Rượu vang màu đỏ sẫm xoay tròn trong ly rượu đế cao, bên trong vẫn là khung cảnh ca múa rộn ràng. Đám phụ nữ ngồi vây quanh Cừu Minh Phàm, còn Phan Tấn Sùng ngồi bên cạnh, thờ ơ uống rượu.
Kết cục đã định, nửa giang sơn nhà họ Phan đã sớm rơi vào tay ông ấy.
Đám phụ nữ nhảy múa, bên trong vang lên tiếng cười đùa không ngớt, phía Cừu Minh Phàm không thiếu phụ nữ, vì thế có người to gan lớn mật liếc mắt đưa tình với Phan Tấn Sùng, uốn éo dáng người lả lướt nhưng không ngờ lại bị ông ấy mất kiên nhẫn đuổi xuống.
Nói thật thì chẳng hiểu tại sao trong lòng Phan Tấn Sùng luôn cảm thấy có chút bất an.
Nhưng ngay khi ông ấy còn chưa nghĩ ra thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên, DJ vội vàng tắt nhạc, tất cả người trong căn phòng đều dừng lại, Phan Tấn Sùng ra hiệu cho họ đi ra ngoài trước.
Chỉ còn lại Cừu Minh Phàm và ông ấy.
Phan Tấn Sùng nghe điện thoại, đầu bên kia chỉ nói hai câu mà ông ấy đã lập tức dằn mạnh cái ly rượu đế cao lên mặt bàn pha lê bên cạnh, sắc mặt tái đi.
Đám thủ hạ của ông ấy truyền lời tới, bên phía Úc Thừa đã cung cấp đầy đủ chứng cứ cho cảnh sát, không chỉ chứng minh bản thân trong sạch, mà còn có bằng chứng chứng minh những hành vi trái pháp luật của Cừu Minh Phàm.
“Chứng cứ? Nó đào đâu ra chứng cứ?”
Cừu Minh Phàm làm việc cẩn thận, lại còn chồng rất nhiều lớp thật thật giả giả lại với nhau, cho dù có điều tra sâu thì cũng chỉ điều tra ra những chứng cứ chĩa về phía Phan Duệ, sao có thể tìm ra ông ấy cơ chứ.
Sắc mặt của Phan Tấn Sùng đã rất tệ, Cừu Minh Phàm không khỏi lắc đầu: “Chú nhỏ à, chúng đừng tin mấy người đó, Úc Thừa chỉ đang tung tin đồn nhảm mà thôi…”
“Cháu câm miệng cho chú!”
Cái ly bị đập mạnh vỡ tan trên mặt đất, rượu màu đỏ vương vãi đầy sàn. Con chó Dogo đang nằm dài trên mặt đất giật mình, hung dữ sủa lên nhưng vì chiều dài của sợi xích buộc cổ khiến nó không thể nào cắn được Phan Tấn Sùng, chỉ có thể nhảy lên khiến sợi xích sắt kêu ầm ầm.
Cú đập mạnh làm bàn tay ông ấy đau ê ẩm, huyệt Thái Dương của Phan Tấn Sùng đập thình thịch. Mấy tháng gần đây, người thân cận theo sát Úc Thừa không phải là luật sư thì cũng là chuyên gia thẩm định tài sản, ban đầu ông ấy chỉ nghĩ là chuyện của tập đoàn, bây giờ nghĩ kỹ lại, rất nhiều manh mối có thể xâu chuỗi lại với nhau.
“Nó đã tìm ra làng du lịch đánh golf mà chúng ta mua bán rồi tra ra được tài khoản nước ngoài!”
“Sao có thể?” Nét mặt Cừu Minh Phàm trở nên đầy dữ tợn, đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa: “Những giao dịch lưu động đó cho dù đào sâu mấy lớp cũng không tìm ra được vấn đề, sao anh ta có thể đoán được, sau đó tốn công tốn sức để điều tra ra chuyện này?”
“Bản thân cháu ngẫm lại xem cháu có để lại nhược điểm ở chỗ nào không?”
Lồng ngực Cừu Minh Phàm phập phồng lên xuống, nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm ra manh mối.
Cho dù có thế nào thì chuyện này cũng đã bại lộ: “Đi đến Singapore trốn trước đi, đi ngay trong đêm nay, không thể kéo dài nữa!”
Phan Tấn Sùng nhanh chóng đưa ra quyết định, sau đó liên hệ ngay với người của mình để chuẩn bị xe tư nhân đến sân bay, rồi đi thu gom đồ đạc.
Lúc hai người đó vội vàng đeo túi to túi nhỏ chạy ra khỏi biệt thự thì xe cảnh sát đã vây kín nơi này chật như nêm.
Bắt cả người lẫn tang vật.
Trời còn chưa sáng, bệnh viện vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Bên ngoài một căn phòng bệnh cao cấp đang được đóng kín cửa, một người đàn ông mặc đồ đen dáng người cao to đã vặn nắm cửa đi thẳng vào. Chờ đến khi cánh cửa đóng lại lần nữa, có hai vệ sĩ đi đến đứng canh chừng ngoài cửa.
Phan Tấn Nhạc đang dựa lên đầu giường nhọc nhằn đọc từng chữ một, tới khi ngẩng đầu lên rồi nhìn thấy rõ người đi vào, ông ấy giật mình.
“Bố.” Úc Thừa khẽ cười nói: “Mong rằng lần này con không khiến bố thất vọng.”
Miệng của Phan Tấn Nhạc bị méo, ông ấy cố hết sức há miệng để nói gì đó, nhưng lại không thể nói.
“Con đã nghe về những gì bố đã sắp xếp cho con.” Úc Thừa ngồi xuống mép giường, cảm xúc của anh rất hờ hững, nhạt nhẽo nói: “Nhưng mà con không hài lòng lắm, phải làm sao đây nhỉ?”
Trước mặt Phan Tấn Nhạc xuất hiện một xấp giấy A4 viết tay, ông ấy nhìn xuống dưới, sau đó ngẩng đầu lên, ngón tay ông ấy bỗng nhiên trở nên run rẩy, Úc Thừa cong môi, nhét một cái bút máy vào trong tay ông ấy, sau đó bẻ gập từng ngón tay của ông ấy lại, ép ông ấy phải nắm chặt lấy nó.
“Con cũng không biết tờ di chúc kia của bố ra làm sao, nhưng con nghĩ tốt nhất là nó không nên tồn tại.”
Ngón tay thon dài của Úc Thừa chỉ lên từng mục điều khoản: “Con viết lại một bản theo suy nghĩ của con, bố đọc qua, nếu cảm thấy không có vấn đề gì thì xin mời ký tên vào.”
Cơ thể Phan Tấn Nhạc giờ đây đã không thể cử động được, Úc Thừa cười nhạt, lễ độ hỏi: “Sao nào? Có vấn đề ở đâu à?”
“Luật sư đang đứng ở bên ngoài, có thể giải đáp bất cứ lúc nào. Nếu mục nào có vấn đề bố cứ nói đi, chúng con sẽ thương lượng sửa chữa.”
Phan Tấn Nhạc há miệng thở hổn hển, trì hoãn một lúc lâu, cuối cùng mới có thể cất lời. Ông ấy đảo mắt đi, muốn cầm lấy bình trà Thạch Hộc nhưng cánh tay lại chẳng còn chút sức lực nào, với thế nào cũng chẳng với tới, Úc Thừa lạnh lùng liếc nhìn, sau một lúc lâu anh mới cầm lấy bình trà nhét vào trong tay ông ấy.
“Con, con…” Hơi thở của Phan Tấn Nhạc hổn hển: “Minh Phàm sao rồi?”
“Được nhiên là gậy ông đập lưng ông rồi.” Úc Thừa cười khẩy: “Bố còn muốn thế nào nữa?”
“Điều này không có lợi cho danh dự của dòng tộc…”
Nhiệt độ trong đôi mắt Úc Thừa lập tức lạnh đi: “Lúc bố từ bỏ con, sao không nghĩ đến sẽ ảnh hưởng bất lợi đến dòng tộc và tập đoàn hửm?”
Phan Tấn Nhạc ho khù khụ, khó nén được bệnh tình. Cổ họng ông ấy đau đớn, cố hết sức rặn ra hai chữ “làm bậy”. Úc Thừa đảo mắt nhìn ông ấy, bỗng nhiên anh hỏi: “Chẳng lẽ bố không nghĩ đến tại sao sức khỏe của bố càng ngày càng sa sút sao?”
Động tác của Phan Tấn Nhạc khựng lại: “…Con nói cái gì?”
Úc Thừa khẽ cười khẩy một tiếng rồi lấy một tập hồ sơ ra, còn tri kỷ lấy cả hồ sơ bên trong ra đặt trước mặt giúp ông ấy.
Đây là một bảng báo cáo kiểm tra thành phần thuốc.
Giấy trắng mực đen, viết rõ trong thuốc bột có thêm thành phần hóa học chủ yếu là Chlorpromazine, thường được sử dụng để điều trị bệnh tâm thần phân liệt, nhưng cũng là một loạt thuốc độc có thể gây nguy hiểm đến não bộ và tim mạch mạn tính.
Bình trà bằng thủy tinh lăn lông lốc từ trên nệm xuống đất, ngay trước khi nó chạm mặt đất đã được Úc Thừa bắt lấy. Anh đặt nó lên trên tủ đầu giường, bình tĩnh nói: “Tranh giành quyền lực, tất cả đều dựa vào bản lĩnh. Lúc bố đứng trên đài cao nhìn anh em chúng con tàn sát lẫn nhau, có nghĩ đến ngày hôm nay không?”
Đây là sản phẩm dưỡng sinh của nhà máy nhà họ Phan, người nắm giữ công thức điều chế Thạch Hộc, và có quyền hạn động tay động chân cũng chỉ có một mình Phan Tấn Sùng mà thôi. Nhưng mỗi lần đưa bột Thạch Hộc đến đều là Cừu Minh Phàm.
Nhiều năm như vậy, lòng đề phòng của Phan Tấn Nhạc cũng đã giảm xuống, càng không ngờ rằng hai người này sẽ cấu kết với nhau.
Bọn họ làm rất cẩn thận, liều lượng của thuốc rất ít, hơn nữa thỉnh thoảng mới cho vào, thậm chí đến cả bác sĩ Lâm cũng không phát hiện ra điều bất thường. Nếu không phải trong ván cờ lần đó, Úc Thừa nhanh nhạy để ý đến thì nó chính là một kế hoạch vô cùng kín kẽ.
Khuôn mặt Phan Tấn Nhạc bắt đầu co giật, ông ấy không thể nào khống chế được biểu cảm trên mặt mình: “Vì sao chứ?”
“Chú nhỏ đã khai hết với cảnh sát. Bởi vì một phần quỹ ủy thác kếch xù mà ông nội để lại tạm thời vẫn nằm dưới danh nghĩa của bố, nếu như bố gặp phải chuyện ngoài ý muốn, thì người thừa kế tài sản đầu tiên chính là ông ta.”
Điều khoản chuyển nhượng quyền thừa kế phải được giữ bí mật, nhưng vì Phan Tấn Sùng mua chuộc luật sư nên biết được chuyện này. Cừu Minh Phàm giúp ông ấy làm việc, sau khi chuyện này thành công, Phan Tấn Sùng sẽ chia cho anh ta một khoản tiền.
Nhiều năm qua ông ấy an phận kinh doanh khách sạn nhà họ Phan, giả vờ không tranh không đoạt, nhưng thực tế là ngủ đông ấp ủ âm mưu lớn.
“Đi đêm lắm có ngày gặp ma.” Úc Thừa lại nhét bút vào trong tay Phan Tấn Nhạc, hiền lành nói: “Mau ký tên đi nào bố.”
Anh biết Phan Tấn Nhạc đang nhìn mình, có lẽ ông ấy không cam lòng, cũng có lẽ ông ấy rất phẫn nộ, nhưng mà cho dù thế nào, anh đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Ánh mắt Úc Thừa vô cùng thờ ơ, nhìn chằm chằm Phan Tấn Nhạc gắng sức vạch ra từng nét bút, khó nhọc viết tên của mình, Norton đi từ bên ngoài vào, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì cầm túi hồ sơ đi ra ngoài.
Úc Thừa chậm rãi chỉnh lại tay áo sơmi, sau đó đứng dậy chuẩn bị xoay người rời đi.
Phan Tấn Nhạc cố hết sức vươn tay ra, kéo chặt áo anh.
“… A Thừa.”
Úc Thừa quay đầu lại, nhìn ông ấy mà không nói gì cả.
Đôi môi Phan Tấn Nhạc run rẩy cố nhếch lên, rồi ngẩng đầu nhìn anh.
Ông ấy đã già đi nhiều, tròng mắt vẩn đục, bộ dạng như mất khả năng khống chế hành động, bị bệnh tật tra tấn.
Úc Thừa khẽ cụp mắt, không chút cảm xúc nói: “Bố yên tâm, con sẽ gọi bác sĩ giúp bố.”
Lòng người khó đoán, trước kia ông ấy vì bảo vệ đứa con riêng mà muốn đẩy anh vào chỗ chết, cuối cùng đứa con trai mà ông ấy luôn nghi kỵ, bài xích lại chính là đứa giữ chút sức tàn lại cho ông ấy.
Ngón tay dần siết chặt lại, Phan Tấn Nhạc khó nhọc cất tiếng: “A Thừa…”
Úc Thừa lẳng lặng nhìn ông ấy.
Có lẽ ông ấy muốn nói gì đó, nhưng mà bây giờ có nói gì cũng đều đã quá muộn.
Úc Thừa hơi trề môi dưới, đưa tay đẩy tay ông ấy xuống, quay lưng đi.
Anh không đồng ý yêu cầu nào cả, quay người: “Bố nghỉ ngơi cho tốt.”
Trình Tranh và Norton đều đang đứng chờ ở bên ngoài.
Trận chiến ước chừng phải đánh lâu dài mấy tháng trời ròng rã cuối cùng đã thành công, từng chứng cứ bại lộ đều không dẫn đến cục diện hiện giờ. Nhưng may mắn rằng cuối cùng họ đã cược thắng.
Tháng sáu, khi Úc Thừa liên lạc với Norton và Bernard, hy vọng bọn họ có thể lợi dụng mạng lưới quan hệ của mình để tìm chứng cứ Cừu Minh Phàm di dời tài sản phạm pháp ra nước ngoài.
Nhưng chỉ điều tra ra được một vài dấu vết để lại, người kia che giấu quá chặt chẽ kín kẽ, có một quãng thời gian chẳng có chút tiến triển nào.
Lúc này Phan Duệ tự nộp mình đến cửa.
Úc Thừa cũng không dễ tin thứ gọi là “quy phục”, nếu như đây là một cái bẫy vậy anh sẽ giả vờ mắc bẫy theo ý Cừu Minh Phàm, hòng lấy thân dụ địch.
Đối phó với hạng ăn chơi trác táng như Phan Duệ, Trình Tranh có rất nhiều phương pháp.
Anh ấy tìm vài người phụ nữ tiếp cận Phan Duệ, nhân lúc Phan Duệ say rượu nói vài lời mồi chài, Angel chính là một trong số đó, cô ta theo bên cạnh Phan Duệ một thời gian, cuối cùng đã cạy được miệng anh ta, biết được mối quan hệ lợi ích giữa anh ta và Cừu Minh Phàm.
Cừu Minh Phàm tốn nhiều công sức như vậy chắc chắn sẽ không để anh dễ moi tin từ miệng Phan Duệ như thế, cho nên vấn đề nhất định nằm ở công ty.
Anh ta rất cẩn thận, làm giả các giao dịch thành hoạt động doanh nghiệp, nhưng lại phạm sai lầm ở một điểm duy nhất.
Đó chính là vì để chèn ép Úc Thừa mà đã đến tìm hộ dân bị cưỡng chế phá bỏ di dời.
Khi ấy người đó đang mắc bệnh máu trắng giai đoạn cuối, không sống được bao lâu nữa, đã viết cả di chúc, sau khi cảnh sát đối chiếu nét chữ cũng không phát hiện ra vấn đề gì cả.
Vạn Dung gần như được xem là công ty bất động sản lớn nhất cả nước, sao có thể chịu cảnh ngậm bồ hòn làm ngọt thế này. Úc Thừa chỉ vờ như vô tình cho họ một vài chỉ dẫn, bọn họ đã nhanh chóng điều tra rõ ngọn ngành.
Cừu Minh Phàm thanh toán thù lao cho đám người kia, anh ta đã chuyển cho họ tám mươi nghìn tệ tiền mặt trước, sau đó thấy người đó đã được phán tự sát, mọi chuyện đã xong xuôi đâu vào đó, cuối cùng đã chuyển mười hai nghìn còn dư vào tài khoản phụ.
Mấy tài khoản tiết kiệm kia chính là tài khoản dùng để mua làng du lịch đánh golf, mà khoản giao dịch đó cũng đã bị ngụy trang thành khoản tiền nào đó.
Chuyện này vừa hay cộng thêm manh mối họ tìm được ở nước ngoài. Thông qua mua bán tài sản, chuyển tiền từ trong nước ra nước ngoài, đây cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, nhưng chỉ cần để lộ ra kẽ hở thì những chuyện còn lại đều dễ giải quyết.
Norton và Bernard có quan hệ rộng ở nước ngoài, với loại mua bán như thế này, họ rất dễ dàng tra ra được manh mối.
Lúc ấy thế lực hai bên ngang nhau, nhưng mà vẫn còn thiếu một mồi lửa.
Không phá thì không xây được cái mới, mà liên hôn với nhà họ Tạ chính là sợi dây dẫn này.
Với dã tâm của Cừu Minh Phàm, sau khi liên hôn anh ta chắc chắn sẽ ra tay tàn nhẫn, nếu không mãi chần chừ để Úc Thừa nắm giữ quyền hành thì tất cả đều thành công cốc.
Cho nên giống như trong dự đoán của Úc Thừa, anh ta thật sự đã ra đòn hiểm.
Hạng người lòng dạ thâm độc như Cừu Minh Phàm, cuối cùng vẫn thua, thật ra không phải vì anh ta làm việc không đủ kín kẽ, mà là vì anh ta coi trời bằng vung, không biết sợ là gì.
Chuyện của Cừu Minh Phàm và Phan Tấn Sùng còn chưa bị cánh truyền thông đánh hơi thì Úc Thừa đã ra lệnh cho bộ phận đối ngoại của tập đoàn ra sức đè vụ bê bối này xuống.
Cừu Minh Phàm vốn chỉ là con riêng, chưa từng xuất đầu lộ diện trước công chúng, vì thế muốn âm thầm che giấu tin tức cũng không quá khó khăn. Với số tội mà anh ta đã phạm phải, thứ chờ đợi anh ta chính là chuỗi ngày tù đày vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.
Ông Phan vì bệnh nặng mất năng lực hành vi, cậu Ba đã hoàn toàn sụp đổ, Phan Duệ và Phan Tuyển cũng không đủ sức uy hiếp. Bây giờ trong tập đoàn cũng chỉ còn lại phe cánh vốn có của Úc Thừa, thế nên chẳng hề có trận chiến tranh giành nào xảy ra.
Tuy vẫn chia năm xẻ bảy nhưng những rào cản đều đã bị xóa bỏ, muốn gom lại chỉ còn vấn đề thời gian.
Trong giới này, dù là tin tốt hay tin xấu đều được lan truyền rất nhanh.
Lúc Phó Đình Hựu gọi điện đến báo tin mừng, Hoài Hâm bỗng chốc không thể khống chế được cảm xúc, vui mừng đến bật khóc.
Cô biết Úc Thừa đã phải đối mặt với bao nhiêu thứ, trong mười mấy năm qua, trên vai anh phải gánh vác gánh nặng đến cỡ nào. Có lẽ sau này sẽ càng nhiều hơn, nhưng cuối cùng bây giờ đã có được phút giây nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Hoài Hâm hít mũi, giận dỗi nói: “Tình hình đã ổn định lại, tại sao anh ấy lại không gọi điện báo cho tôi chứ?”
Phó Đình Hựu cười nói: “A Thừa có rất nhiều lời muốn nói với cô, nói một vài câu qua điện thoại sao có thể nói hết được.”
“Vậy…”
“Tôi không làm phiền hai người nữa, cúp máy trước đây.”
“Tút tút…”
Trong điện thoại vang lên tiếng tút tút, Hoài Hâm vỗ lên má, đặt điện thoại xuống, cô nhìn điện thoại một lát, rồi như nghĩ đến điều gì đó, cong môi bật cười.
WeChat gửi đến tin nhắn đầu tiên, trong lòng cô có một cảm giác rất vi diệu, ngẩng đầu nhìn lên.
—— quả nhiên là Úc Thừa.
Đã lâu rồi anh không gửi tin nhắn cho cô, Hoài Hâm tức giận đổi tên của anh thành “Trứng thối”, bây giờ nhìn thấy hai chữ này, bỗng nhiên cô rất muốn khóc.
Trứng thối: [Xuống lầu.]
Ngoài trời tuyết đang rơi lả tả, bông tuyết trong suốt lấp lánh. Hoài Hâm nhìn xuống phía dưới lầu qua lớp kính bám đầy sương mù, hình như có bóng người lờ mờ.
Trong lòng cô giật thót, rồi đột nhiên nhảy cẫng lên. Hoài Hâm mặc thêm áo khoác lông vũ vào, mở cửa phòng ngủ ra vội vàng chạy xuống lầu. Tiếng gót giày đập lên cầu thang xoắn ốc vang lên tiếng cộc cộc, cô gần như không thể kìm nén được bản thân.
Cô bận suy nghĩ, câu đầu tiên cô sẽ nói điều gì.
Đầu óc cô trống rỗng, đã hoàn toàn bị niềm vui chi phối, chỉ có một suy nghĩ đó là nhanh chóng chạy xuống lầu để có thể nhìn thấy anh ngay.
Nhanh hơn một chút nữa.
Đây là khu biệt thự, sau khi ra ngoài chính là lối đi bộ nhỏ hẹp và tối tăm.
Bầu trời rơi đầy những bông tuyết nhỏ mềm mại, trên mặt cỏ xanh biếc phủ kín một màu trắng tinh khôi, Hoài Hâm nện từng bước chân lên cầu thang trước cửa cổng.
Dập vào mắt cô chính là một người tuyết ở phía bên kia đường.
Nó mập mạp tròn trịa, hai bên thân cắm nhánh cây, trên đầu tròn vo còn đội một cái mũ nhung màu tím nhạt, trông đáng yêu muốn chết.
Gió tuyết đập vào mắt, ánh mắt Hoài Hâm từ từ chuyển hướng sang người đàn ông dáng người tuấn tú đĩnh đạc mặc áo khoác vải nỉ bên cạnh.
Họ đứng cách nhau mười mét, cách nhau một màn mưa tuyết, cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm, trông anh đẹp trai đến mức khiến ai cũng phải say mê.
Anh đang nhìn cô một cách dịu dàng và chăm chú.
Hoài Hâm đi về phía trước hai bước, sau đó đột nhiên chạy như bay, lao về phía Úc Thừa.
Cái khăn quàng cổ màu tím nhạt tung bay giữa không trung, cộng thêm cả mái tóc dài đen nhánh của cô, bông tuyết nho nhỏ trắng tinh lướt qua làn da nõn nà, chiếu rọi vào đôi mắt trong veo như thủy tinh, những bông tuyết ấy như đang tỏa sáng trong mắt cô.
Úc Thừa cũng bước về phía Hoài Hâm, anh dang rộng đôi tay về phía cô, khi cô nhảy vào lòng anh vững vàng đón lấy. Hoài Hâm ôm cổ anh, khuôn mặt cô kề sát khuôn mặt anh, hơi thở của hai người hòa lẫn vào nhau.
Úc Thừa ôm cô xoay tròn một vòng, tiếng cười trầm thấp vui tai của anh vang vọng vào tai cô, nhiệt độ chân thật, cảm giác, và mùi hương, nước mắt Hoài Hâm lập tức ứa ra.
Lúc này anh bắt đầu hôn cô.
Dọc theo vành tai mềm mại, qua mái tóc đen dài, đến khuôn mặt, hôn lên giọt nước mắt ấm áp của cô, rồi đến đôi môi thơm lừng.
Chỉ là một nụ hôn môi kề môi đơn giản, nhẹ nhàng đầy dịu dàng, không liên quan đến tình dục.
Hoài Hâm cảm thấy thời gian lúc này dường như đang dừng lại, chỉ có hơi thở giao hòa với nhau và tiếng nỉ non, tựa như là những câu tình ý bị đè nén sâu dưới đáy lòng hóa thành độc thoại.
Vành mắt của cô đỏ ửng, khẽ chớp mắt, cảm thấy Úc Thừa nên ôm cô chặt hơn nữa. Nỗi uất ức dù cố thế nào cũng không ngăn được, nó ào ào phá tan miệng cống mà trào dâng.
“Cái tên xấu xa này, đồ khốn nạn, hu hu hu.” Hoài Hâm vừa khóc hu hu vừa đấm anh, nắm tay nhỏ chẳng có chút lực nào lập tức bị Úc Thừa giữ chặt lấy, rồi kéo đến sát bên môi anh, nhẹ nhàng hôn lên đốt ngón tay.
“Tất cả đều là anh sai.” Anh cất lời: “Tất cả là do anh không tốt, cục cưng.” Chẳng hiểu sao chóp mũi Hoài Hâm chua xót, cô lắc đầu nói không thành lời: “Anh đã về rồi…”
“Ừ, đã về rồi.”
“Không bao giờ rời xa em nữa.”
Úc Thừa ôm mặt Hoài Hâm, rồi hôn mạnh lên đôi môi bị lấp kín những giọt nước mắt nóng bỏng của cô, đây là lần đầu tiên Hoài Hâm cảm nhận được rõ ràng như vậy, người đàn ông đứng trước mặt ôm cô chính là người cô yêu.
Hoài Hâm chưa từng cảm nhận được tình cảm nồng nàn như vậy, cô vừa khóc vừa cười, lồng ngực cô nóng rực như lửa, như muốn thiêu đốt cô.
Tình yêu thật sự chính là sự chân thành dành cho nhau. Hoài Hâm đỏ mắt, đưa tay lên chạm vào hàng mi tuấn tú của người đàn ông, rồi từ từ vuốt ve xuống dưới, chần chừ nói.
“Anh ốm đi nhiều rồi.” Cô đau lòng mà nghẹn ngào: “Khó khăn lắm đúng không, chỉ có một mình anh ở Hong Kong…”
Bỗng nhiên Úc Thừa ôm lấy cô, giọng nói trầm khàn: “Đúng vậy, không có em, thật sự rất khó khăn.” Mấy tháng dài đằng đẵng, hầu như bọn họ chỉ có thể thấy mặt nhau qua video, đến cơ hội trò chuyện cũng không nhiều. Những đêm khuya tĩnh lặng trôi qua dài dằng dặc thế nào, chỉ trong lòng họ biết rõ.
Khuôn mặt Hoài Hâm kề sát ngực anh, nghe thấy tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ.
Hình như còn dồn dập hơn bình thường nữa.
Cô vùi đầu trong lòng anh, rầu rĩ nói: “Anh biết em nhớ anh đến mức nào không? Nhưng mà lại không thể nào nói với anh, em sợ tạo áp lực cho anh. A Thừa, em biết anh rất khó khăn, khi đó em nghĩ, cho dù anh thành công hay thất bại, kiếp này em đã chọn anh rồi…” Thật ra mỗi nước cờ của Úc Thừa đều như ngàn cân treo sợi tóc, thành bại chỉ cách nhau một gang tấc, nếu thật sự thất bại sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Nhưng cô lại nói, kiếp này, cô đã chọn anh.
Lúc này bông tuyết càng lúc càng rơi dày đặc.
Hoài Hâm còn chưa nói dứt lời, ngón tay cô bỗng bị một cái vòng lạnh lẽo tròng vào.
Chất bạc có hơi thô ráp, chính là cái nhẫn Úc Thừa luôn mang theo trên người.
20/6/1991, đây là ngày quan trọng của Úc Thừa, dưới ánh mặt trời, ánh sáng của nó chiếu rọi lấp lánh vào mắt cô.
“Đây là…” Đôi môi Hoài Hâm mấp máy, hơi run rẩy.
“Thật lòng xin lỗi cục cưng, lần này anh đã quá nóng vội.”
Mặt người đàn ông lóe lên vẻ không dám tin, ngơ ngác, và nụ cười đầy bất lực. Anh khàn giọng lẩm bẩm: “Anh vốn định sẽ chuẩn bị một màn cầu hôn đầy lãng mạn, nhưng mà anh không thể chờ nổi nữa.” Người tuyết đội cái mũ lông nhung màu tím nhạt đang đứng bên cạnh, cứ như mỉm cười với bọn họ. Hốc mắt Hoài Hâm ầng ậng hơi nước, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi.
“Ở bên anh, hình như luôn khiến em phải khóc.” Úc Thừa dịu dàng lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Cục cưng đừng khóc nữa có được không? Sau này sẽ không cho em khóc nữa.” Nhưng mà vô dụng thôi.
Nước mắt giống như nước lũ, cô càng khóc càng dữ dội.
Qua dòng nước mắt mông lung, Hoài Hâm nhìn thấy anh ngẩng đầu lên, quỳ gối xuống trước mặt cô, vẻ mặt thành kính và đầy nghiêm túc.
“Hoài Hâm.”
Anh chỉ gọi tên cô thôi những cô lại cảm thấy như đang bày tỏ tình yêu. Một người mạnh mẽ và đầy dịu dàng.
Bọn họ đều không phải người dễ dàng nhận lời hứa hẹn. Bởi vì một khi cho phép, chính là một đời một kiếp.
Đến chết không phai.
“Anh mãi mãi chung thủy với em, luôn đứng sau ủng hộ em, luôn kiên định lựa chọn em, quyết yêu em không thay đổi. ” Úc Thừa cẩn thận nhìn cô: “Em có tình nguyện ở bên anh cả đời không?” Hoài Hâm nhìn người đàn ông trước mặt này.
Đã từ rất lâu về trước, trong mắt cô chỉ có mỗi mình anh.
Chỉ có thể nhìn thấy anh, chỉ muốn được thấy anh.
Là duy nhất của người kia.
Có bông tuyết bay xuống đầu ngón tay, Hoài Hâm nở nụ cười mang đầy nước mắt, gật đầu, nói được.
Úc Thừa, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời.
[Hoàn chính văn]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...