Người ta thường nói thời gian có thể chữa lành vết thương, hình như họ đã nói đúng.
Tuy thời gian không thể khiến cô quên đi nỗi đau mất đi anh, nhưng ít nhất đã làm vết thương ấy thôi mưng mủ.
Nhưng giống như một vết thương được băng lại chỉ cần sơ ý liền làm miệng vết thương rách.
Bốn năm sau
Cuộc sống của cô nói ra cũng vô cùng nhạt nhẽo, sau khi tốt nghiệp cô thi đỗ vào ngôi trường mình mơ ước.
Cô lựa chọn ngành Luật của một đại học danh tiếng, các luật sư nổi tiếng trong nước hầu hết đều được đào tạo từ trường này.
Cũng là nơi cô đã muốn theo học từ khi học phổ thông.
Cô không có quá nhiều bạn bè, vì vậy thân thiết với cô nhất vẫn là Mẫn Thanh.
Mẫn Thanh vốn dĩ là con một, trong gia đình mọi người đều rất cưng chiều.
Khi nghe tin cô muốn học ngành luật đều vô cùng ủng hộ, nhờ sự ủng hộ lớn từ gia đình cô ấy cũng thi đỗ.
Càng vì hai người học cùng khoa, nên tình bạn năm năm càng bền chặt hơn.
Bạn cùng trường đều nói Tiêu Nhiên cô sao không tìm một đối tượng, học tới năm thứ tư vẫn chưa từng trải nghiệm tình yêu thời sinh viên đúng là lãng phí thanh xuân.
Hay người khác lại nói cô thường xuyên mặc đồ tối màu như vậy, nếu có bảy ngày thì hết bảy ngày mặc màu tối, tỏ ra thần thần bí bí.
Cô chỉ cười trừ, nhưng nhiều khi cũng muốn trả lời họ.
Rằng cô không tỏ ra thần thần bí bí gì cả, cô chỉ đang nhớ tới một người thôi.
“ Cậu nghĩ xem, bản thân cậu có nhiều người theo đuổi như vậy, thư cũng có thể xếp đầy một ngăn kéo.
Tại sao vẫn không yêu ai chứ ? ” Mẫn Thanh đi bên cạnh cô càu nhàu, cô cũng chỉ có thể giả vờ để lơ đi.
Nếu không thì có thể làm sao đây ? Bởi một tuần bảy ngày thì hết sáu ngày cô ấy nói những lời thúc dục thế này với cô.
Ngoài lơ đi hoặc viện một lí do nào đó, cô có thể làm gì khác nữa sao.
Reng..reng..reng
Tiếng chuông điện thoại vang lên như cứu mạng cô, Tiêu Nhiên lập tức lấy điện thoại ra.
Cảm xúc hưng phấn vừa rồi lập tức biến mất.
“ Alo, bố gọi cho con sao ? ” Tiêu Nhiên dùng giọng chuẩn mực nói.
Đầu dây bên kia vang lên giọng phiền não: “ Mau về nhà, có việc gấp ” Đối phương trực tiếp cúp máy, số lần ông gọi cho cô không nhiều, nhưng hầu hết đều là than trách hoặc mắng mỏ.
Lần này là một trong số ít lần gọi cô về nhà.
“ Sao vậy, ông ta lại mắng cậu à ? ” Mẫn Thanh hỏi.
Tiêu Nhiên cất điện thoại vào túi, thản nhiên nói: “ Không phải, chỉ là gọi mình về nhà.
Xem ra có chuyện gì đó lớn rồi, mình đi trước nhé, lúc nào rảnh sẽ khao đền cậu bữa khác ”
Cô lập tức bắt taxi về biệt thự nhà họ Tiêu, dừng trước cửa chính, cô hơi bất ngờ nhìn vào trong.
Hơn mười chiếc xe BMW đỗ trong sân biệt thự, cô đánh mắt nhìn một chút liền nhìn thấy một toán người mặc vest đen đứng hai bên thềm cửa biệt thự.
Ở vị trí trung tâm họ có một người đàn ông gương mặt nghiêm khắc, tay anh ta luôn đặt ở vị trí gần đai lưng từ phía sau, mọi lúc đều sẵn sàng lấy súng ra từ túi đeo ở thắt lưng.
Cô bình tĩnh tiến vào, người đàn ông thấy cô cũng không nói gì chỉ đứng qua một bên, khẽ cúi một cái.
Cô đáp lại anh ta, sau đó nhanh chóng đi vào phòng khách.
Không khí phòng khách ảm đạm, tất cả người nhà họ Tiêu đều ngôi bên bàn uống nước, đối diện họ là một người nam khá lớn tuổi.
Sau khi uống một ngụm trà liền lấy ra một tập tài liệu kéo đến trước mặt Tiêu Minh Sơn: “ Chủ tịch Tiêu, đây là hợp đồng mà chủ tịch của chúng tôi đích thân soạn ra cho ông ”
Tiêu Minh Sơn dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn bản hợp đồng sau đó lại dùng giọng ngon ngọt: “ Làm phiền chủ tịch Phong rồi
! ”
Chủ tịch Phong ? Là chủ tịch của tập đoàn Dụ Phong sao ?
Tiêu Nhiên hơi ngơ ngác đứng ở cửa, tại sao người của Phong gia lại tới đây ? Nhất định không đơn giản là kí một hợp đồng, hơn nữa kí hợp đồng là chuyện công, cũng sẽ không tới tận nhà thế này.
Người kia nói: “ Chỉ cần ông kí vào đây, một khoản lớn tiền để đầu tư cho dự án mới lập tức sẽ thuộc về ông ”
Tiêu Minh Sơn không nhịn được lập tức cho người lấy bút ra, không chần chừ lập tức muốn kí vào bản hợp đồng.
“ Chủ tịch Tiêu, khoan đã ” Người kia lập tức ngăn ông lại, ánh mắt nghiêm túc hơi có ý cười.
Tiêu Minh Sơn nhíu mày, Tú Anh và Tiêu Hoa ở bên cạnh cũng nhìn nhau khó chịu.
Tiêu Minh Sơn lại hỏi: “ Có chuyện gì sao ? Tại sao không cho tôi kí.
Bản hợp đồng này tôi và Dụ Phong đã thương lượng xong rồi mà ”
“ Nếu như dễ dàng như vậy đã tốt, nhưng nếu như đột nhiên Dụ Phong lại đầu tư một khoản lớn vào Kinh Mộng rất dễ để bên ngoài nhòm ngó tới ông.
Như vậy ông sẽ lợi không bằng mất ”
Thấy lời của người đàn ông hợp lý, Tiêu Minh Sơn gật gù hỏi lại: “ Vậy bây giờ tôi nên làm thế nào ? ”
“ Gả con gái của ông cho chủ tịch của chúng tôi ” Người kia bình tĩnh nói từng chữ: “ Chỉ cần ông và Phong thị trở thành thông gia, vụ hợp tác này coi như dễ nói rồi ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...