//
Hàng chục quả bom nước, mỗi cái đều đã được bắn ra với góc độ tốt nhất, hơn nữa lại có khả năng đuổi theo mục tiêu, tuyệt không thất bại!
Năng lực này, chí ít cũng là dị năng cấp bốn tiêu chuẩn!
Có một vài đội ngũ phản ứng khá nhanh kịp thời đỡ được chúng, nhưng đa phần các đội ngũ đều không đủ sức tiêu diệt tai họa từ trên trời rơi xuống này.
Không gian yên tĩnh bỗng chốc lóe lên ánh sáng của đủ loại dị năng muôn hình vạn trạng.
Có nơi mặt đất bằng phẳng chợt nứt ra một khe lớn, phía trên là lồng pha lê hình cầu húc thẳng vào luồng nước vừa tấn công. Cú va chạm giữa luồng nước và tầng chắn trong suốt khiến đất cát xung quanh nổ tung mù mịt, lộ ra sáu bảy người luân hồi đang trốn bên trong.
Một luồng nước khác bay về hướng mặt sông hoang vắng, rơi xuống một chiếc lồng kim loại khổng lồ đột nhiên trồi lên. Dòng điện trong nước theo kim loại lan tỏa trong sông, truyền đến đám rong rêu bập bềnh dưới chân năm người luân hồi trong lồng. Tuy mảng rong kia không phải cây cỏ thông thường nhưng cũng không có năng lực gì đặc biệt, hai người luân hồi đứng trên đó tức thì bị điện giật đến quỳ rạp xuống, một người nữa thậm chí ngất xỉu tại chỗ.
Một quả bom nước khác đập trúng vào thứ gì đó trên không, gợn ra tầng tầng lớp lớp gợn sóng mờ ảo. Khối nước theo rung động kia dần dần tan biến, vậy nhưng chớp mắt tiếp theo, một hình người đã bị thiêu cháy thành than bỗng rơi khỏi mây mù, ngã nhào xuống mặt đất.
Một người đàn ông trẻ tuổi tóc vàng, mặc bộ đồ trắng toát đứng bên thi thể hai người luân hồi điều khiển rồng nước, con ngươi xanh biếc đảo qua bốn phía, sắc mặt giận dữ.
Mỗi khi vào trận chiến, Suriel sẽ phải phân chia sức mạnh tinh thần ra thành nhiều phần nhỏ để thao túng những con rối dưới tay, điều này khiến bản thể của hắn ta trong lúc đó vô cùng yếu ớt, thậm chí còn phải sắp xếp ba con rối thường trực bảo vệ quanh mình. Chính bởi vậy, hắn ta tất nhiên không có đủ sức lực để vừa tập trung tiêu diệt rồng nước vừa chú ý xung quanh, cũng không phát hiện xung quanh lại có nhiều người đang ẩn nấp đến thế!
Khi đánh tới một nửa hắn ta đã biết động tĩnh quá lớn nhất định sẽ kéo những người khác tới, cũng đã tính toán kết thúc trận chiến sẽ bỏ luôn khu vực này, đi tìm một nơi khác lập đại bản doanh mới, nhưng bây giờ…
Cảm nhận được những đường nhìn từ tứ phương bắn tới, hắn ta biết, giờ muốn giữ mạng e rằng sẽ cần phải quyết định hy sinh.
Khi vừa bại lộ vị trí, những nhóm người xung quanh có chút hoảng hốt bối rối, thế nhưng rất nhanh họ đã tỉnh táo trở lại. Nếu đã lộ rồi thì còn sợ gì nữa, chẳng bằng trước tiên hợp tác giết chết Suriel rồi sẽ bàn bạc vấn đề “chia phần” sau.
Những người xa lạ nhanh chóng hiểu ý nhau, cùng tụ lại thành một đội ngũ khổng lồ. Lúc này số lượng chính là ưu thế, dù người đông thì phần chiến lợi phẩm nhận được sẽ ít đi rất nhiều, nhưng vậy vẫn tốt hơn bỏ đi tay trắng.
Hai bên âm thầm tạo thành hai chiến tuyến.
Tuy đang bị mấy chục kẻ địch bao vây, Suriel vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản như cười như không. Bởi tự tin mình có thể đào tẩu, hắn ta không chút hoảng hốt cúi nhặt thẻ luân hồi và đá dị năng của hai cái xác dưới chân, hai tấm thẻ đều là cấp bốn, đá dị năng có tỷ lệ kích hoạt 35% và 36%, xem ra dị năng của họ cũng đã đến cấp ba rồi.
Trước đó hai người này có thể điều khiển con rồng khổng lồ vô cùng điêu luyện, vậy cấp bậc dị năng kia cũng rất hợp lý. Vòng Thế giới luân hồi này có quy định người tham gia không được có dị năng và thẻ vượt quá cấp ba, có lẽ trước khi đăng ký họ vốn đã ở gần cấp bốn, sau khi tới đây có thể lên cấp cũng không phải chuyện bất ngờ.
Suriel chăm chú nhìn khuôn mặt hai thi thể một chút, không hiểu sao bỗng thấy rất quen…
Tám phần mười là kẻ thù cũ! Hắn ta gây thù chuốc oán rất nhiều, thường thường tất cả những kẻ hắn thấy quen mặt đều là người tới báo thù cả.
Suriel chỉ huy một con rối mang gương mặt phụ nữ châu Á bên cạnh, sai cô ta đi thu thập thi thể. Người phụ nữ này có năng lực cắt xẻ mọi thứ, chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn ra điểm yếu của đối phương mà vung dao cắt rạch, hơn nữa mỗi mảnh xác thịt cô ta cắt ra đều có thể chuyển hóa thành vài miếng đá dị năng nhỏ.
Người phụ nữ giương đôi mắt trống rỗng, bàn tay cầm dao luồn lách trên thân thể hai người đàn ông, từng khối máu thịt còn ấm áp cứ vậy tan ra thành mảnh vụn như pha lê lấp lánh. Ánh mắt cô ta không hàm chứa bất kỳ cảm xúc gì, chỉ như một cỗ máy đã được lập trình sẵn, cứng nhắc làm việc.
Cho đến khi cô ta lật thi thể thanh niên da đen lại, nhìn vào dòng chữ “Trường trung học Kim Hà số 12” trên lưng áo hắn.
Bàn tay nắm dao thốt nhiên khựng lại.
Khoảnh khắc sững sờ này chỉ kéo dài chưa tới một giây, nhanh đến mức mắt người thường sẽ không nhận thấy, người phụ nữ kia vẫn tiếp tục công việc của mình.
Chỉ là trong đôi đồng tử vô tri, tia sáng lý trí đang dần thức tỉnh!
Mỗi mảnh đá trong suốt rơi xuống, sự ngây dại nơi đáy mắt người phụ nữ đã biến thành con rối lại rút bớt một phần. Sau khi xẻ hai bộ thi thể thành số đá tương đương với một viên đá dị năng cấp hai, cô ta gom tất cả những mảnh vụn đó lại, mặt không đổi sắc tiến về phía Suriel, cung kính dâng lên hai tay lấp lánh.
Suriel vừa vươn tay nhận lấy những vụn đá kia, đôi mắt người phụ nữ bỗng ngùn ngụt sát khí!
Một dao đâm thẳng tới yết hầu!
Khóe miệng Suriel cong lên một nụ cười tàn nhẫn. Mũi dao sắc bén cách cổ hắn ta chỉ 5cm, thế nhưng lại không cách nào tiến thêm nửa bước.
Hắn ta điều khiển một con rối khác lao tới phản kích, nháy mắt đã khoét thủng một lỗ trên gáy người phụ nữ, cả khối xương thịt tan biến không còn dấu tích, trơn nhẵn như bức tranh bị người ta dùng tẩy xóa sạch.
Ánh sáng sinh mệnh trong đôi mắt đen vụt tắt, chỉ để lại hai cụm tro tàn ảm đạm.
Chỉ 5cm mà thôi, gần như vậy, lại xa như vậy.
Thân thể người phụ nữ đổ xuống mặt đất. Suriel liếc mắt nhìn qua, lúc này mới nhớ ra tại sao mình lại thấy thi thể thanh niên da đen kia quen thuộc đến thế. Nếu hắn ta không nhầm, con rối nữ vừa mất mạng là đồng đội của tên đó, à không, có lẽ là người yêu?
Bất kể họ có quan hệ gì, Suriel cũng chẳng mấy quan tâm. Hắn ta cất tất cả những mảnh đá trong tay đi, lần nữa đánh giá tình hình chiến trường.
Đám người xung quanh đã hợp thành hai nhóm, mỗi nhóm có khoảng hai mươi người, ngoài ra còn có một vài bóng dáng lẻ loi không muốn nhập đội vẫn còn lảng vảng gần đó. Những người này đều đang lặng im tìm cách bỏ đi, tránh bị cuốn vào cảnh khói bom lửa đạn.
Một trong hai đội người đột ngột xông lên đánh tới, trận chiến bùng nổ!
Những chiêu tấn công với đủ loại hình thức đánh úp về phía Suriel, hắn ta lập tức điều khiển ba con rối bao bọc quanh mình cản lại.
Giữa không gian khói bụi mịt mù, hắn ta liếc nhìn một con rối vẫn luôn theo sát phía sau. Dị năng của người này chính là một tấm bùa bảo mệnh, hắn ta vẫn luôn không nỡ dùng, vậy nhưng hiện tại đã không thể tiếc rẻ nữa.
Suriel thao túng con rối kia, điều khiển anh ta kích hoạt một dị năng vô cùng đặc biệt – “thế thân”.
Sức mạnh dị năng bao trùm lấy Suriel, nét mặt hắn ta bỗng nhiên dịu xuống. Tất cả âm độc bất cam lúc trước tiêu tán, hắn ta bình tĩnh nhìn những lưỡi đao gió, quả cầu lửa, cọc gỗ, tên thép, đao kiếm đang ầm ầm đổ xuống đầu mình… Nhắm mắt lại, chờ đón cái chết.
Dưới mưa bom bão đạn của cuộc chiến không cân sức, nơi gã đàn ông áo trắng đứng nổ thành một cái hố sâu hơn mười mét. Dưới đáy hố, hắn ta và hai con rối bảo vệ đã bị đánh tan xương nát thịt, chỉ còn vài mảnh vải trắng nhuốm máu chứng minh cho kẻ đã từng ở đây.
Thế nhưng khi hai đội người luân hồi đã giết sạch đám con rối xung quanh, vội vàng tới kiểm tra thi thể Suriel, tấm thẻ cấp bốn và đá dị năng cao cấp mà họ chờ mong lại không xuất hiện.
Bọn họ lập tức hiểu ra: cả đám người căng mắt ra nhìn, vậy mà vẫn để tên kia chạy mất!
Điều này khiến những người đã phải mai phục suốt mấy tiếng đồng hồ chờ giết Suriel thất vọng nặng nề. May thay trên người những con rối đã chết cũng không thiếu thẻ luân hồi và đá dị năng, coi như họ không quá thiệt.
Việc còn lại chỉ là phân chia những chiến lợi phẩm này, về phần chia đều trong hòa bình hay dùng vũ lực nói chuyện, đó lại là một vấn đề khác…
…
Khoảnh khắc bị đánh thành thịt vụn, Suriel có thể cảm nhận rất rõ cảm giác đau đớn cùng cực khi thân thể chia lìa.
Có điều đau đớn kia chẳng giày vò hắn ta quá một giây, bởi hắn ta đã sử dụng dị năng của con rối, nhanh chóng chuyển ý thức của bản thân tới thế thân đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Dị năng của con rối kia rất đặc biệt, có thể tạo ra một thế thân giống hệt như Suriel, mà sau khi khởi động, tất cả thẻ luân hồi, dị năng, đá dị năng của chính hắn ta hoặc do hắn ta cướp được cũng sẽ tự động được đưa tới chỗ của thế thân đó. Điểm duy nhất khiến hắn ta không hài lòng là sức chiến đấu của thế thân chỉ bằng 70% bản gốc, kéo theo dị năng và thẻ luân hồi cũng yếu đi.
Thế thân kia được Suriel giấu tại tủ áo trong một ngôi nhà rất bình thường. Sau khi đổi xác thành công, hắn ta đẩy cửa tủ treo quần áo ra, khóe miệng nở nụ cười tà ác dữ tợn.
Hừ, chỉ cần dị năng và thẻ luân hồi cao cấp của hắn ta vẫn còn, khống chế một đám người luân hồi khác có gì khó?
Suriel đã đặt một chiếc xe trong gara dưới sân nhà. Hắn ta chui ra ngoài, dự định lái xe rời đi.
Chớp mắt khi đạp tung cửa phòng, một luồng khí chết chóc ào ào thổi tới khiến Suriel theo phản xạ giật lùi mấy bước, vội vã nhảy ngược vào trong!
Một bàn chân thú đen tuyền với bộ vuốt sắc nhọn hiện ra trước mắt. Bởi trước đó hắn ta lui lại đúng lúc, ngoài vài vết cào khi móng vuốt sượt qua da thì không bị thương tổn gì nghiêm trọng.
Con thú chẳng mấy chốc đã lộ diện, là một con chó lớn ba đầu.
Thân thể khổng lồ của chó ba đầu gần như lấp kín hành lang hẹp, cái đầu hiếu chiến nhất đối diện với Suriel, hung hãn gầm lên một tiếng, cố sức chen mình vào phòng.
Máu tươi thấm đỏ bộ đồ trắng toát của, đau đớn và mùi sắt tanh âm thầm đốt cháy sợi kíp điên cuồng trong lòng hắn!
Đôi mắt trợn to như sắp rách, Suriel kích hoạt dị năng “con rối” của mình. Hơn mười sợi dây nhỏ tím đen mọc ra từ trong đầu hắn ta, tựa như một đám ký sinh trùng mò mẫm tới đầu con chó lớn.
Sợi tơ vừa chui vào đầu quái thú, trước mắt hắn ta bỗng hiện một dòng chữ: [Mục tiêu có trạng thái bất thường, không thể khống chế.]
Suriel thầm nguyền rủa một tiếng. Nhìn thế nào hắn ta cũng chẳng phải đối thủ của con chó ba đầu kia, hơn nữa trước đây vì muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối cho thế thân này, hắn ta đã đóng chết tất cả cửa sổ trong nhà bằng thép tấm, ngay cả trong tường cũng nhồi thép, người khác vào không được, hắn ta cũng trốn không xong!
Mắt thấy khung cửa chật chội sắp bị con chó phá tan, thân thể cơ bắp cuồn cuộn dần dần chen vào phòng, Suriel chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, suy tính xem liệu có thể tranh thủ ngay lúc nó xô đổ tường nhảy vào mà chui qua lối đó thoát đi không.
Quái vật khổng lồ cứ vậy giằng co chừng ba phút, ngay khi một nửa thân mình vạm vỡ đã lọt qua khung cửa, cả ba cái đầu của nó đột nhiên đờ đẫn…
Sau đó, thân thể nó lóe lên ánh sáng, tiêu biến vào hư không.
Không đợi Suriel kịp thở phào một hơi, một loạt tiếng bước chân lại nối nhau vọng tới. Mà tiếng bước chân đó… rõ ràng không phải chỉ của một người!
Suriel đã từng giết vô số mạng người, chưa từng có bất kỳ cảm xúc nào có thể khiến hắn ta chấn động, chưa từng có sinh mạng nào khiến hắn ta phải đồng tình.
Vậy nhưng lúc này đây, hắn lần đầu tiên cảm nhận được cái gì là tuyệt vọng!
Thì ra cảm giác chờ chết lại khó chịu đến thế.
Cơn tuyệt vọng từng phút từng giây dằn vặt tâm hồn, tiếng bước chân cũng ngày càng gần lại…
Cho đến khi một con gấu trúc xuất hiện trong tầm mắt hắn ta.
Đôi mắt trên khuôn mặt kia, buốt giá tột cùng.