Trò Chơi Tận Thế




//
Kt quả hình ảnh cho Kt quả hình ảnh cho

Lâm Việt vừa bước qua cánh cửa vàng rực rỡ bỗng mơ hồ không rõ chuyện gì, khi tỉnh táo lại anh đã thấy mình đang ngồi trên một chiếc xe khách.

Xe khách không nhanh không chậm chạy trên đường chồng mâm* quanh núi, nhìn phong cảnh ngoài khung cửa vùn vụt chạy qua, hẳn là đang xuống núi rồi.

Lâm Việt nhanh chóng dùng ánh mắt kiểm tra toàn bộ xe một lượt. Trong xe trống rỗng không người, ngay cả tài xế cũng không có. Thế nhưng sau khi đã được nếm thử một loạt “trò vui” của Thế giới luân hồi, chiếc xe khách không người lái này trái lại giúp Lâm Việt cảm thấy có thể thở phào nhẹ nhõm. Cũng chỉ là chiếc ô tô mà thôi, chẳng lẽ còn giết được anh?

Nghĩ đến đây, anh bỗng giật mình cảnh giác. Nhỡ đâu xe lật, rơi xuống vách núi thì sao?

Cũng may xe chạy không nhanh… Lâm Việt bắt đầu suy nghĩ vạn nhất gặp phải nguy hiểm thì phải thoát thân như thế nào. Đang lúc kiểm tra cửa sổ ở hàng ghế cuối cùng có thể mở ra hay không, một người đột nhiên xuất hiện ngay tại chỗ ngồi trước mặt anh, mái tóc ngắn màu nâu vừa vặn chọc vào cằm anh ngứa ngáy.

Lâm Việt bị dọa giật mình, vội vã lùi về phía sau. Định thần nhìn lại mới biết, cái tên vừa đến này tên là Phong Mặc.

Phong Mặc cười cười với anh, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Anh trai, tôi nhìn thấy cảnh anh giết giặc trong hành lang rồi, đúng là không phải dạng vừa đâu.”

Lâm Việt có thể nhận ra tâm trạng Phong Mặc hiện giờ không tốt lắm, có lẽ là bởi hắn không thể tìm được ký ức của bản thân trong hành lang kia.

Lâm Việt ngồi xuống bên cạnh Phong Mặc, bắt chước hắn nhìn ra bên ngoài. Anh vốn muốn hỏi hắn vì sao lúc trước lại xông vào biển lửa, nhưng trông hắn buồn bực như thế, anh cũng chẳng cách nào mở miệng.

Cảnh sắc ven đường không tệ chút nào, mùa hè trên núi cao không khí tươi mát, cây cối xung quanh mang đặc trưng của vùng đất phía nam.


Khoan đã… Hình như anh vừa mơ hồ nhìn thấy bên dưới chân núi… có một thành phố?

Chưa kịp để anh thấy rõ, chiếc xe đã ngoặt vào khúc cua, cây cối và vách núi lập tức ngăn tầm mắt anh lại. Đúng lúc này, mùi máu tươi nhàn nhạt đột nhiên xộc tới – Chung Linh xuất hiện trên băng ghế ngay trước mặt anh.

Ba người đã tụ tập đông đủ, chiếc TV trên xe tự động bật ra, chiếu lên hình ảnh một cô gái xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào cất tiếng:

[Chúc mừng người luân hồi may mắn! Sau đây tôi xin giải thích về hoàn cảnh sắp tới, mọi người nhớ hít sâu, tập trung nghe cho kỹ nha!]

[Điểm đến của chiếc xe này là khu Bạch Cốt dưới chân núi, cũng là nơi những người luân hồi mới tới tập trung. Ở đó, các bạn có thể dùng “tiền cực lạc” để đổi lấy hàng hóa và dịch vụ.]

[Mọi người đã kiểm tra thẻ luân hồi chưa? Thẻ luân hồi của các bạn đã “biến mất” rồi! Hãy nhìn mu bàn tay của mình đi, có một hình xăm mới xuất hiện đúng không? Từ giờ trở đi, thẻ luân hồi có thể tồn tại ở hai dạng hình thái là hình xăm và thực thể, các bạn có thể tự do chuyển đổi hình thái thẻ, sẽ không dễ dàng bị người khác cướp mất nữa.]

[Nếu như các bạn vì lý do nào đó mà đánh mất thẻ luân hồi ở thế giới dành cho người mới này, chúng tôi sẽ cấp lại thẻ miễn phí cho các bạn một lần, nhưng sẽ không có lần sau, bởi vậy mong các bạn quý trọng tấm thẻ của mình nhé.]

[Trong khu Bạch Cốt, ban ngày là thời điểm tuyệt đối an toàn. Các bạn sẽ có nhà ở miễn phí, thế nhưng các vật phẩm sinh hoạt khác thì phải mua bằng tiền cực lạc. Tiền cực lạc sẽ được cấp dựa trên những gì các bạn làm được trong Thế giới luân hồi.]

Những lời giải thích này đều là thông tin thiết yếu cho cả chặng đường tiếp theo của bọn họ, quả thật không thể không nghe, vì vậy ba người Lâm Việt đều ngồi nghe rất nghiêm túc.

[Trong khu Bạch Cốt lắp đặt rất nhiều máy tra thông tin, chỉ cần cho thẻ vào thì các bạn có thể tra được số tiền cực lạc mình có, tìm số nhà mà mình được phân, còn có thể chuyển khoản tiền cực lạc nữa. Nếu các bạn bị thương, có thể dùng tiền cực lạc đi… mua… có thể…]

Nghe tới chuyện tiền cực lạc có thể dùng chữa trị vết thương, Chung Linh đang đầu óc hỗn loạn nhất thời tỉnh táo hẳn lên, chăm chú nhìn chằm chằm màn hình. Thế nhưng đúng lúc này, hình ảnh bỗng nhiễu xám xịt, giọng nói của cô gái cũng gián đoạn, chỉ có thể nghe được vài chữ rời rạc.

Màn hình nhiễu liên tục chừng mười giây, cuối cùng TV “bụp” một tiếng tắt phụt, đồng thời chiếc xe khách đang bon bon chạy cũng bắt đầu giảm tốc.


Lâm Việt lập tức nhận ra có chuyện không ổn. Anh căng thẳng vươn tay thử mở cửa sổ bên cạnh mình, nhưng cánh cửa cứ như đã bị đổ keo chết, làm thế nào cũng không xê dịch một li.

Xe khách bỗng đứng khựng lại một cách quỷ dị. Ngồi trên xe, Lâm Việt có thể cảm nhận được chiếc xe vẫn đang trên đà về phía trước, tiếng động cơ rầm rầm không ngơi, vậy mà thân xe lại không hề di chuyển, tựa như có một bàn tay vô hình đang chặn trước đầu xe. Mãi cho tới khi động cơ phát ra âm thanh bất thường rồi tắt lịm, chiếc xe mới thôi không “chống cự” nữa, ngoan ngoãn dừng lại.

Xe vừa dừng hẳn, cánh cửa đã bị người bên ngoài giật ra. Một vệt sáng xanh lóe lên, xung quanh xe vốn vắng vẻ hoang vu bỗng xuất hiện mười mấy người chen chúc. Đám người này nối đuôi leo lên xe khách, trông không khác gì hành khách thông thường, vừa nói vừa cười vô cùng náo nhiệt.

Đợi những người đó ngồi vào chỗ, xe khách lần nữa khởi động, chậm rì rì xuất phát.

Hai người phụ nữ có tuổi ngồi vào phía trước và bên trái Chung Linh, gần như bao vây cô lại, hồ hởi bắt chuyện. Một người mập mạp ân cần vuốt ve trán cô gái: “Ây da! Em gái, bị nhiễm rồi hả? Trán nóng thế này, nếu không chữa ngay thì em sẽ chết luôn trên xe mất!”

Người phụ nữ mặt dài còn lại thì cầm cánh tay Chung Linh lên xem các vết thương, không cho cô có cơ hội phản đối: “Em gái mạnh mẽ thật đấy! Bị thương đến thế này mà vẫn chịu được, e là chỉ còn hồi quang phản chiếu thôi phải không? Chị thấy em cầm cự được nhiều lắm thì dăm ba phút nữa, chị có thẻ chữa trị, hay là chị chữa cho em một chút nhé?”

Chung Linh đã mệt rã rời hoàn toàn chẳng có sức ứng phó lại hai người phụ nữ bên cạnh, họ nói liên hồi khiến cô cảm thấy thật phiền, hơn nữa còn có chút sợ hãi. Ban đầu cô vốn nghĩ mình có thể cố gắng đến khi xe tới đích, thế nhưng bị hai người này xoay qua xoay lại mấy câu, trong đầu cô bỗng nhiên có một ảo giác “thời gian còn lại của mình không nhiều lắm, lúc nào cũng có thể chết”.

Chung Linh luống cuống nhìn về phía Lâm Việt và Phong Mặc cầu cứu, một xe toàn người xa lạ đột ngột xuất hiện này khiến cô hoảng sợ.

Lâm Việt mới đầu cũng có chút lo lắng, thế nhưng khi thấy những người này không hề công kích bọn họ mà chỉ hù dọa Chung Linh, anh dần dần yên tâm. Xem ra đúng như những gì cô gái trong TV nói, khu Bạch Cốt ban ngày rất an toàn, những người không mời mà đến này không thể ra tay với bọn họ, nếu không tại sao số lượng áp đảo như vậy mà chúng lại chỉ ngồi nói nhảm với cô bé kia.

Lâm Việt lắc đầu với Chung Linh: “Không chết đâu, đừng sợ.”

Anh đã từng gặp qua không biết bao nhiêu kẻ đang hấp hối nơi chiến trường, liếc qua là rõ người nào sắp chết. Vết thương trên cơ thể Chung Linh đều đã ngừng chảy máu, tệ lắm thì cô lại ngất thêm một lần, nếu ngất rồi không tỉnh lại chăng nữa cũng phải mười mấy tiếng sau mới từ từ suy kiệt mà chết được. Xét theo tình hình bây giờ, cứ cho là cô xui xẻo thì vẫn chờ được thêm vài tiếng, đến khu Bạch Cốt rồi chữa trị cũng không sao, ai mà biết được bọn người trên xe này sẽ lợi dụng “chữa trị” để làm chuyện gì chứ.


Phong Mặc cười cong khóe mắt nhìn đám người kia, không chút khách sáo vạch trần họ: “Chính mấy người làm hỏng TV với ô tô đúng không? Muốn làm gì? Cướp à?”

Chưa được bao lâu đã bị Phong Mặc phát hiện chân tướng, thế nhưng mười mấy người mới lên xe cũng không hề ngạc nhiên. Bọn họ vẫn giữ tư thế ung dung như trước, chỉ khác là không còn giả bộ nói hươu nói vượn nữa, mười mấy cặp mắt đồng loạt chĩa vào ba người, ánh mắt chẳng khác nào đang nhìn rau quả bày bán trong chợ.

Một người đàn ông trung niên lực lưỡng nở nụ cười, nói: “Cướp? Anh chàng đẹp trai, nói gì khó nghe thế, chúng tôi chỉ muốn kiếm miếng ăn thôi mà.”

Người đàn ông trung niên này mày rậm mắt sâu, tóc màu hạt dẻ, mũi cao, thoạt nhìn là một người da trắng, thế nhưng mở miệng lại là tiếng phổ thông nước Bàn Cổ cực kỳ lưu loát.

Nụ cười của Phong Mặc lẫn thêm chút tò mò: “Người nước ngoài à? Tiếng phổ thông của anh chuẩn thật.”

Người trung niên khoát tay: “Tôi á? Ha ha ha ha, tôi là người Bàn Cổ chính hiệu nhé, chỉ có bề ngoài hơi giống người da trắng thôi. Cậu muốn gặp được người nước ngoài trong khu Bạch Cốt này hơi khó đấy, hiện giờ ở đây bảy phần là người Bàn Cổ hết, người nước ngoài thích hành động một mình, dễ chết, chỉ có người Bàn Cổ chúng ta đoàn kết nhất thôi…”

Phong Mặc có vẻ còn bình thản hơn cả toán cướp đường, vẫn vừa cười híp mắt vừa nói giọng đùa cợt: “Ha ha ha, đúng là đoàn kết thật. Đầu tiên là đoàn kết bắt nạt người nước ngoài, người nước ngoài chết hết thì lại đoàn kết bắt nạt đồng bào.”

Người đàn ông kia cũng làm bộ đùa trả lại: “Ai bảo các cậu xui xẻo? Nếu hôm nay trong nhóm các cậu có một người nước ngoài, nhất định chúng tôi sẽ chỉ bắt nạt người đó thôi, tiếc là… A, cô em này còn chưa mở miệng nói tiếng nào, người nước nào đây? Nói một câu xem!”

Chung Linh trừng mắt liếc gã trung niên, cố tình dùng tiếng Anh giả ngu: “What you’re saying?”

Tên kia bị Chung Linh chọc cười ha hả: “Thôi đừng làm bộ, vừa nghe phát âm đã biết là tiếng Anh của dân Bàn Cổ rồi!”

Nói đến đây, vẻ mặt hắn đột nhiên thay đổi. Mặt nạ ba hoa đùa giỡn thoáng cái lột xuống, nụ cười dần dần lạnh đi, đáy mắt toát ra nét âm tàn: “Ba người là người mới, sớm muộn sẽ hiểu thôi. Chỉ cần giao ra hai nghìn đồng tiền cực lạc, chúng tôi sẽ chữa khỏi thương tích cho cả ba, về sau sống trong khu Bạch Cốt cũng có thể bảo kê cho mấy người. Nếu không giao… Tự các người nghĩ đi, khu Bạch Cốt buổi tối không được yên bình lắm đâu.”

Trong lúc Phong Mặc và gã đàn ông trung niên nói nhảm, Lâm Việt vẫn luôn thờ ơ. Thế nhưng khi gã kia lộ ra bộ mặt hung ác bắt đầu giở giọng uy hiếp bọn họ, anh không khỏi cười lạnh. Trong mắt anh, bộ mặt dữ tợn của tên này dường như được khắc bốn chữ lớn: ngoài mạnh trong yếu.

Lâm Việt nheo mắt liếc gã ta, ánh nhìn còn hung bạo hơn gã gấp mấy lần: “Nếu có năng lực bảo vệ chúng tôi thật, sao anh phải mò ra tận con đường người mới đi qua mà cắm cọc thế này? Đừng phí lời nữa, chúng tôi không mắc lừa đâu.”

Cả đoàn người trên xe lập tức quay phắt sang nhìn Lâm Việt, biểu cảm trên mặt mỗi người một vẻ. Có tiếc nuối, có oán hận, có bất đắc dĩ vì bị vạch trần chân tướng bản thân là kẻ vô dụng, cũng có người khinh khi…


Gã đàn ông trung niên trái lại rất bình tĩnh. Hắn gật đầu, thở dài một tiếng: “Đi đi, coi như các cậu to gan, lừa không nổi.” – Nói rồi gã phất tay ra hiệu với đồng bọn của mình – “Xuống xe xuống xe! Không cần đi theo mấy đứa này phí thời gian nữa, xuống chờ xe khác thôi!”

Gã vừa dứt lời, ô tô cũng ngừng lại. Mười mấy người nhốn nháo xuống xe, trước khi đi còn không quên bắn về phía nhóm Lâm Việt ánh mắt không mấy tốt lành, tựa hồ cảnh báo bọn họ nợ này về sau sẽ tính.

Đám lừa đảo xuống hết, động cơ ô tô lại ầm ầm khởi động, tiếp tục bon bon chạy đi.

Phong Mặc chưa kịp chơi đủ thì toán cướp đã xuống xe, không nhịn được liền phê bình một tiếng: “Yếu còn ra gió.”

Chung Linh hình như vẫn còn hơi hoảng hốt, vừa lo lắng không biết mình có thật sắp chết hay không vừa sốt ruột chiếc xe chạy quá chậm.

Xe đi được chừng hơn trăm mét, TV lại lần nữa mở ra. Trên màn hình, cô gái xinh đẹp cúi chào ba người một cái, mỉm cười nói.

[Hướng dẫn dành cho người mới đến đây kết thúc, chúc các bạn có thời gian vui vẻ ở khu Bạch Cốt!]

Lâm Việt cau mày. Chết tiệt, e là đám khốn kiếp kia dùng thẻ luân hồi làm nhiễu tín hiệu TV khiến bọn họ lỡ mất video hướng dẫn dành cho người mới của Thế giới luân hồi rồi. Bọn họ mới chỉ xem mở đầu đã thấy đi thẳng đến kết thúc, tất cả nội dung quan trọng nhất đều không nghe được! Muốn biết mấy quy tắc đã lỡ mất kia chắc chắn sẽ gặp không ít phiền phức, đám người đó quả nhiên hiểm ác.

Lâm Việt nhìn hai người còn lại: “Nơi sắp đến xem ra cũng không phải chỗ an toàn, trước khi nắm được quy tắc khu Bạch Cốt, ba người chúng ta tạm thời vẫn hợp tác chứ?”

Phong Mặc gật đầu cười: “Được.”

Chung Linh yếu ớt ngồi một bên, khẽ “vâng” một tiếng.



*Đường chồng mâm trên núi này. Thật tình thì tớ tìm trên google thấy cái cụm này cực kỳ ít xuất hiện, nhưng bố mẹ tớ ngày trước cũng hay nói đến nó (kiểu hồi trẻ bố đi dạy tình nguyện trên vùng cao thế này thế nọ hơ hơ) nên tớ dùng luôn. Tóm lại nó là cái đường vòng vèo để người ta đi trên dốc núi, bởi vì dốc không làm đường thẳng được ấy.

Kt quả hình ảnh cho


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui