Trò Chơi Tình Ái


6 giờ tối, chiếc Lexus LS đen tiến dần vào cổng lớn Đế Uyển.

Cửa xe mở ra Lãnh Nguỵ Thần tự nhiên dắt tay Diệp Sở Noãn vào trong.

Tới gần cửa quản gia cúi đầu chào.

Anh bỗng ghé sát tai cô nhỏ giọng: “Lát nữa nói chuyện không cần câu lệ, bất kể ai cũng không làm khó em được”
“Em biết rồi” Hôm nay thím gọi bọn họ về ăn cơm là có nhân vật đặc biệt ghé thăm, là bà Ngoại của Lãnh Nguỵ Thần.

Sau cái chết của bố mẹ anh họ đột ngột mất liên lạc biệt tăm từ đó, giờ bỗng dưng quay về không biết là có dụng ý gì.

Bọn họ đi qua sảnh chờ rồi vào thẳng phòng tiếp khách, chú thím đang ngồi trên ghế đối diện là một người đàn bà mặc đồ truyền thống màu xám trang nhã, nét mặt hiền dịu, còn có một người phụ nữ trẻ tuổi cung kính đứng phía sau bà.

“Hai đứa đến rồi, mau lại đây” Trúc Niệm Đan vẫy tay với bọn họ.

“Chú! Thím!”
Diệp Sở Noãn nhìn giây lát rồi cất giọng: “Chào lão phu nhân”
Vị kia dửng dưng trước lời chào của cô, Diệp Sở Noãn cũng chẳng mấy để ý ngồi xuống bên cạnh anh.


“Phu nhân Claus từ Anh xa xôi tới đây có gì nói?” Giọng điệu Lãnh Nguỵ Thần xa cách không có chút tình cảm nào.

“Cậu biết rồi sao? Không hổ danh người nắm quyền Lãnh gia” Người đàn bà lặng lẽ đặt tách trà xuống bàn, âm thanh dịu dàng cất lên.

Anh gác chân nhàn nhạt liếc bà ta.

Anh sớm đã biết người bà ngoại này định cư ở Anh, mặc kệ cái chết đến gần con gái mình, vốn không định động tới bà ta, nhưng nay lại tự mình tới.

Lãnh Mục nét mặt hơi âm u: “Phu nhân Claus nếu đã ghé chi bằng ăn bữa cơm rồi đi?”
Phu nhân Claus nhận ra dụng ý của Lãnh Mục, bà ta mỉm cười gật đầu tầm mắt như có như không nhìn về phía Diệp Sở Noãn.

Lãnh Nguỵ Thần không nói tiếng nào nhưng bàn tay đặt trên eo cô dần siết chặt, phu nhân Claus nhìn hành động của anh mà khẽ cười thành tiếng.

Dễ dàng để nhận ra dự chiếm hữu mạnh mẽ từ anh, tương đương với lời tuyên bố chớ đụng vào cô.

Diệp Sở Noãn đánh giá bà ta, bà ta trông rất hiền lành, lời nói lại dịu dàng dễ nghe nhưng đuôi mắt lại ẩn chứa sự thâm độc.

Nghe cuộc trò chuyện cô cũng đoán được họ không có quan hệ hoà hoãn, nói cách khác là đối địch nhau.

Suốt quá trình bà ta chỉ dò xét cô chứ không nói lời nào.

Bữa cơm diễn ra và kết thức trong sự yên lặng, đến phòng trà phu nhân Claus bây giờ mới chính diện nói chuyện với Diệp Sở Noãn.

“Cô Diệp, có thời gian nói chuyện với tôi một chút?”
Cô còn chưa kịp lên tiếng Lãnh Nguỵ Thần bên cạnh đã lạnh lùng từ chối: “Đây là Đạt Thành! Không phải Anh Quốc, đừng giở trò trước mặt tôi”
“Chỉ là nói chuyện phiếm một chút không được sao? Tôi cần là ý kiến của cô Diệp” Bà ta không để ý tới lời anh nói.

Bàn tay trắng mịn của cô đặt lên bàn tay anh, dùng ánh mắt kiên định nhìn anh.

Một lúc lâu sau Lãng Nguỵ Thần mới chịu thoả hiệp, anh kéo gáy cô hôn lên mí mắt cô: “Có việc gì gọi anh”
Diệp Sở Noãn lặng lẽ gật đầu.


Anh từ từ đứng dậy nhìn Phu nhân Claus từ trên xuống dưới sau đó rời khỏi phòng trà.

Cửa lớn phòng trà vừa đóng lại phu nhân Claus đã thu lại vẻ hiền lành thay vào đó là bộ dáng lạnh lùng xa cách: “Cô nghĩ mình đủ tư cách đứng bên Nguỵ Thần?”
Diệp Sở Noãn cũng không run sợ mà hỏi ngược lại: “Vậy theo phu nhân Claus thế nào là đủ tư cách?”
“Năm xưa vốn lý tôi không nên để cô tiếp tục sống sót”
Diệp Sở Noãn mỉm cười: “Vậy bây giờ phu nhân Claus có hối hận cũng muộn rồi, tôi có nên cảm ơn bà năm đó không giết tôi không?”
Phu nhân Claus đưa ánh mắt sắc bén về phía cô, ra hiệu cho người đằng sau: “Tiểu Tuyết!”
Vừa dứt lời cô gái đằng sau dùng tốc độ nhanh như chớp áp sát Diệp Sở Noãn, một khẩu Colt bạc dí vào cổ cô.

Bị súng dí nhưng cô không hề sợ hãi, chỉ hơi nhíu mày, dám mang súng vào đây quả thực chỉ có bà ta mới làm được: “Bà dám sao?”
“Đừng thách thức tôi! Diệp Sở Noãn cô cùng với Diệp Kình đều phải chết! Với những gì con gái tôi phải chịu tôi sẽ bắt các người từ từ nếm trải!”
“Vậy tôi…mỏi cổ mong chờ” Lời nói của Diệp Dở Noãn có sự ngông cuồng và thách thức trước nay chưa từng có.

Bởi vì cô mới biết được một số chuyện mà vốn dĩ bản thân nên biết từ lâu, nhưng không có người nào chịu cho cô biết bao gồm cả mẹ.

“Thu sự ngông cuồng của cô lại, đây chỉ là lời cảnh cáo, tôi đã tới Đạt Thành thì chắc chắn tôi sẽ đưa được cô đi”
Dứt lời phu nhân Claus đứng lên ưu nhã rời đi.

Với bà ta mà nói ra tay ở Đạt Thành vẫn còn là một trở ngại lớn, hơn nữa hiện hơn cô còn là người của Lãnh Nguỵ Thần, trước đây bà ta không dám làm càn tại Đạt Thành bây giờ lại càng phải thận trọng hơn, nếu là ở Anh Quốc e là bây giờ cô đã gặp nguy hiểm rồi.

Có một vài chuyện vẫn phải điều tra kĩ hơn.

Diệp Sở Noãn hít sâu một hơi rồi rời khỏi phòng trà, phu nhân Claus cũng đã rời đi.


Bọn họ không nán lại đây lâu tán dóc đôi ba câu với chú thím rồi về Tân Cảnh.

Trên xe cô ngồi nhích lại gần anh hỏi: “Anh nghe hết rồi đúng không?”
Trong phòng có thiết bị ghi âm, cô nhận ra khi tay vô tình chạm phải dưới ghế ngồi.

Lãnh Nguỵ Thần nghiêng đầu nhìn vào mắt cô: “Bà ta sẽ không làm gì được em”
Đây là một lời hứa! Anh hứa sẽ bảo vệ cô dù bất cứ chuyện gì xảy ra.

“Em biết! Ngày mai em về nhà được không?”
“Ừm, mai đưa em đi” Anh lấy tay gõ nhẹ vào trán cô, giọng nói thể hiện sự cưng chiều.

Diệp Sở Noãn hiểu, cô biết sự thay đổi của Lãnh Nguỵ Thần từ đâu mà ra, vốn dĩ tưởng rằng do thấy mình đáng thương nên anh mới thương hại nhưng hoá ra không phải, anh chấp nhận cô bởi vì cô và Diệp Kình người cha hiện tại không có bất cứ quan hệ ruột thịt nào.

Tin tức này cô cũng mới biết tới, là anh âm thầm để lộ gợi sự tò mò và tìm hiểu của cô, chứ anh không hề nói thẳng cô không phải con ruột của Diệp Kình.

Mọi tủi nhục, đau khổ cô chịu hơn hai mươi năm đều vô nghĩa, đều là sai lầm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui