//
Tuy đã bị thu nhỏ nhưng sức bền cơ thể của người phụ nữ kia vẫn không hề thay đổi, Phong Mặc phải nghiến răng mới vặt được đầu cô ta xuống.
Sau khi người phụ nữ chết, vài tấm thẻ luân hồi và đá dị năng từ thi thể cô ta rơi xuống bên chân Phong Mặc, bấy giờ Lâm Việt mới kịp phản ứng: “Là người luân hồi?”
Phong Mặc tiện tay ném cái xác tí hon không toàn vẹn trong tay xuống sông, phần đầu thì liệng xuống cạnh đế giày: “Đúng, là người luân hồi, làm tôi hết hồn.”
Lâm Việt chau mày. Đấu tranh tâm lý hồi lâu, rốt cuộc anh vẫn quyết định nhặt cái đầu nho nhỏ dưới đất lên, cẩn thận nhìn một lượt. Cái đầu kia đã bị Phong Mặc bóp đến biến dạng, may sao kích cỡ của nó khá nhỏ, cũng không khiến anh ghê sợ như tưởng tượng.
Lâm Việt vừa liếc mắt đã nhận ra cô ta, đây chính là một trong những đồng bọn của miêu nữ trên thuyền. Trước đó trên đường trốn khỏi khu vực bến cảng anh có quan sát phía sau một chút, thấy rõ ràng sáu người luân hồi đột nhiên “biến mất”, sau đó ba kẻ tuần tra không bắt được người mới rời đi hướng khác.
Xem ra lúc đó bọn họ không hề biến mất, chỉ là đã thu nhỏ lại thôi.
Lâm Việt vội vàng kiểm tra một vòng xung quanh, lo lắng vẫn còn những người “mi ni” khác đang lẩn trốn. Nếu để họ nhìn thấy đồng bọn chết thảm như vậy… có lẽ kết cục của anh và Phong Mặc sẽ chẳng lạc quan chút nào!
May mắn, nhóm người kia đều không ở đây. Có lẽ người phụ nữ đó nửa đường lạc mất đồng bạn, chạy bừa lại đụng phải họng súng của tên biến thái Phong Mặc này.
Xui xẻo làm sao…
Lâm Việt không nhịn được cảm thấy tội nghiệp thay cho cô ta, cũng thầm áy náy vì vừa rồi mình không kịp thấy rõ ràng, không thể ngăn cản Phong Mặc. Tuy anh sẽ giết người để bảo vệ tính mạng của mình, nhưng lạm sát người vô tội lại là chuyện khác.
Ôm tâm trạng phức tạp, Lâm Việt tay không đào một hố nhỏ trên mặt đất, đặt cái đầu chỉ bằng hạt đậu kia xuống. Sau khi chôn cất xong xuôi, anh lạnh lùng liếc Phong Mặc: “Cô ta còn có năm đồng bọn, cậu lỗ mãng giết người như thế không sợ bị trả thù sao?”
Phong Mặc giả vờ ngây thơ: “Tôi cứ tưởng là con côn trùng thôi, ai ngờ lại là người chứ?”
Ánh mắt Lâm Việt càng thêm lạnh lẽo: “Tôi vừa thấy mắt kính cậu sáng lên đấy.”
Phong Mặc bị vạch mặt vẫn chẳng chút xấu hổ, nhìn thẳng vào mắt anh: “Bởi vì sứ mệnh của tôi là bảo vệ anh, mà cô ta lại đe dọa đến an toàn của anh nên tôi mới làm thế. Bất kỳ người luân hồi xa lạ nào tiếp cận anh tôi đều có thể giết hết, nếu anh cảm thấy tôi phiền phức thì tôi sẽ đi.”
Để Phong Mặc đi…
Nếu thật sự như vậy, anh sẽ thế nào?
Với tính cách thích gây sự khắp nơi này, nếu không có hắn, phải chăng đội ngũ của anh sẽ càng thêm ổn định an toàn?
Ý nghĩ này chỉ thoáng lướt qua rồi lập tức biến mất. Ổn định an toàn ư? Kỳ thực không thể chắc chắn được! Tuy Phong Mặc chẳng khác gì thằng nhóc chuyên chọc đủ thứ rắc rối, nhưng nếu bọn họ rơi vào nguy hiểm, hắn lại chính là người đáng tin cậy nhất đối với anh.
Dù sao yêu mến, nhân phẩm hay tình thân đều là hư vô mờ mịt không thể đảm bảo điều gì, duy chỉ có khế ước giữa anh và hắn là thứ được Thế giới luân hồi xác nhận, không cách nào phá vỡ.
Hơn nữa…
Ánh mắt Lâm Việt nhìn Phong Mặc thoáng dịu đi: “Dị năng và thẻ của cậu đều không thích hợp hành động một mình, hai chúng ta hợp tác mới có thể phát huy thực lực tối đa, cậu tốt nhất đừng có nghĩ đến chuyện đi.”
Phong Mặc vốn dĩ cũng không thật sự muốn đi, nghe anh nói vậy liền bật cười, gọi thần hộ vệ ra bắt đầu “làm việc”.
Con chó trắng biến dị có rất nhiều giá trị đang chờ người “bóc lột”. Vừa thấy thần hộ vệ xuất hiện, nó lập tức lên tinh thần, chủ động mở lời trao đổi với hai người: “Này, các anh còn nhớ tôi không? Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là bên cạnh một cái thùng rác, các anh cho tôi hai cây xúc xích… Không, chính xác là một cây rưỡi!”
Lâm Việt lạnh nhạt: “Hóa ra là mày? Tao nhớ, nhưng ý mày nói bây giờ mày đột nhiên thân thiện với tao là để báo đáp ân tình một cây xúc xích rưỡi ấy hả? Tao không tin.”
Nếu trí tuệ của nó đã nâng cao đến trình độ tương đương với con người, vậy chắc chắn sẽ không đơn giản bị mua chuộc chỉ bởi “một cây xúc xích rưỡi”.
Chó trắng lớn ủ rũ cúi đầu, đôi tai một dựng thẳng một cụp xuống trông vô cùng uể oải: “Anh biết rồi hả? Ừ thì… Đúng, thật ra một cây xúc xích rưỡi chả phải là ân huệ gì cả, nhưng mà tôi cũng phải tìm một lý do để làm thân chứ đúng không? Nếu anh thấy cây xúc xích chưa đủ để xây dựng quan hệ thì tôi đành cống hiến vài thông tin có lẽ các anh sẽ hứng thú vậy…”
Nói rồi nó nhanh nhảu kể hết những chuyện liên quan đến Suriel, hơn nữa còn cố gắng chọn lọc điểm hữu ích, trình bày ngắn gọn, tỷ như dị năng và thẻ luân hồi của hắn ta là gì, hắn ta có bao nhiêu con rối, tính cách hắn ta thế nào, làm sao hắn ta có thể khống chế toàn bộ khu dân nghèo họ từng tới. Mỗi câu mỗi chữ đều như một lợi thế mà nó ném ra, một lòng mong mỏi Lâm Việt và Phong Mặc sẽ tin tưởng mình.
Sau khi nghe xong những thông tin cơ bản về Suriel, hai người nhanh chóng móc nối với một vài sự việc trước đó, nháy mắt đã hiểu ra tất cả.
Lâm Việt nheo mắt đánh giá chó trắng: “Tại sao mày lại cho tao biết những chuyện này?”
Con chó khổng lồ tuy bề ngoài ngốc nghếch hàm hậu, thế nhưng lời nó nói ra đều rành mạch hợp lý vô cùng: “Chẳng giấu gì các anh, thật ra tôi vẫn thích Suriel lắm, hắn ta rất mạnh, đi theo hắn vừa có cảm giác an toàn vừa được cung cấp đủ đá dị năng, tuy hắn ta làm nhiều việc ác, nhưng mà tôi là chó thì tội gì phải quan tâm đến đạo đức tiêu chuẩn loài người đúng không?
Chỉ là hắn ta hiện tại đã không còn là chủ nhân phù hợp nữa. Vừa rồi tôi mới đi một vòng quanh chiến trường, quan sát tất cả những người luân hồi xung quanh, phát hiện ra phân nửa số người đó là kẻ thù cũ của Suriel. Hôm nay hắn ta chắc chắn sẽ chết ở đây, thế nên tôi cần một chủ nhân mới. Kẻ có thù với Suriel đương nhiên sẽ không chấp nhận tôi, nên tôi quyết định chọn các người, dù sao tôi với các người coi như có chút quan hệ, hơn nữa trước khi tới đây tôi còn lén thả đồng đội của các người là cái cô Yulia gì đó, vậy giữa chúng ta chẳng phải là không thù không oán sao?”
Sau khi trình bày tiền căn hậu quả, chó trắng dùng đôi mắt tròn xoe ngây thơ vô hại nhìn Lâm Việt, vẫy vẫy đuôi: “Anh có đồng ý làm chủ nhân mới của tôi không?”
Lâm Việt đăm chiêu một chút, từ chối: “Không được, nuôi không nổi.”
Vừa rồi con chó biến dị này nói mỗi ngày Suriel đều cho nó hai viên đá dị năng, nhờ vậy nó mới có thể luôn luôn duy trì trạng thái u linh, mà nếu không có đá dị năng bổ sung năng lượng, nó sẽ chỉ là một con chó biến dị thông thường không có bản lĩnh gì lớn.
Hơn nữa, nó còn chưa nộp ra vốn liếng cuối cùng.
Quả nhiên, thấy Lâm Việt từ chối, con chó đành bất đắc dĩ đưa ra át chủ bài của mình: “Dưới tay Suriel có mười sáu con rối, tôi nắm rõ tất cả thông tin về dị năng và thẻ luân hồi của bọn họ, cũng biết nhược điểm của họ là gì. Nếu anh đã không muốn nuôi tôi thì chúng ta hợp tác đi! Làm xong vụ này ít nhất cũng phải được mười mấy tấm thẻ cấp ba với hơn mười viên đá dị năng, chúng ta chia đều.”
Lâm Việt cau mày suy nghĩ một chút: “Chia ba bảy.”
Chó trắng lần nữa dựng đứng hai tai, vui vẻ ngoáy đuôi: “Được!”
Thỏa thuận hợp tác bước đầu thành công. Lâm Việt không hoàn toàn tin tưởng con chó, bởi vậy anh không dám tiết lộ nơi ẩn nấp của những người khác mà trước tiên cho nó một thử thách: “Mày đã biết nhược điểm của họ phải không, vậy bằng ba chúng ta có thể giết ba người tuần tra vừa rồi không?”
Chó trắng sửng sốt, cái mặt lông xù nhăn lại tỏ vẻ khó khăn, ngay đến đuôi cũng không vẫy nữa.
Nếu không chứng minh thực lực sẽ không thể được Lâm Việt tin tưởng, điều này nó hiểu rất rõ. Ngẫm nghĩ một chút, nó nghiêm túc nói: “Nếu ba người đó vẫn đi chung thì không được, nhưng tôi có thể dẫn một trong ba qua đây.”
Lâm Việt gật đầu: “Vậy thử xem.”
Con chó biến dị hít nhẹ một hơi, thân hình khổng lồ nháy mắt biến mất, không biết đã tàng hình chạy tới đâu.
Lâm Việt vỗ vai Phong Mặc, nhắc nhở: “Cho thần hộ vệ của cậu đi quan sát xung quanh đi, nếu có chuyện không ổn thì chúng ta chạy.”
Phong Mặc ngoài cười mà trong không cười nhìn con yểng của mình: “Tốt nhất là mày nên biết điều mà im lặng đi, nếu tao chết mày cũng chẳng sống nổi đâu.”
Tuy quan hệ giữa con yểng và Phong Mặc không tốt lắm, thế nhưng nó cũng hiểu hiện giờ cả hai đã không thể tách ra được nữa, sống cùng sống chết cùng chết. Nó đảo mắt lườm nguýt một cái, làu bàu đáp: “Tao tự biết phải làm gì, không cần mày nói nhảm.”
Phong Mặc đã quen với tính cách của con chim này, cũng lười chẳng buồn cãi cọ với nó.
Thần hộ vệ tuy độc miệng nhưng lại quý mạng như vàng, rất ngoan ngoãn nấp sau bụi sậy nhìn ra.
Trước mắt Phong Mặc, trong vòng trăm thước xung quanh lơ lửng các quầng sáng linh hồn, vậy nhưng ngoài tầng sáng màu đỏ trên người Lâm Việt thì tất cả những nơi khác đều chỉ là một màu xám tro ảm đạm của cây cỏ vô tri.
Cứ như vậy ẩn nấp gần hai mươi phút, một linh hồn đỏ rực rỡ khác bỗng chiếu rọi tầm mắt hắn, ráo riết đuổi theo một cụm ánh sáng linh hồn màu cam phía trước.
Phong Mặc dùng cùi chỏ huých nhẹ Lâm Việt, ý nói có người đang tới. Lâm Việt gật đầu, nhanh chóng vào tư thế sẵn sàng.
Chỉ thấy một quả cầu lông trắng tuyết đang phi như bay lại gần, phía sau còn kéo theo cô gái có thể biến thành kiếm. Dù đã là con rối, hai mắt cô ta vẫn hừng hực lửa giận, căm tức nhìn chòng chọc miệng con chó lớn, vươn tay toan cướp lấy thứ gì.
Trong miệng chó trắng lúc này là một chuỗi vòng tay màu vàng, tựa hồ chính là thứ đã khơi lên phẫn nộ của cô ta!
Mặc dù không biết con chó lấy đâu ra chiếc vòng tay kia, nhưng hai người đều biết đây là cơ hội tốt không thể bỏ lỡ. Lâm Việt nằm rạp trong bụi lau, chờ khi cô gái kia bị lừa đến gần, anh liền nhanh như chớp nhảy ra đánh gục cô ta, vung tay chặt gãy phần cổ yếu ớt nhất!
Người luân hồi đã trở thành con rối sẽ không thể hồi phục lại như cũ, giết cô ta trái lại chính là một sự giải thoát.
Cô gái kia vừa tắt thở, ánh sáng linh hồn trôi nổi trên người cô ta bỗng chui vào cơ thể Lâm Việt. Phong Mặc thấy nhưng không cách nào ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo.
Lâm Việt chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một loạt ký ức lộn xộn không thuộc về bản thân đã đột ngột ập vào não bộ, số lượng nhiều đến khiến anh như rơi vào cơn mộng mê man!
Giữa không gian hỗn độn mờ ảo, Lâm Việt mơ hồ nghe tiếng con chó biến dị đang nói: “À phải, mấy con rối này oán khí nặng, trước khi chết sẽ có một chút oán hận tràn ra, anh bị ảnh hưởng rồi đúng không?”
Lâm Việt âm thầm cười khổ, ảnh hưởng này không thể coi là “một chút” được đâu…
Khoảnh khắc khi những ký ức này bao trùm lý trí, anh hầu như đã quên luôn cả bản thân, thoáng chốc tưởng rằng mình chính là cái xác vừa ngã gục đó!
Nửa phút sau, cơn xúc động cuồn cuộn dâng trào dần dần lắng xuống, Lâm Việt rốt cuộc có thể trở lại là chính mình, chầm chậm mở ra đôi mắt rớm lệ.
Những giọt nước mắt này cũng là ảnh hưởng của phần oán khí kia. Anh cảm nhận được hận thù của cô gái đó, cũng thấm đẫm tất cả tình cảm sâu đậm của cô ta, cảm xúc kích động xộc lên khiến mũi anh cay xót, hai hàng nước mắt theo đó tuôn trào.
Khuôn mặt lạnh băng cùng hai dòng lệ nóng hổi… đối lập đến vô cùng.