Trò Chơi Tình Ái

Trạng thái của Tư Nguyệt cơ bản đã ổn định, Triệu Dương sắp xếp người ở lại bệnh viện trông chừng. Hắn phải quay lại quản lý tập đoàn tạm thời. Có một nhà đầu tư mới du nhập vào thị trường làm khuấy động thị trường mấy ngày qua, ảnh hưởng không nhỏ tới một số dự án của Lãnh thị.

Lãnh Nguỵ Thần đã giao toàn bộ quyền quản lý cho anh ta. Vừa quản lý vừa hỗ trợ thông tin từ xa, Tư Nguyệt như vậy đồng nghĩa với trách nhiệm của cô nàng sẽ chia đều cho Triệu Dương và Lôi Mã.

Trên hòn đảo xa kia Diệp Sở Noãn vẫn không ngừng tìm kiếm sơ hở từ đám người kia, nhưng bọn chúng dường như không hề liên lạc với bên ngoài, nếu như không phải ăn thì là ngủ hoặc làm một số hành động bí mật bên trong căn nhà ở giữa hòn đảo. Cô không được phép đi xa khỏi khu vực này, nhưng theo quan sát của cô hòn đảo này khá lớn. Và cũng chắc chắn một điều đây là hòn đảo hoang được cải tạo lại.

Lưu Lâm đi từ bên ngoài vào: “Đến giờ rồi”

Mọi người gật đầu lục tục đi ra, nói là đông chứ cũng chỉ có 17 người cộng thêm cô nữa là 18. Đây là lần đầu cô theo mọi người làm những công việc hằng ngày trên đảo.

Mọi người nối đuôi nhau đến một bãi cát trống, tên cầm đầu cao to hôm trước lại xuất hiện, hắn ngậm điếu thuốc đã cháy được một nửa híp mắt lại nhìn xuyên qua đám người nhìn về phía cô.

Cái nhìn của gã làm Diệp Sở Noãn cảm thấy nổi hết gai ốc.

“Người mới lên đây!”


Lưu Lâm huých nhẹ người cô nói nhỏ chủ hai người nghe thấy: “Mau lên!”

Diệp Sở Noãn chầm chậm bước tới.

“Ngẩng đầu!”

Cô cắn răng ngước lên đối mắt với hắn.

Gã nheo mắt lại: “Cất cái mắt đi”

Cô dừng khoảng hai giây rồi rời mắt ra chỗ khác, nơi này không có ai cả một thân một mình, bảo vệ bản thân là thứ quan trọng nhất.

“Mày là người đầu tiên dám nhìn trực diện tao như thế, có bản lĩnh!”

Cô vẫn im lặng, hơi thở nặng nề.

Hắn dễ dàng nhìn ra vẻ không cam chịu của cô liền vứt điếu thuốc đi tiến tới túm chặt lấy cằm cô: “Đã vào đây thì lời của tao là lệnh, không nghe thì chỉ có thiệt thôi!”

Diệp Sở Noãn theo bản năng túm lấy cổ tay hắn, mím chặt môi.

Dường như động tác này đã làm kích động hắn, sức lực của hắn rất lớn hất một cái khiến cô chao đảo ngã ngồi xuống mặt cát, lòng bàn tay bị vỏ sò cứa qua rách một vệt nhỏ.

Hắn chỉ tay về phía những người còn lại: “Ai có việc thì cút đi làm”


Mọi người im lặng chia nhau ra, nhóm thì giặt đồ, nấu cơm, dọn dẹp, kiếm thức ăn…

Cô định đứng dậy tì hắn chợt nói: “Mày đi theo tao vào đây”

Dứt lời hắn đã quay bước đi vào trong lều gần đó.

Cô liếm đôi môi khô khốc của mình nhìn mấy người canh gác gần đó đứng dậy đi theo hắn.

Bên trong hắn nằm gác chân lên bàn, vứt một bao thuốc lên bàn: “Châm lửa”

Cô nén nhịn làm theo châm lửa rồi đưa tới trước mặt hắn. Hắn há miệng ra còn cố ý cắn vào đầu ngón tay cô. Cô vội rụt tay lại điếu thuốc cũng vì thế rơi xuống áo hắn, bén một lỗ.

Hắn nhíu mày không vui, đạp bàn đứng dậy kéo mạnh cổ tay cô giật về phía hắn: “Mày không phục?”

Lúc này biết rõ phản kháng sẽ thiệt nhưng cô nhịn không nổi nữa, trừng mắt nhìn hắn hỏi ngược lại: “Mày nói xem?”

Hắn tức giận khi thấy điệu bộ thách thức của cô, giáng xuống cho cô một bạt tai: “Con đ*! Không biết điều! Cái loại gái bị bán đi như mày mà đòi nhìn tao bằng ánh mắt rác rưởi đấy?”


Bên tai Diệp Sở Noãn vang lên tiếng ù ù, cô choáng mất mấy giây chưa kịp ổn định hắn đã kéo cô lên ghế lấy sợi dây chạc cỡ vừa trói chặt tay cô lại rồi kéo cô ra cửa.

“Buông ra!”

Hắn đẩy cô về phía trước: “Trói nó lên cột đánh cho tao, sau 1 tiếng nếu chết thì ném ra biển!”

Hai gã khác chạy lại dựng một cái cột giữa bãi cát, đào hố cắm rất sâu. Cô bị trói chặt trên đó.

Một chiếc roi gia cũ được lấy ra khỏi lều, một gã cao gầy bước tới hắn thít chặt dây trói, lúc không ai chú ý hắn thì thầm vào tai cô một câu khiến cô thoáng giật mình, nhìn chằm chằm gã. Chưa kịp hỏi câu nào đã bị cơn đau ập tới bất chợt.

Từng nhát roi quất mạnh lên người cô, tiếng roi da lúc này vang lên thật chói tai, Diệp Sở Noãn mím chặt môi cắn răng nhẫn chịu. Cô có cảm giác mỗi nhát quất ngày một nhẹ đi, là do người đánh hay là do cô đã quá đau tới mất cảm giác.

Chẳng biết qua bao lâu, cô gần như mất ý thức, tầm nhìn ngày càng mờ nhoà, một số vết do bị quất lên vài lần nên làn da bị rách bật máu. Bản thân Diệp Sở Noãn cũng không biết chuyện gì xảy ra sau đó. Một dòng nước ấm nóng chảy dọc xuống chân…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận