Trò Chơi Tận Thế

Nếu Tống Kim Dân đã biết, Lâm Việt cũng thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, ban đầu tôi định sẽ giết chết ông, giành lấy phần thưởng của Thế giới luân hồi rồi hủy hợp đồng cho em gái. Nhưng sau khi biết thực lực của ông thì tôi thấy giết ông quá khó, bỏ ý định đó đi thì hơn. Nếu ông có thể giúp em gái tôi hủy hợp đồng, tôi tình nguyện dốc hết sức lực làm việc cho ông, có phải mất một cái mạng cũng không sao cả, dù sao tôi vẫn còn một cái mạng nữa.”

Trịnh Hạc cũng là người thủ hộ có năng lực phân tích dữ liệu, dối trá hay che giấu trước mặt họ chỉ là làm trò vô ích, chẳng bằng cứ nói ra tất cả, tránh lãng phí thời gian của đôi bên.

Thấy Lâm Việt thẳng thắn như vậy, Tống Kim Dân rất hài lòng: “Người thành thật như cậu chỉ có hai loại: một là vô cùng lương thiện, hai là lòng dạ thâm sâu. Tôi lựa chọn tin rằng cậu là người tốt, dù sao tôi cũng rất hài lòng với nghề nghiệp cũ và những gì cậu đã trải qua. Nếu như không phải người thật sự lương thiện, cậu hẳn đã không thể kiên cường sống trên chiến trường lâu như thế, sau khi xuất ngũ còn tình nguyện trở về quê hương làm công việc phục vụ xã hội.”

Lâm Việt hơi nhíu mày, nhìn về phía Trịnh Hạc.

Tại sao Tống Kim Dân lại biết cả nghề nghiệp và những chuyện anh từng trải qua khi còn sống?! Chẳng lẽ là năng lực của người thủ hộ này?

Trịnh Hạc nhẹ đẩy kính mắt, mỉm cười giải thích: “Dị năng của tôi là [Đôi mắt chân thực], kết hợp với thẻ luân hồi phân tích số liệu thì có thể thấy được rất nhiều thứ.”

Lâm Việt lia mắt về phía Phong Mặc, hắn liền gật đầu đồng ý, lời Trịnh Hạc nói hoàn toàn khớp với những thông tin hắn kiểm tra ra.

Tống Kim Dân thuận tay đặt đầu của Osawa Emi xuống bên chân, hỏi Lâm Việt: “Em gái cậu ký với công ty nào?”

Lâm Việt ngẫm nghĩ một chút mới nhớ ra tên viết tắt của công ty mà em gái từng nói: “Công ty SV.”

Tống Kim Dân vẫn luôn giữ sắc mặt nghiêm túc. Sau khi nghe cái tên này, hắn ta suy nghĩ một thoáng rồi gật đầu: “À, SV à, thế còn được, tổng giám đốc công ty ấy cũng là chỗ quen biết với tôi, không có xích mích cũng không dính dáng lợi ích nhiều lắm. Em gái cậu ký hợp đồng loại nào? Phí bồi thường vi phạm hợp đồng là bao nhiêu?”

Chuyện này Lâm Việt nhớ rất rõ, anh lập tức trả lời: “Hợp đồng cấp kim cương, phí bồi thường ba mươi triệu.”

Trong giới nghệ sĩ thành Cực Lạc, hợp đồng của các nghệ sĩ có sáu cấp, theo thứ tự là: pha lê, bạc, vàng, bạch kim, kim cương và cấp hằng tinh*.


Mỗi cấp bậc đều có các yêu cầu và giới hạn khác nhau đối với nghệ sĩ. Loại hợp đồng mà Lâm Dương Dương ký không khác khế bán thân là bao, công ty sẽ sẽ dùng rất nhiều sức người sức của đào tạo cô, đổi lại cô sẽ phải báo đáp công ty gần như vô điều kiện, phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng cao vô cùng.

Là một trong những thương nhân thành công bậc nhất thành Cực Lạc, Tống Kim Dân đương nhiên hiểu ba mươi triệu là con số lớn đến thế nào. Hắn ta chiếu cặp mắt thâm thúy về phía Lâm Việt, nhả từng chữ: “Cậu cảm thấy hai người các cậu đáng giá ba mươi triệu sao?”

Câu hỏi này không hề có ý chỉ trích, cũng không phải một lời giễu cợt, tựa như chỉ đơn giản là ý trên mặt chữ, hắn ta đang hỏi Lâm Việt có tự ý thức được giá trị của mình hay không.

Lâm Việt bình tĩnh nhìn Tống Kim Dân: “Nếu chỉ nhìn thực lực thì chắc chắn không đáng, nhưng nếu như kết hợp đúng thời cơ thì lại khác. Ông có thể lợi dụng cái mạng dôi ra của tôi để làm chuyện gì đó, thực hiện kế hoạch lớn của ông, chẳng qua phải hỏi ông có kế hoạch nào cần dùng đến nó hay không thôi.”

Lâm Việt không rõ mục đích của Tống Kim Dân là gì, có điều nếu hắn ta đã quan sát hai người cẩn thận đến thế, vậy nhất định hắn ta đang toan tính một chuyện vô cùng lớn.

Quả nhiên, sau khi nghe lời hứa hẹn của Lâm Việt, khuôn mặt lạnh lùng của Tống Kim Dân bỗng lộ ra nụ cười: “Không sai, đúng là tôi có một kế hoạch lớn, kế hoạch này có liên quan tới thú triều, hơn nữa cũng đã bắt đầu tiến hành rồi. Tôi đồng ý giúp em gái cậu hủy hợp đồng, chỉ cần các cậu toàn tâm toàn ý giúp tôi một việc.”

Nói rồi Tống Kim Dân đi tới bên tủ sách, mở cánh cửa ra.

Chiếc tủ này bề ngoài là một giá sách bằng gỗ thật, chất gỗ rất nặng, chạm trổ tỉ mỉ, vừa có cảm giác cổ kính lại vừa mới tinh đến kỳ cục, giống như một món nội thất giả cổ cao cấp thường được bày bán trong thành phố. Loại đồ mới này không mấy thu hút, thiếu cảm giác huyền bí, cùng lắm chỉ có thể khiến người ta nhìn nó hai lần chứ chẳng thể gợi ra bao nhiêu suy nghĩ hay cảm thán.

Thế nhưng sau khi Tống Kim Dân mở giá sách ra, cảnh tượng bên trong lại khiến Lâm Việt hoàn toàn bất ngờ…

Những cuốn sách bên ngoài chỉ là lớp vỏ bọc ngụy trang, cánh cửa tủ vừa mở chúng liền tự động rơi khỏi kệ, phe phẩy bìa sách loạt soạt lượn vòng, tựa như một đàn bướm vỗ cánh bay phấp phới.

Bay qua bay lại một hồi, những cuốn sách biến thành từng khối màn hình tụ lại quanh tủ sách. Chiếc tủ cũng nhanh chóng thay đổi hình dạng, hóa thành một thiếu nữ có tạo hình như vừa bước ra từ phim khoa học viễn tưởng.


Làn da chẳng khác nào men sứ, bộ váy trắng mang theo dải ngân hà lấp lánh chuyển động, hàng ngàn dây điện màu lam nhạt hợp thành mái tóc…

Thiếu nữ ôm đầu gối ngủ say, hàng chục sợi tóc nối đến những khối màn hình xung quanh, bật sáng chúng.

Tống Kim Dân lần tìm một sợi dây nối màu trắng trên trán cô gái. Sau khi hắn ta cắm sợi dây đặc biệt này vào giữa trán mình, cô gái đang thu mình ngồi trên mặt đất bỗng mở mắt, cùng lúc đó, những màn hình lơ lửng trên không cũng đồng loạt hiển thị gương mặt hắn ta.

Khoảnh khắc thiếu nữ người máy xuất hiện, đôi mắt Phong Mặc lập tức sáng lên.

Hắn mỉm cười nhìn nó, trong mắt lộ ra sự thân thiết vô cùng, thậm chí còn nhiệt tình hơn khi vừa gặp Trịnh Hạc.

Mà ngay khi thấy cô gái này, ánh nhìn của Trịnh Hạc cũng trở nên dịu dàng hơn không ít.

Phong Mặc và Trịnh Hạc đều chú ý tới sự thay đổi của đối phương. Hai người liếc nhau mỉm cười, cảm giác ăn ý kỳ lạ không hề khiến họ cảm thấy mâu thuẫn.

Tống Kim Dân chu đáo giải thích cho Lâm Việt và Phong Mặc: “Đây là năng lực huyết thống của tôi: [Trí não ẩn giấu]. Phần lớn năng lực huyết thống đều có hai ưu điểm và một nhược điểm, của tôi cũng thế. Ưu điểm của nó là có thể “xâm lấn Thế giới luân hồi” và “ghi chép rất nhiều tài liệu”, nhược điểm là bất kể đi đâu tôi cũng phải mang theo cái giá sách lớn này, dù có biến thành hình thái trí não thì nó vẫn rất nặng, chỉ có thể xách đi.”|

Cả Lâm Việt và Phong Mặc đều tỏ ra vô cùng hứng thú với “trí não” trước mắt. Lâm Việt như bừng tỉnh đại ngộ, hỏi: “BUG lúc trước là do ông dùng nó để tạo ra hả? Huyết thống này lợi hại thật.”

Tống Kim Dân quan sát biểu cảm của hai người, âm thầm hài lòng với phản ứng của họ. Hắn ta tràn đầy tự tin, dã tâm bừng bừng đáp: “Không sai. Với sự trợ giúp của nó, nói khiêm tốn thì kế hoạch của tôi cũng phải có 90% khả năng thành công. Được rồi, các cậu đi nghỉ ngơi trước đi đã, bao giờ có nhiệm vụ tôi sẽ chủ động liên lạc.”


Trịnh Hạc lấy ra hai chiếc vòng tay đưa cho hai người: “Vòng tay của hai người đã được chuẩn bị từ sớm rồi, phòng các cậu là phòng số 35. Đưa cặp vòng của Yulia lúc trước cho tôi, thay cái này đi.”

Lâm Việt trả lại Trịnh Hạc chiếc vòng Yulia đã trao cho mình và chiếc vòng lấy được từ thi thể cô ta, nhận lấy hai vòng tay mới, cùng Phong Mặc đeo vào.

Lúc này, bọn họ coi như đã chính thức gia nhập đội quân của Tống Kim Dân.

Hai người không tiếp tục nán lại nữa, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.



Lâm Việt và Phong Mặc vừa khuất sau cánh cửa, gương mặt luôn nghiêm túc của Tống Kim Dân bỗng lộ ra một nụ cười giễu cợt.

Vỏ bọc sáng suốt hơn người rốt cuộc rơi xuống. Tống Kim Dân cởi chiếc áo vét gò bó, lộ ra chiếc áo sơ mi chỉ cài hai cúc trên cùng, từng ngấn mỡ bật ra khỏi lớp vải. Hắn ta ngả người lên chiếc sô pha, bộ dạng hoàn toàn chẳng có chút hình tượng nào, thậm chí tư thế còn hơi đáng xấu hổ.

Trịnh Hạc đứng bên cạnh vô cùng chu đáo lấy thuốc lá trong ngăn kéo, châm lửa cho hắn ta.

Khói mờ mịt tỏa khắp không gian, Tống Kim Dân cất giọng nói nhuốm vẻ lười nhác, thoải mái phun ra vài từ thô tục: “Thấy cái tay trái Lâm Việt chưa? Lại còn định lừa ông, con mẹ nó ngây thơ quá thể! Cái chuyện niết bàn này ấy hả… ông đây còn biết rõ hơn nó nhiều! Ông thế này mà phải làm bộ làm tịch tán dóc với hai thằng ranh con, đúng là… Khụ khụ! Khụ! A… Đầu lại đau rồi.”

Có lẽ nói một hồi khiến tâm trạng có phần quá khích, sắc mặt Tống Kim Dân bỗng trắng nhợt, hai ngón tay ra sức xoa ấn huyệt thái dương.

Trịnh Hạc thấy vậy liền bước tới, bắt đầu xoa bóp đầu cho Tống Kim Dân một cách vô cùng thành thạo, còn lấy thuốc cất sẵn trong túi đưa cho hắn ta. Xem ra tình huống này đã xảy ra không chỉ một lần, anh ta đã quen rồi.

Dưới tác dụng của thuốc và kỹ thuật xoa bóp kia, Tống Kim Dân có vẻ dễ chịu hơn một chút: “Cảm ơn, lão Trịnh, mấy năm nay may nhờ có cậu.”

Trước đó khi nói chuyện với Lâm Việt và Phong Mặc, Trịnh Hạc từng nói rằng mình vừa trở thành người thủ hộ Tống Kim Dân, nhưng hiển nhiên một câu “mấy năm nay” này đã vạch trần lời nói dối của anh ta, hai người vốn đã quen biết từ rất lâu rồi.


Trịnh Hạc thở dài: “Chủ nhân, đừng chơi con rối nhiều quá, huyết thống cấp ba chỉ đủ dùng cho ba con thôi. Nếu ông cố ý không nghe… Ông cứ đau đầu thế này, tôi nhìn cũng khó chịu.”

Tống Kim Dân bật cười: “Phải… Năm là hơi nhiều. Hiện giờ Phong Mặc đã ở đây, tôi có thể loại bớt một con rối rồi, trước tiên phải nghĩ cách làm sao giết nó mà không bị Thế giới luân hồi phát hiện có chuyện bất thường…”

Trịnh Hạc xoa bóp rất giỏi, cơn đau đầu của Tống Kim Dân đã giảm bớt rất nhiều. Sợi dây cắm trước trán có hơi vướng víu, Tống Kim Dân liền giật nó ra, chẳng chút nâng niu mà ném qua một bên.

Cô gái “trí não” bên cạnh một lần nữa trở về hình dạng tủ sách.

Năng lực huyết thống của Tống Kim Dân kỳ thực không phải [Trí não ẩn giấu], hắn ta cũng không thể tạo ra BUG, tủ sách có thể biến thành thiếu nữ này chẳng qua là một lời nói dối mà hắn ta lợi dụng BUG để dựng nên. Dưới tác dụng của [Mặt nạ dối trá], lời nói dối đó chẳng những không bị vạch trần, trái lại nó còn trở thành hiện thực, hù dọa rất nhiều người tới nương nhờ dưới trướng hắn ta.

Năng lực huyết thống thật sự của Tống Kim Dân có tên [Mệnh lệnh trong mộng].

Tống Kim Dân có thể đi vào giấc mộng của người khác, biến đối phương trở thành con rối của mình, thoải mái lục lọi ký ức, thay đổi hành động của người đó từ trong tiềm thức. Nếu sử dụng trí nhớ lấy được từ con rối kết hợp với dị năng của mình, mỗi câu hắn ta nói ra sẽ nửa hư nửa thực, thật giả khó phân.

Trong lúc đó, thói quen, tính tình của con rối sẽ không thay đổi, bọn họ thậm chí không biết mình đã bị khống chế, vẫn bình thản tiếp tục cuộc sống như thường. Loại con rối này hầu hết đều thuộc vào hai nhóm người: kẻ có nhược điểm tâm lý cực kỳ lớn, hoặc kẻ tuyệt chẳng có chút ý chí nào.

Mà trong đội ngũ năm người của Lâm Việt, chỉ có một người có thể bị Tống Kim Dân thao túng.

Đó chính là Giang Thủy Hàn.





*Hằng tinh là các sao tự phát sáng và phát nhiệt (ví dụ: mặt trời), khác với hành tinh không có hai khả năng trên (Trái Đất này, sao Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Thiên Vương Hải Vương Diêm Vương này).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui