//
Lâm Việt trong hình dạng gấu trúc chậm rãi nhấc chân tiến vào phòng, từng bước áp sát Suriel.
Tuy gấu trúc vẫn mang một khuôn mặt tròn chất phác, thế nhưng vết máu loang lổ nơi khóe miệng và cổ rõ ràng là dấu vết để lại sau một trận chiến tàn khốc, màu đỏ thẫm khiến Suriel không nhịn được hốt hoảng.
Trước đó, Lâm Việt thừa dịp những đội ngũ khác còn đang tranh giành chiến lợi phẩm để dẫn nhóm của mình trốn đi, sau đó gặp được chó trắng biến dị trên đường quay lại báo tin.
Chó trắng chỉ huy chó ba đầu đi ngăn cản Suriel bỏ chạy, bản thân thì đi tìm đội Lâm Việt, dự định liên hợp với họ bắt Suriel. Thứ tai họa như hắn ta tất nhiên phải tìm mọi cơ hội diệt trừ, nếu không tên đó sẽ còn tiếp tục làm mưa làm gió, lạm sát người vô tội.
Trên đường đi, năm người phát hiện có một người luân hồi đang theo dõi họ. Gã kia rõ ràng có ý đồ mờ ám, còn ra tay tập kích Giang Thủy Hàn chạy chậm nhất, kết quả lại bị hắn ta dùng dị năng tác động tinh thần. Tuy chiêu này của Giang Thủy Hàn chỉ có hiệu quả trong thời gian ngắn, nhưng như vậy cũng đủ tạo sơ hở để Lâm Việt đã hóa thú và những đồng đội khác xông lên đánh chết gã. Ngọn lửa hiếu chiến bị trận chiến chớp nhoáng đó đốt lên vẫn chưa tan hết, tạo thành hình ảnh Lâm Việt xuất hiện trước mắt Suriel đằng đằng sát khí.
Bốn đồng đội khác theo phía sau Lâm Việt, vẻ mặt cảnh giác quan sát trong phòng. Con chó trắng vốn thuộc về Suriel cũng xuất hiện, đứng bên Lâm Việt vẫy vẫy cái đuôi.
Thấy “thú cưng” của mình đứng cùng kẻ địch, Suriel thoáng ngẩn ra. Con chó này vừa ngoan ngoãn vừa ngốc nghếch, hắn ta chưa từng cho nó biết về năng lực thế thân, làm sao nó lại biết nơi hắn ta dày công chuẩn bị này chứ? Hơn nữa trong số con rối của hắn ta có kẻ sở hữu thuật đọc tâm, hắn ta cũng đã từng dùng năng lực đó để tra xét, rõ ràng nó vô cùng ngây thơ mà?
Chẳng lẽ… trước giờ nó chỉ đóng kịch?
Thì ra diễn xuất của một con chó cũng có thể tốt đến thế.
Đáng tiếc…
Suriel khẽ nhếch khóe môi, vẽ ra một nụ cười thâm độc: “Ha! Mày tưởng tao không giết được mày hả?”
Chó trắng nghiêng nghiêng cái đầu xù, ngơ ngác nép vào sau lưng Lâm Việt.
Thế nhưng nó vừa nhấc chân trốn tránh, thân thể khổng lồ lại đột ngột cứng đờ, chậm chạp đổ xuống nền đất lạnh. Rõ ràng trước đó nó còn đang ở trạng thái u linh nửa trong suốt, không bị thương cũng không bị đánh, chẳng biết tại sao lại chết bất đắc kỳ tử!
Con chó biến dị vừa chết, sức mạnh dị năng bao phủ lấy nó theo đó tiêu tan, ngay cả cơ thể biến dị cũng nhanh chóng co rút lại, cuối cùng trở về bộ dạng con vật mà Lâm Việt từng thấy bên thùng rác mấy ngày trước.
Cái xác nho nhỏ, vừa dơ bẩn vừa tội nghiệp.
Sau khi chó trắng tắt thở, từ mõm nó tuôn ra hàng đàn sâu đen nhánh, xem ra chính là nguyên nhân cái chết bất ngờ này. Vừa nhìn thấy đám côn trùng lúc nhúc, Lâm Dương Dương phản ứng nhanh lập tức ném ra một quả cầu ánh sáng, nháy mắt nướng cái xác chó và cả lũ sâu thành tro bụi.
Đối diện họ, Suriel vẫn nở nụ cười khiến người buồn nôn.
Lâm Việt bật ra bộ móng vuốt sắc nhọn. Suriel nheo mắt nhìn ánh sáng lạnh lẽo loáng lên trên đầu vuốt trơn nhẵn, cất giọng thâm sâu hỏi: “Có muốn biết manh mối về tên nhà giàu Tống Kim Dân không? Thả tao đi, tao sẽ cho mày biết?”
Lâm Việt chẳng chút dao động. Anh bước những bước dài tiến đến, chi trước vung lên đập hắn ta ngã văng ra đất!
Đôi mắt âm trầm sâu không thấy đáy của hắn ta khiến anh toàn thân khó chịu. Đó không phải ánh mắt của một người có tâm lý bình thường, không có nhân tính cũng không có cảm xúc, nó giống như đôi mắt một con chó điên, một con rối, giống như món đồ vật bị người nguyền rủa.
Giống rất nhiều thứ, duy độc không giống người.
Lâm Việt hoàn toàn không tin loại người này sẽ giữ lời hứa. Kẻ nguy hiểm như vậy, anh không chỉ phải giết hắn ta mà còn phải làm thật nhanh, không cho hắn ta cơ hội mở miệng.
Một tát quá nhanh của gấu trúc khiến Suriel bật ngửa trên sàn nhà, trước mắt tối đen, tiếp đó là cơn đau vượt quá giới hạn chịu đựng của con người ập tới! Đau đớn ép hắn ta quỳ rạp trên nền đất rên rỉ, hai tay ôm vết thương lê lết bò đi, vừa mắng chửi vừa nước mắt giàn giụa, chẳng còn chút hình ảnh điềm tĩnh thường ngày.
Sợi tơ tím đen mang sức mạnh tinh thần từ lòng bàn tay Suriel bay tới chui vào đại não Lâm Việt, âm mưu khống chế không cho anh tiếp tục tấn công mình. Dị năng của hắn ta rất hữu dụng khi đối phó với người có tinh thần bất ổn, mà Lâm Việt – một người mắc chứng bệnh tâm lý nghiêm trọng quả thật không thể tránh khỏi ảnh hưởng của hắn.
Lâm Việt vẫn không dừng tay, tuy vậy động tác của anh đã chậm chạp hơn trước rất nhiều, mấy lần nhào đến đều không thể đánh trúng chỗ yếu hại của kẻ địch, chỉ có thể cào rách tứ chi và vùng bụng hắn ta.
Trong vài phút ngắn ngủi khi Suriel cố tìm mọi cách thao túng Lâm Việt, Lâm Việt cũng đồng thời “thấy” được vô số cảm xúc vùi sâu trong nội tâm hắn ta. Đó là đủ thứ tình cảm hỗn độn đang không ngừng kêu khóc, ầm ĩ vang vọng trong não bộ của anh…
“Sao lại đau thế này, dừng lại đi”, “Đừng tới đây”, “Ai cứu tôi với”, “Tao nguyền rủa mày, nguyền cho mày sẽ bị kẻ khác giết chết bằng cách tàn nhẫn gấp hàng chục lần”, “Chỉ cần mày tha cho tao, bảo tao làm gì cũng được”, “Đau quá”…
Biểu cảm thâm độc che giấu nội tâm tràn đầy bất lực và sợ hãi.
Nhưng… tuyệt không có hối hận.
Cho đến những giây cuối cùng của sinh mạng, hắn ta vẫn chẳng hề áy náy với những người từng chết dưới tay mình, những người đã phải chịu nỗi đau đớn và tuyệt vọng trước khi chết vượt xa hắn ta hiện tại.
Lâm Việt buông tay. Anh đã bị tên kia gây chút ảnh hưởng, thân thể không linh hoạt như thường, nếu đã không đánh trúng thì cũng không cần đánh nữa.
Số phận của Suriel vẫn không có gì thay đổi, bởi anh vừa dừng lại, bốn người phía sau đã hiểu ý xông lên, quyền đấm cước đá kết liễu kẻ địch.
Theo cái chết của Suriel, hình xăm trên mu bàn tay trái hắn ta tỏa ra ánh vàng rực rỡ. Âm thanh sột soạt như có người xào bài tú lơ khơ vang lên, mấy chục tấm thẻ luân hồi nối nhau bay ra khỏi ký hiệu, lơ lửng trôi trên thi thể đẫm máu.
Ngoài thẻ luân hồi, trên người Suriel còn có rất nhiều đá dị năng, thu hoạch rất khá. Còn về phần mấy thứ này phải phân chia thế nào…
Mọi người lần nữa đồng loạt nhìn về phía Lâm Việt, chờ anh quyết định.
Lâm Việt biết hiện tại thực lực mọi người đã không còn chênh lệch quá nhiều, bởi vậy việc chia chiến lợi phẩm cũng không thể tùy tiện như trước, phải đặt ra một vài nguyên tắc phù hợp, suy xét đến vấn đề sử dụng năng lực của từng người.
Gấu trúc vươn móng vuốt dài, nhanh chóng phân loại những tấm thẻ và đá dị năng trước mặt.
Trên người Suriel không có thẻ cấp một, tất cả gồm 33 tấm thẻ cấp hai, 11 tấm cấp ba, nếu sử dụng toàn bộ số thẻ cấp ba này cho một người, vậy đội họ sẽ có một tấm thẻ cấp bốn.
Đá dị năng tổng cộng có 41 viên, tỷ lệ kích hoạt thành công thấp nhất cũng là 15%, chỉ số chủ yếu nằm trong khoảng 15 đến 30%, có hai viên thậm chí đạt tới 37%. Có điều việc nâng cấp dị năng vẫn chưa có quy tắc rõ ràng, tuy nói chúng cũng tương tự như thẻ luân hồi nhưng họ vẫn không thể chắc chắn số đá này có thể giúp mình thăng cấp hay không.
Lâm Việt ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng đẩy 10 tấm thẻ cấp ba tới trước mặt Lâm Dương Dương.
Xét trên tình hình hiện tại, thẻ của bốn người Lâm Việt, Phong Mặc, Lâm Dương Dương và Chung Linh đều thuộc nhóm hỗ trợ, mà trong đó khả năng chữa trị của Lâm Dương Dương có tầm quan trọng nhỉnh hơn một chút. Trước đó nếu không có tấm thẻ này của cô, những người khác kỳ thực cũng chẳng dám liều mạng đến thế. Mà sau khi cô thăng cấp tấm thẻ lên cấp bốn, khả năng chữa lành sẽ càng mạnh hơn, năng lượng cần tiêu hao cũng sẽ bớt đi vài phần.
Số thẻ luân hồi còn lại, Lâm Việt đặt một tấm cấp ba qua một bên, chia đều thẻ cấp hai cho mình, Phong Mặc và Chung Linh. Tiếp đó, anh đặt hai viên đá dị năng có chỉ số thành công 37% trước mặt mình, 8 miếng có chỉ số trên 20% trước mặt Lâm Dương Dương rồi chia số còn lại thành ba phần cho ba đồng đội khác.
Nhìn chiến lợi phẩm của cả đội hầu như đổ hết vào mình, Lâm Dương Dương có chút hoảng, ngượng ngùng nói: “Anh, chia thế này không ổn lắm thì phải?”
Bản thân cô không cảm thấy gì, thế nhưng… Cô sợ những người khác sẽ nảy sinh thành kiến với Lâm Việt.
Phong Mặc thoải mái gạt đi: “Tôi thấy rất hợp lý. Chỉ có ngần này không thể nâng cấp cho tất cả mọi người, vậy phải củng cố quân chủ lực của đội trước, mà hiện tại chủ lực của chúng ta là cô với anh trai cô, chí ít hai loại năng lực của tôi giờ vẫn dùng tốt, chưa đến lúc cần nâng cấp.”
Chung Linh vốn không thích dị năng của mình, cũng gật đầu: “Tôi cũng không vội, năng lực của tôi rất quái dị, phải quan sát trước đã…”
Giang Thủy Hàn ngồi xổm một bên đào đào bới bới trong cái xác cháy đen của con chó biến dị, lười biếng cất lời: “Ban đầu toàn nhờ hai anh em cô “kiếm ăn” cho cả đội mà, yên tâm, tôi không có ý kiến… A, trong bụng con chó này có ba viên thuốc tiến hóa, Chung Linh, cho cô.”
Thấy các đồng đội đều không tranh không đoạt, bình thản đồng ý với anh trai, Lâm Dương Dương chớp chớp đôi mắt to, khuôn miệng xinh xắn nở nụ cười rạng rỡ.
Cô hiểu rồi.
Chẳng trách anh trai lại lập đội với Chung Linh và Giang Thủy Hàn, cả hai người họ đều có tính cách ôn hòa, Chung Linh hiểu rõ bản thân, không ưa tranh chấp, Giang Thủy Hàn lại tùy tính không tham vọng. Với một người mạnh mẽ luôn có chủ kiến như Lâm Việt, tất nhiên anh sẽ mong muốn người khác thuận theo tính toán của mình, mà hai người kia hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn đó.
Trong những chuyện liên quan đến chiến đấu này, Lâm Dương Dương hoàn toàn tin tưởng vào anh trai. Cô cũng hiểu anh sắp xếp không sai chút nào, liền vui vẻ dùng luôn số thẻ luân hồi và đá dị năng được anh đẩy tới.
Sau khi bổ sung năng lượng tới mức cao nhất, nếu tiếp tục nạp thêm năng lượng, thẻ luân hồi và dị năng sẽ được nâng lên một cấp. Đến khi Lâm Dương Dương hấp thu hết số chiến lợi phẩm của mình, thẻ luân hồi của cô đã lên tới cấp bốn, dị năng cũng dừng ở cấp ba!
Cấp bậc dị năng vừa tăng lên, Lâm Dương Dương lập tức nhận được thông báo: [Dị năng của bạn đã đạt cấp ba! Nhận được hai kỹ năng mới: “Vạn vật sinh trưởng”, “Dòng sông ánh sáng”.].
Lâm Dương Dương mừng rỡ, lập tức sốt sắng thử sử dụng năng lực mới.
Trong lúc em gái tập trung thử nghiệm kỹ năng của bản thân, Lâm Việt cũng đã hấp thu hết hai viên đá phần mình.
Chỉ không ngờ, dị năng của anh cũng tăng thêm một cấp.