Tiêu Nhiên thẫn thờ trở về phòng, Mẫn Thanh vừa nhìn thấy khuân ặmt thẫn thờ của cô liền hốt hoảng: “ Cậu sao vậy ? Ai bắt nạt cậu sao ? ” Mẫn Thanh dìu Tiêu Nhiên ngồi xuống, vội vã tìm khăn giấy lau khô hai hàng nước mắt chảy dài trên đôi má hồng đào.
“ Mình không bị ai bắt nạt cả...” Tiêu Nhiên chưa kịp nói hết, chuông điện thoại trong túi Mẫn Thanh đã không hiểu chuyện cắt ngang cô: “ Mình nghe điện thoại một chút ”
Mẫn Thanh nhìn hàng chữ " Thầy Lâm " trong máy liền ra khỏi phòng nghe máy.
“ Tiêu Nhiên đã về phòng chưa ? ” Lâm Tư Thần ngồi trong xe, tay bóp chặt một lon bia vừa uống hết.
Nếu anh không uống, anh không thể quên đi ương mặt cô lúc ấy.
Mẫn Thanh chưa bao giờ nghe thấy giọng anh run như bây giờ, cô đáp: “ Thầy, cô ấy đã trở về rồi.
Nhưng hình như có gì đó rất lạ ”
“ Chúng tôi chia tay rồi,nhờ em chăm sóc cho cô ấy thật tốt.
Đừng để cô ấy chạy đi lung tung ”
Mẫn Thanh bất ngờ đến không nói nên lời, sau khi cúp máy liền trở về phòng.
Cảm giác tiếc nuối khiến cô hơi đờ đẫn, họ rất đẹp đôi.
Khi ở bên cạnh nhau truyền tới sự ấm áp khiến người ta ghen tị, ánh mắt Lâm Tư Thần nhìn cô rõ ràng phát ra nhu tình, chính là minh chứung rõ nét nhất cho câu " trong mắt chỉ có em ".
Mẫn Thanh bị tiếng khóc của cô đánh thức, với lấy điện thoại trên tủ đầu giường đã là một giờ sáng.
Nghe thấy tiếng khóc cô vội vã chạy sang chiếc giường đơn bên cạnh.
Tiêu Nhiên co ro nằm đó, thân ảnh cong như con tôm lại gầy so, hai tay cô choàng qua ôm lấy đầu gối mình.
Hai hàng lệ châu bên má chảy dài ướt thẫm cả một vùng trên gối.
“ Nhiên, cậu sao vậy ? ” Mẫn Thanh lo lắng gọi cô, nhưng hết lần này tới lần khác đều không thể nghe thấy cô trả lời.
Cơ hồ chỉ có lời nói mơ hồ trong giấc mơ của cô: “ Xin anh..xin anh..anh đừng đi mà ” Mẫn Thanh nhìn cô khóc tới sưng mắt, đau lòng lấy khăn giấy giúp cô lau khô.
Mẫn Thanh cũng không biết qua bao lâu, nhưng cuối cùng Tiêu Nhiên cũng ngừng khóc.
Đối với Tiêu Nhiên, đó là giấc mơ kinh khủng nhất.
Trong mơ cô thấy Lâm Tư Thần, anh đang lái xe trong đêm.
Giống như ác quỷ trong màn đêm đen kịt, có một chiếc xe ngược chiều từ phía trước lao thẳng tới chiếc xe anh đang lái khiến hai xe phát nổ.
Cô chỉ biết đứng nhìn rồi gọi tên anh, cầu xin anh đừng đi: “ Xin anh..xin anh..anh đừng đi mà ”
Đột nhiên ánh sáng màu trắng khiến cô lóe mắt, cô đưa tay che mắt mình.
Khung cảnh trước mặt thay đổi, anh mặc bộ comple lịch lãm đứng trước mặt cô.
Dùng ánh mắt yêu chiều nhưng thê lương nhìn cô: “ Nhiên Nhiên của tôi, đừng khóc cũng đừng sợ.
Cho dù em đang phải đối mặt với bất cứ thứ gì, tôi cũng đều tin em có thể vượt qua.
Chỉ cần em còn bước về phía trước, tôi sẽ mãi ở phía sau em ” Sau đó anh biến mất, giống như hạt cát trong xa mạc vậy, cô cố gắng nắm giữ nhưng khi mở tay ra đã không còn lại gì.
Cô gào thét khóc than gọi anh, nhưng vang vọng lại chỉ là âm thanh của chính cô.
Bây giờ khi đã ngồi trên xe trở về, cô vẫb còn sợ hãi khi nghĩ về giấc mơ ấy.
“ Cậu có sao không? Uống chút nước đi ” Mẫn Thanh đưa cho cô chai nước, sau đó lại nhìn xung quanh một lượt.
Không thấy bóng dáng của Lâm Tư Thần, định quay qua hỏi Tiêu Nhiên nhưng nghĩ về chuyện hôm qua mà Lâm Tư Thần nói cô liền dừng lại.
Cô quay xuống ghế sau, thì thầm hỏi một bạn học: “ Cậu có thấy thầy Lâm đâu không ? ”
Bạn học đó ghé sát tai Mẫn Thanh, nói: “ Hôm qua mình nhìn thấy thầy ấy thu dọn hành lý, hình như là về trước rồi đó ”
Xe dừng lại là lúc sáu giờ sáng, nếu theo đúng dự tính, tất cả mọi người sẽ có một tiếng để về chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp.
Tiêu Nhiên bước xuống xe, ánh sáng của mặt trời buổi ban mai rọi vào khuân mặt tiều tụy của cô.
Cô định đưa tay che đi lại bị tiếng chuông điện thoại trong túi cản lại.
Cô mở máy, màn hình hiện lên một hàng số lạ, chần chừ giây lát, cuối cùng cô cũng bắt máy.
Bên kia nói với giọng bi thương: “ Cô là Tiêu Nhiên đúng không ? Lâm Tư Thần..anh..anh ấy ”
Vừa nghe ba chữ Lâm Tư Thần cùng ngữ điệu của cô ấy, Tiêu Nhiên liền gấp gáp: “ Lâm Tư Thần anh ấy làm sao ? Cô mau nói đi ”
Đầu dây bên kia ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng vừa khóc vừa nói: “Anh ấy gặp tai nạn nửa đêm qua..đã qua đời rồi ”
Lời nói này giống như sấm đánh qua tai cô, cách tay buông thõng khiến điện thọai rơi xuống đất.
Cô như cái xác không hồn đứng đó, nước mắt rơi lã chã xuống đất.
Mặc kệ mọi người nhìn cô không hiểu gì, nghĩ về hình ảnh anh, Tiêu Nhiên hoàn hồn lập tức nhặt điện thoại lên.
Vẫn còn giữ máy.
Cô lập tức hỏi: “ Lâm Tư Thần, Tư Thần đang ở đâu ? Nói cho tôi biết anh ấy đạng ở đâu ? ” Cô như kẻ điên gào thét, đây không phải là sự thật, đây nhất định chỉ là mơ.
Giấc mơ mà Thượng đế dùng để trừng phạt kẻ đáng chết là cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...