Ngày thứ 14 ở trò chơi.
Trên đường đi, Thẩm Tòng Quân như du hồn lang thang không có mục tiêu.
Trong lúc nhất thời đầu óc anh phát ngốc, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Trong khoảng thời gian này, những từ như giảm lương, thất nghiệp, cửa hàng đóng cửa v.v vang lên rất nhiều lần.
Song anh chưa bao giờ nghĩ tới, những từ này có liên quan đến mình.
Anh làm ở xưởng may quần áo đã 5 năm, lợi ích của nhà xưởng luôn không tồi.
Thậm chí trước đó không lâu, anh vừa thăng chức thành quản lý bộ phận.
Trong lúc anh đang khí phách hăng hái, cảm thấy mình sắp nghênh đón đỉnh cao sự nghiệp, ông chủ đột nhiên tuyên bố, xét thấy sắp tới hoàn cảnh thị trường không tốt, hàng hóa ế ẩm, ông quyết định giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, đóng cửa nhà xưởng.
Ban đầu khi nghe thấy tin này, Thẩm Tòng Quân quả thực không thể tin được vào lỗ tai mình!
Chỉ là ông chủ đã hạ quyết tâm.
Phát một khoản an ủi, ăn bữa cơm chia tay, từ nay về sau mọi người đường ai nấy đi.
Thẩm Tòng Quân đến nay còn nhớ rõ trong bữa liên hoan ông chủ uống say, lải nhải, “Tôi không có cách nào…… Nhà xưởng mỗi ngày đều thua lỗ, càng chống đỡ lâu, càng mệt mỏi.”
“Phấn đấu mấy năm, thật vất vả dốc sức làm ra một ít của cải, không thể đổ xuống sông xuống biển.
Trước kia độc thân, thua thì tự mình chịu trách nhiệm.
Hiện tại không giống nhau, tôi có vợ con, mọi việc đều phải suy nghĩ vì gia đình.”
“Sau khi đóng cửa nhà xưởng, ăn mặc cần kiệm, ít nhất sẽ không đói chết.
Tiếp tục gắng gượng kinh doanh, làm không tốt còn thiếu một đống nợ.
Tôi lớn tuổi, chỉ mong cuộc sống an ổn.”
……
Thẩm Tòng Quân càng hồi tưởng, càng cảm thấy chua xót, nôn nóng.
Ông chủ thành công giữ được chính mình, đám thất nghiệp như bọn họ nên làm cái gì bây giờ? Phải biết rằng, anh tự cao tiền đồ tương lai không hạn lượng, vừa dùng toàn bộ tiền tiết kiệm trả một khoản mua chiếc xe mới! Hiện giờ tiền xe chưa trả hết, anh đã không có nguồn thu nhập.
Càng xui xẻo chính là, xe vừa rơi xuống đất đã giảm 30%.
Mặc dù lập tức bán xe mới, cũng chỉ miễn cưỡng trả hết tiền mua xe, tiền tiết kiệm không thể lấy lại.
“Thời buổi như thế nào biến thành như vậy chứ……” Thẩm Tòng Quân thở dài thật sâu, lời nói tràn ngập cảm giác bất lực.
Trước khi tai nạn ập đến, bạn vĩnh viễn cảm thấy việc không liên quan đến mình.
Thẳng đến lúc tai nạn phát sinh trên người mình, bạn mới biết chung quy mình chỉ là người thường, chẳng trốn nổi dòng nước lũ lịch sử.
**
Bệnh viện, bỗng nhiên vang lên tiếng khóc đau buồn, “Bác sĩ, cầu xin bác sĩ cứu đứa bé này!”
Vẻ mặt bác sĩ bị túm chặt khó xử, “Giá thuốc đã được quy định sẵn, anh không trả được tiền thuốc tôi cũng hết cách.”
Trên thực tế, người bệnh sắp nghèo tới mức không trả nổi tiền thuốc men không phải con số ít.
Bọn họ khóc trời trách đất, không muốn ngồi chờ chết, nhưng kết quả chung quy chỉ có thể chấp nhận sự thật.
Mọi người nói lương y như từ mẫu, bác sĩ cũng muốn giúp.
Nhưng bên trên anh có cha mẹ, bên dưới có con cái, kinh tế cũng eo hẹp.
Hơn nữa, anh cứu được một người, có cứu được tất cả không? Đến cuối cùng anh đành nhẫn tâm, làm bộ không nhìn thấy?
Trong lòng biết không có ai giúp đỡ, người nọ tuyệt vọng buông tay.
Bác sĩ nhanh chóng bỏ đi, trốn rất xa.
Phải biết rằng, hiện giờ bác sĩ cũng là nghề nghiệp nguy hiểm.
Ngày hôm qua có người bệnh không trả nổi tiền thuốc men, đau khổ cầu xin bác sĩ không có kết quả, vậy mà cầm dao chém chết người!
Bác sĩ cũng là người mà! Trong nhà cũng có già trẻ.
Bệnh nhân không mua nổi thuốc, bác sĩ có cách nào không? Đâu phải trong nhà có quặng, có thể mua tất cả dược phẩm miễn phí tặng người.
Nói đến cùng chính là bệnh nhân biết mình không chữa nổi, vì thế giận cá chém thớt lên người khác.
Tiếng gào khóc càng thêm thê thảm, sợ tới mức một cô bé sáu, bảy tuổi trốn sau lưng mẹ mình.
Một lát sau, cô bé không nhịn được mắt trông mong ngẩng đầu nhìn mẹ, “Mẹ ơi, chúng ta không xem bệnh, về nhà được không?”
Cô gái trẻ tuổi nhẫn nại tính tình khuyên bảo, “Bé ngoan, phát sốt cần chích thuốc mới có thể khỏi hẳn.”
“Nhưng mà chữa bệnh phải tốn thật nhiều tiền……” Cô bé giống như bà cụ non, vẻ mặt đau khổ phát sầu.
Người mẹ trẻ xoa gương mặt bầu bĩnh của con, cười nói, “Không sợ, mẹ có tiền.”
Nói thì nói như vậy, trong lòng cô lại chua xót.
Chồng mất sớm, trong nhà chỉ còn lại cô và con gái.
Vì nuôi nấng con gái thành người, cô không nỡ ăn, không nỡ mặc, một khi có tiền nhàn rỗi thì tiết kiệm.
Bạn bè, đồng nghiệp đều khuyên bảo cô, phụ nữ nên đối xử tốt với chính mình một chút.
Sau khi tính toán tỉ mỉ khoản cần chi, số còn lại có thể thoải mái chi tiêu, nhưng cô nhất định không chịu.
Cô nghĩ thế này, trong nhà chỉ có một sức lao động, chẳng may xảy ra tình huống bất ngờ, ví dụ sinh bệnh nằm viện gì đó, không phải không đủ tiền tiêu à?!
Bởi vậy cô liều mạng tích cóp tiền, tiết kiệm tất cả phí tổn.
Mà giờ phút này, thấy đám người không có tiền chữa bệnh ở bệnh viện, cô tự đáy lòng cảm thấy may mắn từ đầu đến cuối mình tiết kiệm tiền.
Ngày tháng bình thường rất khổ, cũng không thể thoải mái mua mua mua, nhưng thời điểm mấu chốt, tiền tích cóp có thể cứu mạng!
**
Theo thời gian chuyển dời, tài vụ lâm vào khốn cảnh, người không chống đỡ nổi càng ngày càng nhiều.
Người dân không tự giác bán của cải có giá trị trong nhà để lấy tiền mặt, chỉ mong đổi được ít tiền mặt mua miếng ăn.
Họ thành lập chợ tự phát, tiếng rao hàng không ngừng ——
“Ba lô da cá sấu, mới 9 phần, mau mua mau mua.”
“Bán rẻ khăn quàng cổ tơ tằm, áo choàng lông chồn, muốn mua thì qua đây xem!”
“Năm miếng vàng bảo quản nguyên vẹn, hy vọng đổi ít tiền mặt.”
Tô Hàn đi dạo qua một đám quán vỉa hè, cuối cùng dừng lại trước mặt 5 miếng vàng.
Cô cầm trang sức cẩn thận đánh giá, nửa ngày sau mới hỏi, “Tại sao không bán cho hàng vàng?”
Chủ quán cười chua xót, “Tôi đánh mất hóa đơn mua đồ.
Cửa hàng không nhận, cường ngạnh nói đồ vật không phải của nhà bọn họ, cho nên không thu mua.”
Vì kiếm ít đồ ăn, cô thậm chí thử dùng vàng trực tiếp đổi đồ dùng sinh hoạt với người ta, chỉ là không ai bằng lòng.
Nguyên văn những người khác nói chính là, “Vàng lại không ăn, lại không thể mặc, muốn nó làm gì?”
Làm tài sản có giá trị bảo đảm về sau? Rất xin lỗi, mọi người đều là tầng lớp nghèo khổ, hiện giờ một giây sắp không chống đỡ nổi, không đợi được sau này.
Cô muốn bán vàng cho kẻ có tiền, đáng tiếc không có con đường.
Hơn nữa mặc dù có tiền, người ta cũng muốn quan vọng một quãng thời gian, xem giá cả có thể thấp hơn không.
Cô thật sự không còn đường lui mới định ra chợ thử thời vận.
“Bao nhiêu tiền?” Chung Duệ chủ động hỏi giá, chuẩn bị trả tiền.
Mấy ngày hôm trước thị trường là 300 bối 1g, nhưng mà mỗi ngày một giá, hiện giờ thị trường đã giảm xuống 250 bối.
Chủ quán vốn định báo giá 220 bối 1g, nhưng lời nói đến bên miệng, không nhịn được sửa giọng, “Yêu cầu không cao, 200 bối 1g là được.”
Lác đác được mấy người ngỏ ý mua vàng, thật vất vả gặp gỡ một vị, chủ quán đâu chịu bỏ lỡ! Cô chủ động ép giá, chỉ mong mau chóng bán được.
Tiếp tục đặt ở trong tay, ai biết hai ngày sau giá có giảm xuống dưới 200 bối không?
Tô Hàn lộ ra một tia vui mừng, sảng khoái tỏ vẻ, “Tôi muốn cả năm miếng.” Cô đã kiểm tra xác định năm miếng vàng đều là vàng 24K.
Vừa dứt lời, Chung Duệ đã trả tiền.
“Cảm ơn, thật cám ơn hai người!” Cuối cùng đã bán được vàng, vẻ mặt chủ quán vui mừng.
Trong lòng nghĩ, cuối cùng cô có thể đi siêu thị mua gạo nấu cháo.
“Giá cả giảm 1/3 so với trước kia, quả nhiên lúc này nên nhặt của hời.” Tô Hàn vui mừng.
Chung Duệ cười, “Đi thôi, tiếp tục dạo.”
Hai người bắt đầu tận tình mua sắm, không hẹn mà cùng ưu tiên mua những đồ quy đổi được thành nhiều tiền.
Càng mua được rẻ ý nghĩa sau khi thị trường khôi phục càng kiếm được nhiều.
Ai ngờ đi dạo trong chốc lát, họ gặp được người quen ——nhân viên chơi thử khác trùng hợp cũng mua đồ ở cái chợ này.
Hai bên liếc nhau, ăn ý mười phần, có ý thức lảng tránh đối phương.
Nếu có hai phe khác nhau cùng lộ ra ý mua, chủ quán kiểu gì cũng tăng giá.
Chi bằng ai mua người ấy, không quấy nhiễu lẫn nhau.
Tô Hàn lặng lẽ đánh giá đối phương, sau đó nói nhỏ ở bên tai đồng đội nhỏ, “Mua bảy, tám trang sức vàng, tài chính ít nhất từ 1 vạn trở lên.”
Chung Duệ khẽ trả lời, “Có thể làm nhân viên chơi thử, thực lực đương nhiên không bình thường.”
Tô Hàn thầm than, bọn người kia đúng là giỏi kiếm tiền.
Có điều ngẫm lại cũng đúng, tính cách cô điềm tĩnh, cho nên năm ngày trước không mạo hiểm, mà là thành thật an phận làm thuê cho người ta.
Ngoại trừ được nhận mấy cái bánh mì, biểu hiện không xông ra.
Nếu có người nguyện ý mạo hiểm, đương nhiên sẽ nhanh chóng tích góp một khoản tiền.
Nguy hiểm cao, hồi báo cao, ở đâu cũng là đạo lý này.
Bỗng nhiên, Tô Hàn thấp giọng nói, “Tranh thủ hiện tại anh ta đang mặc cả với chủ quán, chúng ta nhanh chóng đi đi?”
Cách đó không xa, vài gã đã nhìn chằm chằm bọn họ thật lâu.
Ánh mắt không có ý tốt, hiển nhiên định cướp.
Nhưng hiện tại có hai con dê béo.
Nếu bọn họ bỏ đi lúc này, đối phương nhất định sẽ có ý kiến khác nhau, rối rắm nên đuổi theo họ hay đối phó tên nhân viên chơi thử đi một mình kia.
Tô Hàn không ngây thơ đến mức cảm thấy tất cả tên cướp đều sẽ ở lại, trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, chỉ là trước mắt dù sao cũng là người chơi yếu ớt cấp thấp, thiếu ít người đi theo thì tốt.
Ánh mắt Chung Duệ hơi lóe, lập tức hiểu ngầm.
Anh gật đầu đáp, “Muốn mua đồ vật cũng gần đủ, đi thôi.”
Hai người lặng lẽ đi mất.
Chỉ là có người tinh mắt, rất nhanh phát hiện dê béo chạy, lập tức báo cáo với đại ca.
Tên cầm đầu suy nghĩ, ý bảo ba người theo sau.
Mà chính hắn ở lại với bốn người khác, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm nhân viên chơi thử đang thỏa thích mua mua mua.
So với hai người, đương nhiên là dê béo đơn lẻ dễ xử lý hơn.
Ra khỏi chợ không xa, vẻ mặt Chung Duệ khẽ động, thấp giọng nói, “Cùng lại đây.”
“Ừm.” Tô Hàn thấp giọng đáp, tay phải đút trong túi, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.
Khi nói chuyện, một gã vạm vỡ vọt tới, cầm đao bổ về phía hai người.
Vì né tránh công kích, hai người không thể không tách ra.
Do đó hai người bao vây Chung Duệ, một người cười dữ tợn đi về phía Tô Hàn.
“Đừng cười dọa người như thế, sợ hãi.” Tô Hàn nhẹ giọng nhắc mãi, trên mặt không hề sợ hãi.
Cô như thể bị dọa choáng váng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Đợi đến khi gã kia từng bước một tiếp cận, đến đủ gần, cô bước một bước dài, từ trong túi móc ra cây gậy điện giật phòng thân, đè thẳng vào cổ gã đàn ông.
“Tư ——”tiếng điện giật vang lên.
Nụ cười của gã cứng ngắc trên mặt, ánh mắt dại ra, cả người tê dại, cảm giác đặc biệt kích thích.
Tô Hàn lẳng lặng nhìn, không tự giác cong khóe miệng.
Cây gậy điện giật phòng thân là hàng secondhand Chung Duệ mua được, mới 8 phần.
Hôm nay cô sử dụng lần đầu tiên, phát hiện hiệu quả rất tốt.
Quả nhiên, ở phó bản tiền tệ thắt chặt, tiền bạc chính là tất cả.
Gã giật giật ngón tay, hình như giãy giụa muốn đứng dậy.
Tô Hàn không chút do dự, điện giật lần nữa.
Vì thế gã lập tức ngất xỉu.
Mà lúc này, Chung Duệ vừa vặn dùng côn gấp khúc đánh hai người kia nằm úp.
Hai người tập hợp, không chút do dự xoay người bỏ đi.
Thẳng đến khi đi vào phòng đơn của khách sạn, lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Chung Duệ vừa định nói chuyện, ánh mắt trong lúc vô tình thoáng nhìn, lập tức nhíu mày.
Tô Hàn theo bản năng nhìn theo ánh mắt anh, ngay sau đó nhăn nhăn mày, “Phòng của anh có phải bị người lục lọi không?”
Tủ quần áo đại môn, rõ ràng là hơi hơi rộng mở.
Chung Duệ mím môi, giọng điệu vô cùng chắc chắn nói, “Tuyệt đối bị lục lọi, anh luôn đóng cửa.” Nói xong anh tìm trong tủ quần áo, kiểm tra tổn thất.
Một lát sau, anh tuyên bố, “Thiếu một cái đồng hồ hàng hiệu, ba bộ quần áo.”
Hai người liếc nhau, yên tĩnh giống như chết.
Hai người đều nhạy bén nhận ra, mọi chuyện mơ hồ có chút mất khống chế.
Thẳng thắn mà nói, đồ vật quan trọng đều đặt ở kho hàng tùy thân, trong phòng chỉ có chút quần áo không đáng giá tiền, tổn thất không lớn.
Chỉ là bọn anh cho rằng mình ở tại khu vực an toàn, kết quả lại bị ăn cắp, cảm giác thật sự không tốt.
Ai biết lần sau biến thành có người đột nhiên xông vào cướp bóc không?
Càng tới mấy ngày cuối cùng của trò chơi, càng không thể sơ sót.
Bởi vậy, Tô Hàn đốt cháy tế bào não, nhanh chóng suy nghĩ.
Trên thực tế, nếu là xã hội hiện thực, có rất nhiều biện pháp giải quyết.
Ví dụ thuê vệ sĩ, bảo vệ bản thân; ví dụ vào khu chung cư cao cấp, bế quan không ra ngoài; ví dụ xuất ngoại nghỉ phép, chờ thế cục ổn định lại trở về……
Song nơi này là trò chơi, thuê vệ sĩ chưa biết chừng sẽ phản bội; vào ở chung cư cao cấp, nói không chừng sẽ bị dân chạy nạn bao vây; về phần ra nước ngoài, không có lựa chọn này.
Tô Hàn suy nghĩ rất nhiều biện pháp, sau đó lần lượt gạch bỏ, cuối cùng vạn phần bất đắc dĩ mà nói, “Nếu không ta giống như phó bản lạm phát ác tính, tìm một chỗ trốn vậy.”
Chung Duệ tán đồng, “Anh cũng nghĩ như vậy.”
Ở giai đoạn trước mắt, rời xa đám người có ý nghĩa rời xa nguy hiểm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...