Ngày hôm sau, tại địa điểm đã hẹn, bảy người lại gặp nhau.
Phương Kiến Quốc bởi vì tình trạng cơ thể mà không thể đến được, Đinh Diêu đã xem xét tổng thể tình hình của anh, máu đã ngừng chảy, nhưng mà cơ thể thì không được lạc quan lắm, điều trị sớm thì tốt hơn.
Đinh Diêu liếc nhìn những người những người đến hoa viên ngày hôm qua, ngoại trừ Khương Anh, tất cả mọi người đều bị thương một chút.
“Trao đổi thông tin đi!” Đinh Diêu vỗ tay, lấy ra tất cả bản đồ có trong tay.
Cô thấy trong phòng sách của Tatali có rất nhiều giấy trắng, dựa theo thứ tự mà vòng tròn ở giữa xoay vẽ ra bảy bức tranh này.
"Mọi người dựa vào trí nhớ của mình, chỉ ra con đường chính xác của mình là con đường nào.
" Đinh Diêu đem bảy bức tranh đẩy vào giữa mọi người.
Mọi người nhanh chóng tìm ra bức tranh mà giống như con đường của mình đã đi, có thể thấy được, Khương Anh và Trần Phương cùng một bản đồ.
"Khương Anh và Trần Phương, một trong hai người này là ngày đầu tiên, một người là ngày cuối cùng, thứ tự sau đó là tôi, Chương Hằng, Chu Bách Vũ, Phương Kiến Quốc, Chu Đông Đông, Cố Tử Thao.
"“Hai người có phát hiện ra điều gì bất thường hay không?”"Có.
" Khương Anh giơ tay lên: "Tôi đến giữa khu vườn, bông hoa đã biến mất, hơn nữa! Tôi không bị Tatali đuổi theo.
”“Vớ vẩn, ông đây cũng đến trung tâm khu vườn, hoa rõ ràng vẫn ở đó, ông đây còn suýt nữa bị con quái vật đó đánh chết nữa!" Bởi vì quá mức kích động, Cố Tử Thao động đến vết thương đau mà méo cả mặt.
"Cố Tử Thao, hôm qua mấy giờ anh vào khu vườn?" Đinh Diêu hỏi.
“Mười một giờ, ông đây không cần phải hẹn thời gian!”Bả vai Cố Tử Thao bị thương, Đinh Diêu không biết vết thương nặng như thế nào, nhưng máu thấm ra từ áo khoác của Cố Tử Thao, có lẽ miệng vết thương rất sâu.
"Vậy có nghĩa là trong ngày của Khương Anh, hoa đã biến mất rồi, mà ngày hôm trước mười một giờ hoa vẫn còn, như vậy chính là trong khoảng thời gian từ 11 giờ đến 12 giờ ngày của Cố Tử Thao, 'kẻ trộm' đã trộm hoa, mà ngày hôm sau chính là ngày của Khương Anh vì mất hoa nên Tatali buồn bã, tự giam cầm mình trong ngày đó.
"Đinh Diêu nhìn về phía Cố Tử Thao: "Sinh mệnh của tất cả chúng ta đều dựa vào anh đó.
”"Từ 11 giờ đến 12 giờ, ngăn chặn tên trộm cắp 'hoa' của Tatali.
"Cố Tử Thao cảm giác được ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, hắn đi ra chỗ khác với vẻ mặt phức tạp.
Đinh Diêu ấn định thời gian hành động vào tối nay, Cố Tử Thao lấy đủ thức ăn trước, sau đó chia đều thức ăn còn lại cho mọi người, mà Cố Tử Thao tỏ vẻ hy vọng một mình dưỡng thương, không muốn người khác quấy rầy hắn.
Nếu mọi việc suôn sẻ, trò chơi có thể kết thúc vào tối nay.
Đinh Diêu đi đến phòng Phương Kiến Quốc, làm sạch vết thương cho anh, cho thêm củi vào lò sưởi.
Khi Đinh Diêu đi vào trong, Phương Kiến Quốc đã tỉnh táo, nhưng cơ thể vẫn còn rất suy yếu.
“Anh Phương, uống chút nước đi?” Thấy Phương Kiến Quốc tỉnh lại, Đinh Diêu đỡ Phương Kiến Quốc ngồi dậy, đút cho anh ít nước.
Nhìn thấy Đinh Diêu, Phương Kiến Quốc không quan tâm đến cơn đau trên thân thể, đưa tay ra sau gáy tháo một sợi dây chuyền hình chữ nhật.
"Cái USB này tên là 'Nhân Loại'.
"Phương Kiến Quốc đặt USB vào tay Đinh Diêu: "Hãy giữ nó thật tốt, cho dù tôi vượt qua được trò chơi này, cũng không có khả năng vượt qua được trò chơi khác, nhưng có lẽ cô có thể, nếu như cô thật sự không thể kiên trì được nữa, hãy truyền nó cho người khác, nhất định phải để cho người sống sót cuối cùng mang nó lên con tàu Thế Giới Mới.
”Đinh Diêu ngẩn người, nhận lấy USB.
******Cố Tử Thao thẫn thờ ngồi trong phòng, uống một ngụm nước.
Vết thương đã không còn chảy máu nữa, cố chịu nỗi đau có thể sinh hoạt bình thường.
Từ nhỏ hắn đã không phải là một đứa trẻ ngoan, mẹ chạy theo người khác, bố cưới vợ mới, bố mẹ đều ghét bỏ hắn, coi hắn là một gánh nặng, từ nhỏ đến lớn đều không có ai quản hắn.
Sau khi đi học thì thích một cô bé, nhưng cô ghét anh vì thành tích kém, lại không có tiền.
Sau đó, hắn thậm chí nghỉ đi học.
Sau khi trưởng thành, bố mẹ không cho hắn tiền sinh hoạt nữa, hắn lại là một người đã bỏ học từ cấp 2, không có chỗ nào muốn nhận hắn làm việc, vì vậy hắn đi theo một số anh chị xã hội đen, chuyên đánh nhau, nhiều lần bị bắt vào trong cục cảnh sát.
Cả ngày đánh nhau chém giết, trải qua những ngày nguy hiểm ăn không ngon bụng, những người khác buộc tội hắn, người con gái mình thích thấy hắn liền quay đầu chạy.
Hắn ghét những người nói công lý, ghét những người được gọi là "anh hùng".
Ngày tận thế đến như cọng rơm cứu mạng của hắn.
Hỗn loạn, bạo lực, tuyệt vọng, giết chóc.
Hắn muốn giống như một kẻ điên xấu xa, giẫm lên chân những kẻ đã chế nhạo hắn trong những ngày cuối cùng.
Hắn không muốn trở thành một anh hùng, hắn không muốn chút nào.
Chỉ có kẻ ngu ngốc, mù quáng mới suy nghĩ cho người khác.
Vì vậy, khi trò chơi này bắt đầu, hắn rất vui mừng.
Trò chơi sinh tồn, môi trường khắc nghiệt, thức ăn hạn chế và mùa đông trải dài.
Hắn bắt đầu điên cuồng cướp bóc thức ăn của người khác, làm cho tất cả những người khác sợ hắn.
Hắn muốn cho những người đã từng khinh thường hắn biết rằng bạo lực mới là cách duy nhất để tồn tại.
Thế nhưng, đây lại là một trò chơi hợp tác! Trớ trêu thay, hắn ta lại là chìa khóa sống trong một ngày quan trọng của Tatali, hoàn thành nhiệm vụ có thể cứu tất cả mọi người!Cố Tử Thao nhắm mắt lại, thở dài một hơi.
11 giờ, khu vườn.
Không có ngôi sao, không có mặt trăng, chỉ có đèn ở lối vào vườn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, đung đưa trong gió lạnh.
Cái lạnh thấu xương làm cho miệng vết thương hơi phát đau, Cố Tử Thao uống một hớp nước, ném bình nước xuống, lao vào khu vườn.
Đinh Diêu đã đưa ra con đường chính xác của khu vườn, Cố Tử Thao cũng đã ghi nhớ con đường khắc sâu vào tâm trí.
Điều nguy hiểm nhất không phải là bị lạc, mà là hắn cần phải ôm hoa thoát khỏi công kích của Tatali và tên trộm bí ẩn kia, suốt một giờ! Sau đó đặt những bông hoa trở lại vào phút cuối cùng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...