//
(*Trong chương này có nhắc đến đĩa quay, nó giống mấy cái quay thưởng ở cửa hàng, siêu thị,… ấy.)
Vừa rồi trong lúc chờ đợi thông báo, năm người Lâm Việt đã thử kích hoạt dị năng và thẻ của mình.
May mắn là cả hai thứ đều có thể sử dụng bình thường, nhưng không may là họ không có thẻ dư thừa hay nguồn để nạp năng lượng cho chúng.
Mặc dù năng lượng đang có không nhiều lắm, họ vẫn quyết định dùng dị năng của Lý Tư Không tra xét qua tình hình xung quanh.
Lý Tư Không kích hoạt dị năng. Sau khi dùng năng lực [Hình mèo], tròng mắt cậu ta tức thì chuyển màu vàng kim, trên đầu mọc ra một đôi tai mèo đen mềm mại mượt mà, hai tay cũng hóa thành móng vuốt.
Lý Tư Không đặt hai chân mèo xuống đất. Qua đệm thịt ở lòng bàn chân và tai mèo trên đầu, cậu ta có thể nghe được toàn bộ âm thanh trong phạm vi hai trăm mét.
Sau vài giây nghe ngóng phân biệt từng tiếng động, huyết thống [Mèo mun] của cậu ta tự động phát huy.
Một con mèo nhỏ màu đen nửa trong suốt nhảy lên vai cậu ta. Mèo con nhắm nghiền mắt liếm liếm móng vuốt, sau đó đột ngột mở to cặp mắt tròn.
Hai đồng tử của mèo mun nhỏ lóe ánh sáng vàng nhạt, con ngươi của Lý Tư Không cũng ám một tầng sáng vàng óng.
Đôi mắt tỏa hào quang quét một vòng, toàn bộ âm thanh mà tai mèo nghe được liền tự động hóa thành một vài hình ảnh đơn giản. Những hình ảnh kia trông như họ đang nhìn xuyên tường, sự vật quan trọng trong các phòng đều được quây bằng đường nét màu vàng, nét vẽ đơn giản nhưng hoàn toàn có thể thể hiện tất cả đồ đạc và con người ở đó.
Bốn người khác trong nhóm cũng có thể thấy những hình ảnh kia. Tuy chúng xuất hiện không đến ba giây đồng hồ đã biến mất, thời gian hiển thị quá ngắn, có điều như vậy cũng đủ để họ thấy rõ trong một căn phòng có bao nhiêu người, có bẫy rập chờ sẵn hay không rồi.
Trong mỗi gian karaoke đều có mấy bóng người đung đưa, tùy theo kích cỡ mỗi căn mà có phòng chỉ lẻ tẻ hai ba người, có phòng lại là mười mấy người chen chúc. Những bóng người kia nhìn rất bình thường, nhưng cả tầng có trên dưới một trăm người vẫn khiến đội ngũ của họ phải căng thẳng.
Mà căn phòng mục tiêu của họ là một gian tầm trung, bên trong không một bóng người, chỉ thấy đường màu vàng quây quanh một chiếc hộp hình vuông đang bay lơ lửng giữa không gian.
Lẽ nào “Sứ giả bích” mà hệ thống nói chính là cái hộp bay này?
Đợi khi xác nhận được không có gì lừa gạt, Lâm Việt để Lý Tư Không thu hồi dị năng rồi đi đầu dẫn cả nhóm vào căn phòng được mũi tên chỉ dẫn.
Đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt năm người chính là chiếc hộp lập phương đang nổi lơ lửng.
Chiếc hộp này khiến Lâm Việt cảm thấy rất quen mắt.
Anh nâng tay trái lên. Hình xăm trên mu bàn tay giống nó như đúc.
Chiếc hộp yên lặng nằm chính giữa căn phòng, chầm chậm xoay tròn. Khi năm người đều đã đứng trước cửa, mặt hộp đối diện họ đột ngột mở ra một con mắt đỏ thẫm.
Dưới con mắt nứt ra một khe hở đen kịt. Khe hở kia khép lại rồi mở ra, từ trong cái “miệng” ấy phát ra giọng nam khàn đục.
“Ta là Sứ giả bích. Bây giờ ta sẽ giảng giải qua về quy tắc của thế giới này cho các ngươi.”
Năm người liếc nhìn nhau, im lặng lắng nghe.
“Yếu tố đầu tiên – vui sướng! Chúng ta muốn được vui sướng! Đây là một trò chơi, vui vẻ kết thúc! Vui vẻ bắt đầu! Từ giờ trở đi tất cả đều phải mỉm cười, ai không cười ta sẽ trừng phạt các ngươi!”
Khi nói đến câu thứ hai, ngữ tốc của chiếc hộp dần tăng nhanh, giọng đầy hưng phấn. Nói một hồi, hai mặt bên hộp chợt mọc ra hai xúc tu mềm vung vẩy uốn lượn, thoạt trông như hai sợi roi dài.
Những lời điên điên khùng khùng của Sứ giả bích khiến Lâm Việt có chút không theo kịp. Chưa đợi anh ngẫm nghĩ xong, Phong Mặc bên cạnh đã giơ hai ngón trỏ đè bên miệng anh, một trái một phải kéo khóe môi anh lên, ép thành một nụ cười quái dị.
Lâm Dương Dương cũng phản ứng rất nhanh. Nhìn sang hai đồng đội mới, thấy họ vẫn có vẻ mơ hồ chưa rõ, cô vội vã nặn ra một nụ cười giả tạo, chỉ chỉ khóe miệng mình rồi thúc giục: “Nhanh cười đi!”
Thiếu niên mèo mun Lý Tư Không sửng sốt một giây, bày ra một nụ cười gượng gạo.
Hạ Hải cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, đáng tiếc phản ứng của anh ta lại hơi chậm. Khóe miệng thanh niên vừa giật giật toan cười, hai xúc tu của Sứ giả bích đã quất mạnh về phía mặt anh ta, cái miệng tối đen phát ra tiếng thét sắc nhọn chói tai: “Sao ngươi không cười?!”
Thấy xúc tu vung tới, Hạ Hải lập tức phản kháng, sử dụng năng lực [Dây mây xanh] của mình.
Thông tin chiến lực của anh ta là: [Sức chiến đấu: 100; thẻ: Dây mây xanh; dị năng: Thụ yêu; huyết thống: Không.]
Sau khi kích hoạt thẻ, lưng áo Hạ Hải bị một sức mạnh quỷ quái căng lên, vài chục dây leo màu xanh lam từ dưới da anh ta chui ra, xé rách vải áo. Những dây mây đó cực kỳ linh hoạt, chúng chắn ngay trước mắt anh ta, đỡ hai roi của Sứ giả bích.
Sứ giả bích chậm rãi thu roi lại. Con mắt đỏ nhìn chằm chằm vào Hạ Hải, khe hở màu đen nứt ra như cười như không.
Thoạt trông… đích thật đã đỡ được…
Nhưng Hạ Hải lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ…
Rõ ràng anh ta đã dùng dây mây xanh của mình ngăn sợi roi của Sứ giả bích! Thế nhưng giờ hai cánh tay anh ta chẳng hiểu sao lại đau đớn vô cùng, cứ như thể vừa bị một cây đao lớn chém trúng hai nhát!
Hạ Hải vội vã rút hết dây leo tự vệ của mình về.
Hai cánh tay anh ta bỗng nhiên lại xuất hiện hai vết thương rất gọn gàng, máu nóng đang phun ra ồ ạt!
Quay nhìn sang Sứ giả bích, dưới hai sợi roi dài của nó đang dần hiện hình một cặp trường đao.
Thì ra dùng xúc tu tấn công chỉ là kế nghi binh, vũ khí tấn công thật sự của nó chính là hai thanh đao tàng hình!
Bởi quy tắc trong thế giới này đều do Sứ giả bích sắp đặt, bọn họ không dám ra tay, lo sẽ chọc giận nó. Lâm Dương Dương vội sử dụng năng lực chữa trị cho hai cánh tay Hạ Hải, bịt mạch máu của anh ta lại.
Tuy Hạ Hải vừa đau vừa tức, nhưng anh ta cũng không dám đụng tới Sứ giả bích nữa, nhanh chóng nặn ra một khuôn mặt cười.
Lâm Việt lạnh nhạt theo dõi toàn bộ sự việc, nhẹ gạt tay Phong Mặc ra, tự khống chế cơ mặt mình tạo thành một nụ cười giả dối.
Thấy tất cả mọi người đã nở nụ cười, Sứ giả bích rất hài lòng. Nó chầm chậm dạo đủ một vòng trên không rồi dùng con mắt duy nhất của mình nhìn chằm chằm Lâm Dương Dương, bắt đầu giảng giải quy tắc trò chơi.
“Chúng ta sẽ chơi một trò chơi gọi là “nói thật hay thử thách”. Quy tắc trò chơi rất đơn giản, ở đây ta có một đĩa quay có viết tên năm người các ngươi, ta quay tới tên ai thì người đó phải hoàn thành một nhiệm vụ trừng phạt! Ta còn có một viên xúc xắc, người được chọn đổ xúc xắc để chọn xem phải chơi “nói thật” hay “thử thách”! Bất kể là gì thì các ngươi vẫn phải hoàn thành đúng chuẩn theo yêu cầu của ta, nếu không làm được… Ta sẽ giết các ngươi.”
Trong lúc nói, Sứ giả bích cũng móc ra hai món đạo cụ của trò chơi.
Một thứ là đĩa quay có viết tên năm người, trên đó không có bộ phận đặc biệt nào cả, rất bình thường.
Món đồ còn lại – viên xúc xắc lại tỏa ra đầy mùi ác ý.
Đó không phải là một viên xúc xắc sáu mặt thông thường mà là một khối lớn bằng nắm tay với rất nhiều mặt cắt như kim cương, trên mỗi mặt cắt đều có vài chữ.
Quét mắt nhìn một lượt, hầu như tất cả đều là “THỬ THÁCH”.
Sứ giả bích dùng xúc tu tung xúc xắc lên, sau đó chỉ vào đầu mình, xấu xa cười: “Viên xúc xắc này tổng cộng có 64 mặt, mà “NÓI THẬT” thì chỉ có 1 mặt thôi.”
Lâm Việt nhíu mày nhìn nó: “Phải chơi tất cả bao nhiêu lần mới rời khỏi thế giới này được?”
Sứ giả bích giơ xúc tu gãi gãi đầu: “Toàn bộ quy tắc là do ta quyết, để ta nghĩ đã… Vậy đến khi nào các ngươi lắc ra được lựa chọn “NÓI THẬT” thì ta sẽ tính là đạt tiêu chuẩn, cho các ngươi rời khỏi đây.”
Sáu mươi tư mặt xúc xắc chỉ có một mặt viết “NÓI THẬT”, sáu mươi ba mặt còn lại đều là “THỬ THÁCH”.
Phong Mặc mỉm cười nhìn viên xúc xắc kia.
Hắn có ấn tượng rất sâu với nó. Trong các thế giới hắn từng sửa BUG có tới vài cái xuất hiện thứ này, xem như là một đạo cụ thường xuyên gặp BUG trong Thế giới luân hồi.
Ngay cả xác suất của nó cũng đã in luôn trong đầu rồi, Phong Mặc mỉm cười giải thích với các đồng đội: “Mỗi lần tung xúc xắc chỉ có 1,6% xác suất lắc ra “nói thật”, 98,4% còn lại là “thử thách”.”
Thứ gọi là “xác suất” này không cách nào cộng dồn được, không phải cứ tung càng nhiều thì xác suất sẽ càng lớn. Tỷ lệ thành công 1,6% thật sự quá thấp, nếu may mắn thì vài lần sẽ trúng, mà nếu xui xẻo thì dù chơi mấy ngàn mấy vạn lần cũng chưa chắc đã xuất hiện hai chữ kia.
Nói cách khác, nếu không may thì họ sẽ phải cứ thế tiếp tục chơi với tên Sứ giả bích này, không ngày kết thúc?!
Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt năm người đã cứng càng thêm cứng, nhưng sự uy hiếp của chiếc hộp lại khiến họ không thể không cười.
Chứng kiến bọn họ vẫn duy trì nụ cười giả dối, Sứ giả bích bỗng nhiên không nhịn được nổi giận quát: “Đúng là xác suất như thế, không phải chơi là sẽ chết! Thắng thì cho mỗi người các ngươi 10 điểm ước nguyện làm phần thưởng! Cười cái gì mà cười?! Nghiêm túc chút đi! Trò chơi sắp bắt đầu đấy!”
Năm người như trút được gánh nặng, cơ mặt giãn ra.
Vừa nghĩ tới “trò chơi” tiếp theo hoàn toàn dựa vào may mắn, hơn nữa còn chưa rõ gian khó thế nào, bọn họ cũng không có tâm trạng để cười, giữ gương mặt không thay đổi trái lại là trạng thái thoải mái nhất.
Việc này kỳ thật khiến Phong Mặc cảm thấy có phần mất tự nhiên, tuy miệng không thể toét ra nhưng khóe mắt đuôi mày hắn vẫn hơi cong cong mang chút ý cười nhẹ.
Sứ giả bích vươn xúc tu, chầm chậm chuyển động đĩa quay: “Để ta xem xem người đầu tiên là ai… Phong Mặc! Phong Mặc là ai?! Ra tung xúc xắc.”
Phong Mặc bước về phía trước hai bước, nhận lấy viên xúc xắc mà Sứ giả bích đưa.
Nghiên cứu món đạo cụ kia một lát, hắn hạ mắt xuống, ném nó lên mặt bàn trà.
Cách chơi viên xúc xắc này cũng không giống bình thường. Nó không thể lật nên không cách nào đảm bảo mỗi mặt đều có cơ hội hướng lên trên, vậy nên ngay khi vừa rơi xuống mặt bàn, các chữ trên khối xúc xắc bắt đầu sáng lên như bảng đèn nhấp nháy, ánh sáng chạy quanh một vòng lại tiếp một vòng.
Đèn càng di chuyển càng chậm, cuối cùng dừng lại xác định đáp án, chữ trắng cũng theo đó mà hóa thành màu đỏ.
Trong tình huống xác suất quá thấp như vậy, đáp án tất nhiên chẳng có gì bất ngờ – là “thử thách”.
Sứ giả bích bay vòng quanh Phong Mặc hai vòng, tỉ mỉ dò xét hắn. Vài giây sau, nó vỗ vỗ hai xúc tu của mình, dường như đã hạ quyết định: “Đây là KTV, thế này đi, hình phạt của thử thách lần này chính là… hát một bài hát!”
Tiếp đó, nó bỗng nhiên lộ ra nụ cười tà ác: “À… Chờ đã! Để cho thú vị hơn, ta muốn ngươi hát nhạc thiếu nhi!”
Nội dung trừng phạt lại… đơn giản như vậy?
Năm người đang có mặt không khỏi bất ngờ. Bọn họ đều cảm thấy hát nhạc thiếu nhi căn bản không thể coi là trừng phạt.
Hệ thống chấm điểm bài hát trong phòng tự động khởi động.
Phong Mặc suy nghĩ vài giây, chọn bài hát rất được yêu thích “Thỏ trắng nhỏ”.
Đoạn nhạc dạo vui vẻ đã bắt đầu, Sứ giả bích đột nhiên vỗ hai “tay”: “Chờ chút! Ta thêm một điều kiện, ngươi phải hát sao cho đạt 95 điểm trở lên!”
Nghe điều kiện đó, gương mặt Phong Mặc chợt cứng lại.
Lâm Việt cũng căng thẳng.
Trong số người ở đây chỉ có anh biết…
Tên Phong Mặc này… ngũ âm không đủ!
—
*Đĩa quay: