Chương 68
Bàn tay Vy Vy nắm vào mũi súng của Tom ngăn anh kích động nổ súng bắn Red, cô lắc nhẹ đầu lên tiếng: "Không cần thiết nữa đâu."
Tom đau lòng nhìn vẻ mặt bình thản của bạn gái, bản thân cũng không buồn quan tâm đến kẻ thù ra sao đi theo cô rời khỏi. Quách Khang nhìn thấy chủ nhân bỏ đi liền ra lệnh cho đám thuộc hạ bắt giữ Red đem nhốt hắn và Tống Hạo Nhi lại chờ đợi chỉ thị của Tom, nếu quả thật đúng như lời của Red nói bây giờ tốt nhất không nên làm phiền chủ nhân cùng bạn gái của mình, hắn lặng lẽ cho người rút đi.
Vy Vy thở nhẹ ra, khóe môi cong lên một đường nhỏ nhìn Tom đang ủ rũ nhìn mình, những chuyện nên làm họ đều đã làm, nếu như ý trời đã muốn cô chết đi cũng đành phải chịu thôi: "Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, anh còn nhớ đã hứa với em những gì không?"
Tom lắc mạnh đầu, hốc mắt đỏ lựng lên ép không cho giọt nước mắt yếu đuối tràn ra bên ngoài, vì sao họ đã làm nhiều chuyện như vậy mà kết cục vẫn bi thảm không có chút ánh sáng nào, Tom không cam tâm.
"Anh chỉ biết mình không thể sống thiếu em được, anh không muốn..."
Vy Vy bước lùi về sau tạo khoảng cách với Tom, cô không biết chắc bao giờ quả bom trong đầu sẽ phát nổ, điều Vy Vy quan tâm nhất hiện tại chính là sự an toàn của Tom: "Anh nói yêu em nhưng ngay cả tâm nguyện của em anh không thể hoàn thành được, anh muốn em chết đi không thể nhắm mắt phải không?"
"Không phải như vậy...Vy Vy...làm ơn đừng đẩy anh ra xa..."-lời nói anh nghẹn đắng mang theo nỗi bi thương sâu sắc, nhìn người yêu ngay trước mặt đang đương đầu với cái chết, bản thân lại không thể làm gì được, anh làm người quá vô dụng rồi.
Vy Vy cũng không biết phải khuyên anh như thế nào cho phải, thời gian của cô đã không còn, anh bên cạnh cô như thế này sẽ rất nguy hiểm: "Tom, đây là lần đầu tiên em cũng là lần cuối em cầu xin anh, hãy buông tay em ra đi!"
"Vẫn còn thời gian mà, anh sẽ không bỏ cuộc đâu, chúng ta mau trở về tìm bác sĩ, không chừng vẫn còn có cách cứu chữa."
Bàn tay Tom đang nắm chặt bị Vy Vy mạnh bạo rút về, khuôn mặt kiên quyết với lựa chọn của mình, một mình cô chết là đủ rồi, cô không muốn ngay cả anh cũng chết vì mình: "Anh mau rời khỏi đi, nếu như anh không đi, em sẽ chết ngay trước mặt của anh đấy."
Tom hốt hoảng nhìn con dao từ tay áo Vy Vy rút ra kề lên cổ cô ấy, anh quá hiểu con người Vy Vy, nếu như anh còn cứng rắn theo ý mình cô ấy cũng sẽ không tiếc việc tự làm tổn hại bản thân.
"Tại sao phải như vậy? Anh chỉ muốn được cùng em, như thế khó khăn lắm sao?"
Bàn tay nắm chặt con dao khẽ run lên, Vy Vy nuốt khan nuốt luôn nỗi tuyệt vọng vào bên trong, lời thốt ra không hề thay đổi nhưng làm cho Tom cảm thấy nhói đau: "Phải, để anh chứng kiến em chết đi em không muốn chút nào, anh hãy hiểu cho em, để em được toại nguyện đi..."
"Vy Vy à...anh...sẽ không giờ quên em..."-giọt nước mắt không thể kiềm nén được nữa lăn dài xuống khuôn mặt nam tính, anh gắng nở nụ cười để cô được an lòng: "Cuộc đời này của anh hạnh phúc nhất chính là gặp được em và yêu em, nhưng cũng là điều khiến anh hối tiếc nhất..."
Vy Vy cũng mỉm cười đáp lại nụ cười của anh, cô lắc nhẹ đầu: "Em cũng rất hạnh phúc, đối với em không có gì phải hối tiếc, xin anh hãy quay đi..."
Tom hít một hơi thật sâu cố giữ cho hô hấp được bình thường nhưng thật sự rất khổ sở, phải làm việc trái với lòng, ruột gan anh quặn lên từng cơn kịch liệt phản đối lại việc nghe theo lời Vy Vy, thế nhưng phần lý trí còn lại của mình lại khống chế được cảm xúc sắp vỡ òa vì đau xót, anh nhắm mắt lại xoay lưng đi.
Vy Vy dõi mắt nhìn bóng lưng Tom từng bước rời khỏi cô, đây là điều cô muốn, thế nhưng cô vẫn không chịu đựng được cảm giác thống thiết phải chia xa anh vĩnh viễn, nếu còn có kiếp sau, cô mong rằng có thể được gặp lại anh, được yêu anh một lần nữa, một cuộc tình trọn vẹn.
"Vĩnh biệt!"
Cổ tay chuyển động di chuyển con dao rời khỏi cổ, Vy Vy đã sẵn sàng để kết thúc sinh mạng của mình, ít nhất cái chết của cô phải do cô tự quyết định, Vy Vy không muốn phải phập phồng lo sợ không biết khi nào quả bom trong đầu cô sẽ phát nổ.
"DỪNG LẠI!"
Một giọng thét to lên ngăn Vy Vy đâm con dao vào bụng cô, Khúc Tử Kỳ hốt hoảng lao nhanh tới như một mũi tên nắm lấy con dao trong tay Vy Vy quăng đi, phía sau lưng cô, Đông Nghi và Hoàng Phong cũng hớt hãi đi tới, họ chỉ sợ không đến kịp.
"Vy Vy, chị làm cái gì thế hả? Còn anh nữa, anh không ngăn Vy Vy làm chuyện ngu ngốc mà lại chọn cách bỏ đi sao?"-Khúc Tử Kỳ vừa lo vừa tức giận, căm hận trừng mắt liếc Tom đang sững sờ quay đầu nhìn lại.
Lần này Đông Nghi cũng đồng tình với Khúc Tử Kỳ, nếu họ đến trễ một bước Vy Vy đã làm chuyện dại dột mất rồi, càng nghĩ tới càng khiến cô thấy khiếp sợ.
.
.
.
TBC.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...