Tô Hàn ngồi nghỉ ngơi, yên tĩnh chờ sắc trời đen sì sau tiếp tục đi tới.
Nhưng mà đến lúc trời chạng vạng, đột nhiên xảy ra chuyện.
Đầu tiên, cô cảm nhận được bất thình lình xảy ra mệt mỏi không có sức lực, thậm chí một lần váng đầu hoa mắt.
Tiếp theo, sa mạc bỗng nhiên có gió lớn gào thét, cát vàng đầy trời, dấu chân đội lạc đà bị che đi không ít.
Cuối cùng, vết thương do đấu súng bị nhiễm trùng, dẫn tới xuất hiện trạng thái”Cảm nhiễm”.
Tô Hàn thở dài, xử lý từng cái một.
Cơ thể sinh ra lượng lớn mồ hôi, muối không ngừng xói mòn, cho nên sẽ dẫn tới thân thể không khoẻ.
Cô lấy muối ăn pha vào nước khoáng, có thể giải quyết bằng cách hấp thu nước muối nhạt.
Có lẽ cô đã nhớ được hướng đội lạc đà đi lại.
Nếu dấu chân ở nơi xa không bị che lấp, sau khi đi một đoạn đường, hẳn là có thể một lần nữa tìm được dấu chân.
Trên người mang theo lượng lớn dược phẩm, tùy tiện cắn thuốc có thể loại bỏ trạng thái xấu.
Mặc dù như thế, Tô Hàn tự dưng có lý do nghi ngờ bản thân như cũ.
Đi lung tung mấy ngày trong sa mạc, sớm biết như thế, lúc trước làm gì lao lực đi theo hướng này, trực tiếp ở nguyên một nơi không phải được rồi à?
Quan trọng hơn là, cô cảm thấy mình làm việc phí công.
Trong kiến thức sinh tồn thông thường, có cái khái niệm gọi là nguyên tắc cân bằng năng lượng.
Có nghĩa là trong trạng thái đói khát, trước khi bắt đầu bất cứ hành vi nào đều nên tính toán trước năng lượng tiêu hao.
Nếu hành động mình đi tìm đồ ăn thiêu đốt năng lượng gần gần hoặc lớn hơn năng lượng đồ ăn mang lại, như vậy không nên làm hành động này.
Lấy tình huống trước mắt xem, cô tốn một lượng lớn thể lực, tinh lực, vật tư, mà không thể tìm được ốc đảo, cái này đã thuộc về tiêu hao lớn hơn cái thu hoạch, không cần làm nữa.
Mặc dù trong lòng biết nếu không xuất phát đi tìm, vĩnh viễn không gặp được ốc đảo, phải làm thử mới có khả năng làm thử, nhưng giây phút này, Tô Hàn không khỏi sốt ruột.
“Không ngờ một mình đi trong sa mạc lâu, rất dễ dàng sản sinh tự ghét bỏ và nghi ngờ bản thân.” Tô Hàn than nhẹ một tiếng, cảm giác đầu hơi phình to.
Có điều một lát sau, cô sửa soạn lại vật phẩm, chấn chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục đi theo hướng dấu chân trong trí nhớ.
Tô Hàn suy nghĩ thế này —— dù sao cô nhiều vật tư, hơi lãng phí một ít coi như là dọn dẹp chỗ trống.
Có tiền chính là tùy hứng như vậy!
Ngày thứ 7, cuối cùng cô lại phát hiện dấu chân đội lạc đà.
Ngày thứ 8, ốc đảo xuất hiện ở trước mặt cô, phảng phất vươn tay có thể với tới.
Trong lòng Tô Hàn trào dâng cảm xúc mừng như điên.
Mặc dù cảm thấy khả năng lại là ảo ảnh, có điều cô vẫn khăng khăng đi xem.
May mắn chính là, lúc này không phải ảo giác, mà ốc đảo thật sự tồn tại!
Giữa trưa ngày thứ 8, Tô Hàn cuối cùng thành công tìm được ốc đảo.
**
Bốn phía cây cối bao quanh, hiếm thấy xuất hiện màu xanh lá cây.
Tô Hàn chậm rãi tiến vào, kết quả khí lạnh lẽo ập vào trước mặt.
Đi theo hướng gió mát lạnh, giây tiếp theo, cô nhìn thấy trên cái sạp nào đó bày rất nhiều khối băng.
Kế tiếp, cô phát hiện hình bóng quen thuộc nào đó.
Tô Hàn trong nháy mắt mất ngôn ngữ —— đồng đội nhỏ thật đi đến đâu đỏm dáng đến đấy, hoàn toàn không biết hai chữ khiêm tốn.
Trong biển người rộng lớn, người bắt mắt nhất chính là anh.
Trước sạp đã xếp thành hàng dài.
Mọi người ôm vàng bạc châu báu, quần áo hoa mỹ, hương liệu muối tinh, đi đến trước mặt Chung Duệ cầu xin trao đổi khối băng.
Giao dịch đạt thành sau, mọi người trên mặt liền che kín che lấp không được vui mừng, phủng khối băng hưng phấn rời đi.
Tô Hàn phi vô cùng buồn phiền, tại sao anh chàng này không sợ bị cướp nhỉ?
Dạo một vòng trong ốc đảo, Tô Hàn phát hiện, việc buôn bán khối băng chỉ có một nhà.
Khó trách những người khác cầu xin Chung Duệ trao đổi, ngành sản xuất độc quyền mà!
Tiếp theo, cô bình tĩnh đứng xem đồng đội nhỏ lấy tiền, nhét từng bó lớn bó lớn vàng bạc vào trong túi.
Khối băng dần dần giảm bớt.
Chờ đến khi bán hết, Chung Duệ lớn tiếng tuyên bố, “Hôm nay khối băng đã bán hết, ngày mai đến!”
Mọi người không hẹn mà cùng lộ ra vẻ thất vọng, đành bất đắc dĩ rời đi.
“Không ai cướp à?” Tô Hàn cảm thấy rất hiếm lạ, thuận tiện thò qua với đáp lời đồng đội nhỏ.
“Đã cảnh cáo, có người cướp tôi sẽ bỏ đi ngay.” Chung Duệ liếc Tô Hàn một cái, bất mãn oán giận nói, “Tại sao giờ cô mới đến? Ngày thứ mấy ở trò chơi rồi?”
Nhắc tới chuyện này, Tô Hàn tự dưng cảm thấy tủi thân, “Đừng nói nữa, thiếu chút nữa bị lạc trong sa mạc tội ác kia.”
Gặp cát lún, gặp ảo ảnh, gặp người chơi kỳ kỳ quái quái, quãng đường đi rất gian khổ.
Chung Duệ càng thêm ngạc nhiên, “Không ngờ cũng có hoàn cảnh cô không am hiểu.”
“Hiện thực tôi chưa từng đi du lịch ở sa mạc.” Tô Hàn cho rằng năng lực thích ứng của chính mình vẫn rất mạnh.
Lần đầu tiên vào sa mạc, ngày thứ 8 tìm đến ốc đảo, là người chơi hệ cực mạnh! Năng lực chuẩn cmnr!
“Thôi, đi cùng tôi về nhà.” Chung Duệ lắc lắc đầu, không hề nói thêm, xách túi da đi trước dẫn đường.
Mặt Tô Hàn không biểu cảm, tự nhủ, nếu không phải nể tình mọi người là đồng đội, cô đã sớm bán băng cướp mối làm ăn! Lại nói, cô cũng rất có tiền.
Đừng nói thuê nhà, mua một căn là chuyện muỗi!
Trong lòng chửi thầm không thôi, dưới chân lại nhanh chóng đi theo.
Rất nhanh, Chung Duệ dừng lại trước một gian nhà gỗ, “Chính là nơi này.” Sau đó anh đẩy cửa vào.
Anh tùy ý ném túi da ở trên bàn, thờ ơ nói, “Trong phòng có ba căn phòng ngủ.
Ngoại trừ phòng ngoài cùng bên phải do tôi ở, hai phòng khác cô tùy tiện chọn, dù sao tôi đã thanh toán nửa tháng tiền thuê nhà.”
“Anh xác định sẽ ở chỗ này đợi đến khi thông quan?” Tô Hàn rất tò mò.
Chung Duệ chẳng hề để ý, “Có việc thì đi luôn, dù sao tiền thuê nhà không đáng mấy.”
Tô Hàn, “……”
Làm sao cô lại quên, vị này chính là kẻ có tiền dọn không tiệm thuốc.
Suy nghĩ một lúc, Tô Hàn lại hỏi, “Tại sao bán băng? Nếu là anh có lẽ không thiếu vật tư mới đúng.”
“Nơi này hương liệu, vàng, châu báu rất rẻ, có cơ hội thì đổi nhiều một ít.” Dừng một chút, Chung Duệ lộ vẻ buồn rầu, “Đáng tiếc kho hàng tùy thân sắp nhét đầy, nếu không tôi còn đổi nữa.”
Tô Hàn lập tức nhận ra.
Ý đồng đội nhỏ là dùng tài nguyên sa mạc khan hiếm nhất đi đổi lấy thương phẩm tương đối giá rẻ.
Đợi sang phó bản khác, hương liệu, vàng, châu báu sẽ trở nên rất đáng giá, đá tiêu có thể làm băng lại biến thành hàng rẻ tiền tùy ý bán sỉ.
Đến lúc đó dùng của cải thu được do bán hương liệu, vàng, châu báu, để mua lượng lớn đá tiêu.
Nhưng mà……
Tô Hàn lộ ra biểu cảm cười như không cười, “Đã liên tục bốn phó bản không có cơ hội tiếp tế, quan niệm tiền tài vô dụng hẳn là đã cấy sâu vào trong óc người chơi.
Trên đường tôi ngẫu nhiên gặp vài người chơi, có người bắt đầu lấy vàng bạc châu báu tích trữ ra làm giao dịch, đổi lấy đồ ăn và nước uống.”
Chung Duệ không ngại, thờ ơ nói, “Liên tục bốn phó bản không cần dùng đến tiền không có nghĩa bốn cái kế tiếp cũng vô dụng.
Chẳng ai biết trước, đoán được chuyện kế tiếp sẽ phát sinh? Việc duy nhất người chơi có thể làm chỉ là làm tốt chuẩn bị đủ kiểu.”
Tô Hàn thầm nghĩ, thật khéo cô cũng nghĩ như vậy.
Quả nhiên tìm đồng đội nên tìm người có tam quan phù hợp, ở chung vui vẻ!
Nghĩ đến Vạn Hòa trên đường gặp được, Tô Hàn càng cảm thấy Chung Duệ thuận mắt.
Cô vén lên tay áo, hứng thú bừng bừng nói, “Mấy ngày không ăn một bữa bình thường, để tôi đi nấu cơm.”
Chung Duệ không chút do dự dặn dò, “Làm nhiều một chút.”
Động tác Tô Hàn tạm dừng, đột nhiên nhớ lại đồng đội cô là đại lão không thắp sáng kỹ năng nấu nướng.
“Ừm.” Thuận miệng đáp lời, Tô Hàn đang định bộc lộ tài năng.
Nhưng lúc này cô lại phát hiện, nguyên vật liệu thiếu nghiêm trọng ……
Cho tới nay, thứ cô tích trữ đều là thực phẩm ăn liền, loại bóc là ăn được ngay.
Hoàn toàn không có nguyên liệu nấu ăn để làm cơm.
Tô Hàn ngây ngốc, thật xấu hổ.
“Làm sao vậy?” Thấy đồng đội nhỏ vẫn đứng không nhúc nhích, Chung Duệ không khỏi tò mò.
Tô Hàn giải thích, “Tôi cần ra ngoài một chuyến để đổi ít nguyên liệu nấu ăn.”
“Không cần.” Chung Duệ đem người ngăn lại, bắt đầu đào kho hàng tùy thân, “Thịt dê, xương dê có sẵn để nấu canh dê.
Chè đậu xanh thanh nhiệt giải độc, dùng như uống nước không tồi.
Còn đồ mặn, làm cháo thịt nạc rất phù hợp.
Còn có thịt kho tàu mì thịt bò nạm, nhất định ăn rất ngon!”
Tô Hàn, “……”
Có phải anh chàng này trông mòn con mắt, chờ đầu bếp mấy ngày không? Tại sao anh đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn, gọi món ăn rất lưu loát?
“Làm đi.” vẻ mặt Chung Duệ hờ hững, đáy mắt lại có chút nhảy nhót.
Vừa vặn mấy món anh nói Tô Hàn cũng muốn ăn, vì thế cô không từ chối, xoay người bận việc.
Trước tiên cô vo sạch gạo, ngâm vào trong nước.
Tiếp theo hầm xương dê và thịt dê tươi ngon.
Rất nhanh, mùi thịt nồng đậm bay ra.
Sau khi nấu chín vớt thịt lên để ráo, cắt thành miếng mỏng, bỏ vào nước canh, một bát canh dê thơm nức mũi đã làm xong.
Tô Hàn dùng sa tế, hạt tiêu xay, muối, bột ngọt để pha nước chấm, có thể chấm hoặc không.
Xong món canh dê, gạo cũng ngâm gần đủ.
Cô rửa sạch thịt nạc, băm thành thịt băm.
Sau đó cô cho gạo, lượng nước vừa đủ vào trong nồi.
Nhóm lửa, dùng lửa nhỏ để nấu.
đến khi gạo nở thì cho thịt nạc vào tiếp tục đun bằng lửa nhỏ cho đến khi thịt nát cháo nhừ.
Chè đậu xanh là đơn giản nhất.
Đun đậu xanh cùng với nước đến lúc hạt đậu xanh nở bung là xong món chè đậu xanh.
Trước khi múc, Tô Hàn cố ý bỏ thêm đường phèn, bảo đảm mùi vị đồ uống tăng một bậc.
Bên kia, Chung Duệ cũng không nhàn rỗi.
Đá tiêu làm ra băng đặt trên bàn ăn, tiếp theo để bia, Coca, Sprite, Fanta, nước khoáng trên khối băng, sau đó xếp bộ đồ ăn.
Ba món ăn đặt lên bàn.
Anh nhìn trái ngó phải, không tìm thấy mì thịt bò nạm, không khỏi ủ rũ, “Mì đâu?”
Tô Hàn thuận miệng nói, “Về sau ăn, giờ ăn không hết.”
Sắc mặt Chung Duệ nghiêm túc, chăm chú bày tỏ, “Không thành vấn đề, tôi ăn rất nhiều, đảm bảo ăn hết.”
“Uống xong cháo thịt nạc, canh dê, chè đậu xanh, sau khi ăn xong còn có kem làm điểm tâm ngọt, anh xác định anh còn ăn được mì thịt bò?” Tô Hàn lần nữa hỏi xác nhận, “Trong phòng không có tủ lạnh, sau khi nấu xong phải ăn hết thức ăn, nếu không sẽ biến vị.”
“Sau khi ăn xong có kem làm điểm tâm ngọt?” Chung Duệ hơi giật mình, tự nhủ, sao anh không biết.
“Có.” Tô Hàn cảm thán, “Dự trữ trước khi vào phó bản hoang đảo, hiện giờ cuối cùng được ăn.”
Cầu sinh trên hoang đảo, bị nhốt trong chiến tranh, cầu sinh ở sa mạc, đã trải qua ba phó bản! Muốn ăn cái kem thật không dễ dàng……
Khóe miệng Chung Duệ không ngăn được nhếch lên, giọng nói nghe vào tai lại vạn phần bất đắc dĩ, “Vậy không có cách nào, hôm khác ăn mì thịt bò nạm.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...