//
Bộ dạng bây giờ của thiếu nữ khiến người nhìn thấy đều sởn gai ốc.
Những cây kim nhỏ đâm dày đặc trên đầu cô gái, mỗi đuôi kim đều xỏ một sợi chỉ vàng óng dài hơn một mét, bó chỉ vàng bồng bềnh quấn vào nhau như mái tóc dài tỏa ra dưới thân thể cô. Miệng cô đã bị người ta khâu lại, đường may chặt khít trói chặt đôi môi, hơn nữa trước đó cô cố gắng kêu cứu khiến những vết khâu rách ra rướm máu, dòng chất lỏng đỏ thắm ròng ròng chảy xuống cằm. Quần áo trên người cô gái bị lột chỉ còn nội y, hai cánh tay vá đầy vảy cá bằng nhựa bị khâu chặt trên lưng khiến cô không thể nhúc nhích, chỉ có thể cựa quậy các ngón tay. Đôi chân mảnh mai cũng đính đầy vảy cá, bị sợi chỉ to khâu dính vào nhau như cái đuôi, hoàn toàn không thể trốn chạy.
Bể bơi cũ kĩ trước mặt họ không chứa bao nhiêu nước, thành bể lại cao chừng hơn hai mét, cô gái bây giờ quả thật không cách nào tự bò ra ngoài được. Trò hành hạ này tuy không giết được người, không gây đau đớn chết đi sống lại cũng không khiến người ta máu chảy thành sông, thế nhưng nó có thể khiến người nhìn sống lưng lạnh toát.
Cầu thang leo xuống bể bơi đã gãy, Lâm Việt liền nhảy thẳng từ thành bể xuống. Tuy với độ cao này anh vẫn có thể vững vàng tiếp đất, thế nhưng vết thương trên đùi bị tác động hơi nứt ra, đau nhói.
Chút đau đớn đó đối với anh chẳng đáng là gì, anh mặc kệ vết thương của mình, bước tới bên cô gái.
Lâm Việt muốn giúp cô gái, nhưng trong tay anh lại không có dụng cụ thích hợp. Với tình trạng hiện tại của cô chỉ nên dùng kéo cắt chỉ, bất cứ thứ gì khác, dù là một con dao sắc cũng sẽ khiến cô phải chịu đựng tra tấn thêm một lần.
Nhưng anh ngay cả một con dao cùn cũng không có, việc duy nhất anh có thể làm chỉ là nhẹ nhàng rút những cây kim cắm trên đầu cô ra.
Anh vừa rút kim vừa thấp giọng hỏi: “Cô không gọi đàn gián ra cắn đứt đống chỉ này được sao?”
Thiếu nữ khổ sở lắc đầu, ú ớ trong họng vài tiếng không rõ.
Lâm Việt đoán có lẽ thẻ của cô gái đã hết năng lượng rồi, hơn nữa gọi gián cắn đứt chỉ cũng khá phiền phức, không biết cắn bao lâu mới xong, mà e là Thế giới luân hồi sẽ không cho họ đủ thời gian để làm những chuyện này, dù sao sau khi qua được nhà ma vẫn còn đến ba “trò chơi” mà họ chưa “chơi” đấy.
Lâm Việt vừa gỡ kim trên đầu cô gái vừa nói với Phong Mặc: “Phong Mặc, cậu tìm xem có thứ gì để cắt mấy cái dây dợ này được không đi.”
Sau cái bẫy nhỏ mà Phong Mặc bày ra lúc trước, tuy Lâm Việt vẫn ôm lòng cảnh giác với hắn nhưng anh hiểu, chí ít trước khi rời khỏi nhà ma, họ sẽ không tàn sát lẫn nhau. Nếu quy tắc của nhà ma là cố ý khiến bọn họ gặp nhau thì chắc chắn chỉ có một nguyên nhân, bọn họ phải giúp đỡ nhau mới có thể ra khỏi nơi này.
Phong Mặc cũng nghĩ như anh, vậy nên hắn không nói hai lời nghe theo anh đi tìm dụng cụ. Nhưng khu bể bơi này rất lớn lại không có cửa, bốn phía là tường cao bốn năm mét, trên đầu là trần nhà xi măng, muốn đập phá ra một lối đi cũng không được.
Phong Mặc dạo quanh một vòng, lại trở lại bên Lâm Việt và thiếu nữ. Hắn đứng trên bờ huơ huơ lưỡi cưa nhỏ trong tay, nói với cô: “Nếu cô nhịn đau được thì dùng cái này cắt chỉ khâu tay chân cô trước, còn những chỗ khác đợi tìm được dụng cụ tốt hơn sẽ xử lý sau, cô chịu được không?”
Sắc mặt cô gái thoáng chốc trắng bệch sợ hãi, cô có thể tưởng tượng được dùng cưa cưa chỉ sẽ lôi kéo vết thương đau đớn thế nào, đương nhiên cũng không hề muốn dùng cách này, thế nhưng trong khu bể bơi trống rỗng này e là không tìm ra được dụng cụ khác.
Cô gái cố gắng lấy hết dũng khí gật nhẹ đầu.
Cũng không còn cách nào khác, Lâm Việt nhận cưa từ tay Phong Mặc, cưa trước vào áo mình thử độ sắc. Răng cưa xếp đều một bên lưỡi sắt tương đối bén, dễ dàng rạch một vết trên quần anh.
Lâm Việt suy nghĩ tìm nơi xuống tay, bắt đầu cưa từ chỉ trên đùi cô gái. Lưỡi cưa đè lên đường chỉ thắt vào da thịt cô gái đau nhói, máu cũng thoáng chốc trào ra.
Cô gái không giãy giụa cũng không rên một tiếng, vết thương xấu xí lộ ra máu thịt nổi bật trên bắp đùi trắng nõn đối ngược đến tàn khốc. Cưa đến đầu gối, Lâm Việt nhìn cũng có chút đau lòng, hơi liếc mắt nhìn qua gương mặt thiếu nữ. Cô chỉ im lặng, ánh mắt kiên định ra hiệu cho anh tiếp tục.
Nếu cô đã kiên cường đến thế, anh cũng không thể chần chừ, nhanh chóng cứa đứt toàn bộ chỉ trên chân cô.
Hai chân rốt cuộc có thể tách ra, tuy phía trong chi chít lỗ máu nhưng kỳ thực chỉ là vết thương phần mềm, ngay cả gân cơ cũng không động tới, cô gái vẫn có thể đi lại bình thường. Lâm Việt lại tiếp tục giúp cô cưa đứt phần chỉ khâu hai cánh tay.
Máu me đầm đìa đổi lấy tứ chi tự do, coi như cô gái đã trả giá xứng đáng.
Thiếu nữ chịu đựng đau đớn thử đi vài bước, nhặt quần áo bị ngâm trong nước bẩn ướt đẫm chậm chạp mặc vào. Vừa mặc xong quần áo bỗng thấy một sợi chỉ vàng óng còn vương bên mặt mình, cô cắn răng vươn cánh tay đau nhói, nhổ hết những cây kim còn sót trên đầu, ánh mắt tràn ngập cảm kích đưa cho Lâm Việt. Vừa rồi cô thấy mỗi khi rút ra một cây kim Lâm Việt đều cất vào chiếc nhẫn không gian của mình, nghĩ rằng có lẽ anh định dùng chúng làm gì đó liền chủ động đưa qua.
Lâm Việt khi còn ở chiến trường vẫn thường xuyên mang theo kim chỉ, bất cứ chiến sĩ nào đều biết thứ nhỏ bé này có bao nhiêu tác dụng, giữ lại đề phòng vẫn hơn. Anh nhận lấy kim bỏ vào không gian, lại hỏi: “Sao cô lại thành thế này? Ải này là như thế nào? Có thông báo nhiệm vụ không?”
Đường khâu trên miệng cô gái rất kín, nếu dùng cưa cứa chỉ có thể cả môi cô cũng đứt ra luôn, chỉ đành để nguyên như vậy. Nói không ra lời, cô gái liền dùng ngón tay chấm nước bẩn trên đất, run rẩy viết mấy dòng nguệch ngoạc lên thành bể bơi, cố gắng biểu đạt ý của mình một cách ngắn gọn nhất.
Không biết, tôi tỉnh lại đã ởđây…
Chỉ thấy có một thông báo…
Siêu độ linh hồn lạc lối…
Siêu độ linh hồn?
Nơi này trống rỗng chẳng có ai, linh hồn lạc lối ở đâu chui ra chứ?
Tạm gác nhiệm vụ qua một bên, việc cấp bách trước mắt là đưa cô gái từ đáy bể bơi lên bờ, nếu không dưới này quá bẩn sẽ khiến vết thương của cô nhiễm trùng. May mắn cô gái chỉ cao chừng 160cm, lại rất gầy, có lẽ chỉ khoảng 45kg, Lâm Việt nâng chân cô, dễ dàng đẩy được cô lên.
Cầu thang dẫn xuống bể đã bị phá hỏng, chân Lâm Việt tuy chỉ bị thương nhẹ nhưng đáy bể trơn trượt, muốn leo lên cũng không dễ dàng. Đang lúc anh im lặng suy xét có nên mạo hiểm chạy lấy đà trên mặt sàn trơn rồi nhảy lên không, Phong Mặc đã úp sấp trên bờ vươn tay tới: “Lên đi.”
Lâm Việt dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn.
Phong Mặc cười: “Sợ tôi đánh lén anh hả? Nếu muốn giết anh thì tôi đã ra tay ngay lúc anh còn ngồi cưa chỉ rồi.”
Vừa rồi Lâm Việt vẫn luôn phòng bị Phong Mặc, có điều anh cũng nhận ra bản thân Phong Mặc tuy không có ý giúp đỡ nhưng cũng không định bỏ đá xuống giếng. Anh nắm lấy tay hắn, nương theo lực kéo của hắn leo khỏi bể bơi.
Lâm Việt ngồi bên thành bể, lấy một cây kim có xỏ chỉ từ trong nhẫn không gian – chính là một trong số kim mới nhổ từ trên đầu cô gái xuống, mở băng vải trên chân trái ra, chăm chú khâu vết thương trên bắp chân lại. Đường may rất mịn, lên xuống dứt khoát, rõ ràng không phải lần đầu tiên.
Cô gái tóc ngắn ngẩn người nhìn Lâm Việt khâu vết thương. Đợi anh vá xong vết rách sâu hoắm, cô nhíu nhíu mày, chìa tay ra trước mặt anh, cổ họng phát ra một tiếng “ưm” không rõ.
Lâm Việt hiểu cô muốn xin một cây kim, anh liền lấy ra một cây đưa cho cô. Cô gái nhận kim ngồi xuống một bên, đưa lưng về phía hai đồng đội khác giới, một lần nữa cởi chiếc quần jeans rướm máu, học theo anh tự vá vết thương trên đùi.
Hai người đàn ông nhìn thấy, biết ý quay lưng đi tránh cho cô xấu hổ. Phong Mặc vừa cười vừa cảm thán một câu: “Con bé này thích ứng tốt thật.”
Lâm Việt cũng gật đầu đồng tình. Thiếu nữ nhìn qua chỉ là cô nhóc mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt còn chưa hết nét ngây thơ, từ khi trò chơi bắt đầu tới giờ anh hầu như luôn thấy cô sợ hãi. Có điều cô lại vô cùng im lặng, chẳng ai biết trong hơn hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi vừa rồi tâm lý cô đã thay đổi đến thế nào, chỉ biết cô không bao giờ chịu bất lực buông xuôi, thậm chí còn có dũng khí tự khâu vết thương cho mình. Một đứa trẻ ở cái tuổi đó có thể bình tĩnh đối diện với những cửa ải đau đớn này thật sự rất hiếm có.
Đến giờ Lâm Việt vẫn chưa biết được tên cô gái, nhưng hiện tại cô không thể nói chuyện, anh cũng chẳng muốn gặng hỏi một cái tên. Chỉ mong rằng lúc nào đó có thể nghe chính bản thân cô giới thiệu tên của mình mà không phải dòng chữ lạnh băng trong thông báo chết chóc.
Suốt thời gian cô gái khâu vết thương, Lâm Việt và Phong Mặc vẫn luôn quan sát xung quanh đề phòng nguy hiểm bất ngờ xuất hiện, bởi vậy khi đèn quanh bể bơi toàn bộ tắt phụt, ba người không hề hoảng hốt, trái lại đều bình thản nghĩ – cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Nơi đây vốn là một không gian kín mít không lọt chút ánh sáng, sau khi đèn tắt, bốn phía chỉ còn một màu đen đặc. Ba người nhanh chóng dựa lưng vào nhau, mặt hướng về phía ngoài tụ lại thành một vòng tròn, dù gì kẻ địch ở nơi chưa biết vẫn khó đề phòng hơn nội chiến của nhóm người luân hồi.
Tiếng nước ì oạp đột ngột vọng lên từ bể bơi khô cạn. Âm thanh kia tựa như thủy triều sóng vỗ, sóng trước chưa đi sóng sau đã tới, tầng tầng đánh lên thành bể ốp gạch men. Tiếng nước ban đầu rất nhẹ nhàng, sau đó dần dần cuộn trào mạnh mẽ, dồn dập càng lúc càng ồn ào hơn.
Lâm Việt ra hiệu, ba người men theo góc phòng cố gắng tránh xa bể bơi một chút. Một thứ mùi của nước đã tràn ngập toàn bộ không gian, hơi ẩm thấm vào người dinh dính, vô cùng khó chịu.
Mấy phút sau, tiếng nước hoàn toàn dừng lại, ánh sáng màu lục loang loáng phản chiếu trong làn nước biếc, soi lên bể bơi đã bơm đầy nước trong. Một mảng gì đó trông như chùm rong phát sáng dập dềnh trên mặt nước, phủ lên tất cả một màu xanh ngọc trong vắt bóng bẩy.
Cảnh tượng dù có đẹp đến mấy cũng không thể khiến ba người thả lỏng cảnh giác, bọn họ chỉ mở mắt trừng trừng nhìn mặt hồ sóng sánh.
Nửa phút sau, một cánh tay chầm chậm vươn ra từ trong nước, vắt lên thành bể bơi.
Đó là một cánh tay rất đẹp, trắng bóc như lớp mỡ dê, da thịt nhẵn mịn tỏa sáng, năm ngón thon dài mềm mại, móng tay hồng nhạt như cánh hoa đào, rõ ràng là tay của một thiếu nữ trẻ tuổi.
Cánh tay kia vịn mép hồ bơi, khẽ đung đưa theo từng làn sóng gợn.
Lâm Việt và hai người còn lại nhìn chằm chằm cánh tay, trong lòng dâng lên cảm giác bất an rõ rệt.
Giữa lúc họ vẫn cảnh giác nhìn nó không rời, cánh tay đột nhiên biến mất.
Chớp mắt sau, một bóng người màu trắng bỗng xuất hiện trước cô gái tóc ngắn – một người phụ nữ tóc dài không mảnh vải che thân.
Mái tóc dài che khuất mắt mũi kẻ vừa xuất hiện, khiến người ta không thấy được nét mặt nó, chỉ riêng cô gái bị nó chắn ngay phía trước cảm thấy rất rõ ràng, nó đang nhìn mình!
Thiếu nữ bị thứ đột ngột nhảy ra này dọa hết hồn, theo phản xạ giật lùi vài bước, va mạnh vào lưng Lâm Việt phía sau. Nhưng “thứ” kia chỉ nhìn chăm chăm cô gái một giây đã hết hứng thú, vươn cánh tay trắng nõn đè lên vai Lâm Việt bên cạnh.
Lâm Việt chỉ cảm thấy có một sức mạnh khủng khiếp bất ngờ lôi mình đi, tốc độ cực kỳ nhanh không cho anh cơ hội phản kháng, giống như có một chiếc xe thể thao đang kéo anh văng ra, trời đất đảo lộn.
Giây tiếp theo, Lâm Việt rơi vào làn nước giá lạnh.