Phương Nguyệt cảm thấy rất bất đắc dĩ. Hắn đã quen biết chị Viên được một năm.

Chị Viên ở trong căn nhà ở ghép này còn lâu hơn hắn nhiều. Tính tình chị hướng ngoại nhiệt tình, luôn chăm sóc Phương Nguyệt nên hai người chung sống vẫn có thể nói là hòa hợp.

Chỉ là gần đây phòng tắm trong phòng chị Viên hư rồi, chị thường vào phòng hắn tắm rửa khiến hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Trai đơn gái chiếc, lỡ hắn không kìm lòng được thì sao!

Ngoại trừ chị Viên, một phòng khác là của con gái chủ nhà, có điều thường ngày không về đây ở. Truyện được dịch tại .com Vì vậy trong căn nhà lớn thế này chủ yếu chỉ có Phương Nguyệt và chị Viên ở.

Phương Nguyệt không quan tâm đến tiếng nước ào ào trong phòng tắm nữa. Sau khi dọn dẹp phòng mình, hắn mới lấy đồng hồ trò chơi ra, cẩn thận quan sát.

Bề ngoài của đồng hồ trò chơi trông rất có cảm giác công nghệ cao. Màu xám là màu chủ đạo phối hợp với màu đen, ở chính giữa là một vòng tròn.

Bây giờ còn chưa khởi động nên đồng hồ đeo tay không có bất kỳ phản ứng nào.

Đặt đồng hồ xuống, Phương Nguyệt lấy tấm da dê ra xem.

"Sắp đến lúc trò chơi mở máy chủ."

"Tôi đã chuẩn bị xong hết thảy."

"Đến giờ, tôi tiến vào trò chơi."

Tốt lắm, mọi chuyện đều thuận lợi.

Về thông tin có liên quan đến trò chơi Lam Hải, tấm da dê luôn hiện lên chữ viết. Lẽ nào thứ này cũng thích chơi game?

Cạch.

Lúc này, chị Viên tắm xong bước ra, cười hì hì: "A Nguyệt, chị tắm xong rồi."


Nhìn bộ ngực ngay cả khăn tắm cũng quấn không nổi, Phương Nguyệt không biết nên đưa mắt đi đâu mới ổn, chỉ qua loa ừ ừ.

Chị Viên không để ý lắm. Sau khi trêu Phương Nguyệt xong thì chị phất tay đi mất. Chỉ lát sau hắn đã nghe thấy tiếng ra cửa.

Phương Nguyệt điều chỉnh lại tâm trạng, chờ đến giờ vào trò chơi.

Thời gian nhanh chóng chạy đến mười hai giờ đêm.

Hắn đeo đồng hồ trò chơi lên, sau đó tiến vào trò chơi!

Phương Nguyệt rơi vào trạng thái ngủ say, trong ý thức là một vùng tăm tối.

Từng hàng chữ màu trắng hiện lên trong bóng tối.

"Đang xác minh thân phận..."

"Đang xác nhận ID..."

"Đang xác nhận tròng đen..."

"Trước khi tiến vào trò chơi, xin người chơi đặt một tên ID trò chơi."

"[Dạ Sắc Lê Minh]."

Phương Nguyệt không chút nghĩ ngợi dùng tên ID cũ của mình. Vất vả lắm cái tên này mới có chút tiếng tăm trong giới game thủ chuyên nghiệp, hắn không muốn từ bỏ.

Tiếng tăm chính là uy tín, uy tín có thể mang đến khách.

"Xác nhận ID, lập tức tiến vào trò chơi..."

"Hoan nghênh tiến vào thế giới Lam Hải!"

Phương Nguyệt tiến vào thế giới trò chơi.

Cùng lúc đó, tấm da dê được Phương Nguyệt đặt trên bàn sách đột nhiên hiện lên chữ viết.

"Ta trốn thoát!"

"Nhưng ta quá yếu rồi."

"Cũng may ta khống chế được một tên ngu ngốc."

"Khà khà khà, tên kia hoàn toàn bị ta đùa bỡn trong lòng bàn tay. Quá dễ điều khiển."

"Ta muốn lợi dụng hắn, để hắn giúp ta khôi phục sức mạnh."

"Cẩn thận cẩn thận hơn, cẩn thận cẩn thận hơn nữa."

"Đây là cơ hội trở mình cuối cùng của ta! Tuyệt đối không thể tái phạm bất kỳ sai lầm nào!"

Chữ viết trên tấm da dê hiện đến đây thì bắt đầu biến mất dần, sau đó lại trở nên trống rỗng như lúc ban đầu.

...

Đón xem chương mới nhất tại .com


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui