Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn


Một đêm chưa ngủ.
Kim Thạch suy tư cả đêm, cuối cùng nghĩ ra cách giải quyết —— rút tiền từ thẻ tín dụng để trả khoản nợ theo ngày! Về phần sau đó làm thế nào, anh đã bất chấp mọi thứ.
Vì thế trời vừa sáng, anh đã cầm thẻ tín dụng ra cửa.
Chỉ là lúc đầu vào trò chơi, đầu đường cuối ngõ đều có vài NPC làm nghề rút tiền mặt.

Chờ đến khi anh cần dùng tiền gấp, muốn tìm người thì mãi không thấy NPC mục tiêu.
Lắc lư nửa tiếng trong trung tâm thương mại, cuối cùng anh phát hiện mục tiêu!
Kim Thạch tiến lên, nói thẳng mục đích của mình, “Tôi cần rút tiền từ thẻ tín dụng.”
Ai ngờ người nọ tiếc nuối lắc đầu, “Người anh em, anh đã tới chậm.”
“Sao vậy?” Trong lòng Kim Thạch căng thẳng.
“Hiện tại kinh tế đình trệ, các ngành nghề đều thiếu tiền.

Ngân hàng tra xét vô cùng nghiêm, không thể rút tiền nữa.” Người nọ nhún vai, vẻ mặt hết cách, “Nếu anh tới sớm một ngày, tôi còn có thể giúp anh nghĩ biện pháp.

Hiện tại ấy mà……”
Người nọ lắc đầu, ý tứ là anh đã bó tay.
Kim Thạch ý thức được việc lớn không tốt.

Sinh hoạt ở thực tế, mặc dù phát sinh khủng hoảng kinh tế, thẻ tín dụng cũng có thể rút tiền mặt.

Tuy rằng vặt đầu cá, vá đầu tôm không phải việc tốt, nhưng ít nhất có thể xử lý khẩn cấp.
Nhưng mà đây là trò chơi.

Nếu người trước mặt này không nói dối, như vậy sau ngày thứ 10 không cho phép rút tiền mặt có lẽ là quy định cứng nhắc của hệ thống.
Nghĩ vậy, sắc mặt Kim Thạch đen sì như đáy nồi, cảm thấy mình đã cùng đường bí lối.
Lấy lại bình tĩnh, anh hỏi, “Không thể rút tiền mặt, vậy có thể quẹt thẻ mua sắm không?”
Nghe vậy, biểu cảm người nọ lập tức trở nên quái dị.

Anh than nhẹ một tiếng, lời khuyên chân thành, “Người anh em hãy nghe tôi khuyên một câu, hiện tại kinh tế không tốt, kiềm chế ăn chơi lại.

Thiếu tiền thì phải trả, không phải bầu trời rơi xuống cơn mưa vàng, tiêu xài thoải mái……”
Chưa dứt lời, Kim Thạch túm lấy cổ áo đối phương, táo bạo cắt ngang, “Bớt nói nhảm nhỉ, trả lời vấn đề của tôi!”
Nếu có biện pháp giải quyết khác, anh cũng không cần uống rượu độc giải khát.

Chẳng phải anh bị ép nóng nảy, không nghĩ ra cách nào hả?
Người nọ hoảng sợ, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, gian nan trả lời, “…… Có thể quẹt thẻ mua sắm.”
Nhận được đáp án, Kim Thạch buông ra cổ áo đối phương, vội vàng chạy đến tiệm thuốc ——dược phẩm ở kho hàng tùy thân đã dùng hết, nếu không quẹt thẻ mua một ít, không đến bốn tiếng giá trị thể lực sẽ về không!

Lập tức quẹt thẻ mua dược phẩm giá trị 2000 bối, cuối cùng Kim Thạch nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là không bao lâu, lông mày anh nhíu chặt dính với nhau.

Nợ nần càng nợ càng nhiều, chỉ dựa vào làm công không thể trả nổi!
Nghĩ tới nghĩ lui, anh cảm thấy chỉ có buôn bán không cần vốn như ăn cắp, cướp bóc, bắt cóc v.v, mới giúp anh thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.
**
Ăn qua bữa sáng, Chung Duệ bình tĩnh dò hỏi, “Kế tiếp em định làm gì?”
Trong túi có tiền, mặc kệ làm gì đều có vẻ cực kì tự tin.
Tô Hàn hơi có chút buồn rầu, “Em từng cân nhắc đến nhập giá sỉ bán rẻ son môi ở quán vỉa hè, có điều giờ cảm thấy không nên.”
Trong lúc khủng hoảng kinh tế, có hiện tượng kinh tế rất thú vị gọi là “hiệu ứng son môi”.

Ý tứ là, mỗi khi kinh tế đình trệ, ngược lại doanh số son môi sẽ tăng vọt.

Nguyên lý nghĩa là kinh tế suy yếu sẽ làm nguồn thu nhập của quần chúng hạ thấp rõ.

Trong tình hình kinh tế căng thẳng, mọi người vẫn có dục vọng tiêu tiền mãnh liệt ngược lại sẽ mua sắm một ít vật phẩm giá tương đối rẻ.
Mặt khác, gánh nặng sinh hoạt thật lớn, mọi người yêu cầu thả lỏng, giảm bớt áp lực không định kỳ.

Bởi vậy thời điểm kinh tế đình trệ, việc kinh doanh của rạp chiếu phim, khu vui chơi thông thường sẽ rất đắt khách.
Chẳng qua trước mắt thân ở trong trò chơi, hệ thống tàn nhẫn một chút có lẽ sẽ nhảy qua quá trình trung gian, trực tiếp tiến vào giai đoạn hậu kỳ của khủng hoảng kinh tế, làm người dân ăn không nổi cơm.

Cứ như vậy, son môi còn bán được hay không thì rất khó nói.

Hơn nữa trong người đồng đội nhỏ có số tiền lớn, càng không cần thiết mạo hiểm.
“Đi thị trường giao dịch cùng anh được không? Xong rồi ta đi sòng bạc chơi mấy ván.” Chung Duệ đề nghị.
Tô Hàn liếc mắt, “Không phải anh nói đã chất đầy kho hàng à? Còn nhét nổi không?”
Chung Duệ nghiêm túc trả lời, “Giai đoạn cuối của khủng hoảng kinh tế, các đồ vật đều rớt giá điên cuồng.

Ngay từ đầu anh đã tính toán mua ít vàng bạc châu báu dự trữ, cho nên để lại vị trí.” Chẳng may lần chơi thử kế tiếp, anh tiếp tục dùng tài khoản này thì sao? Tích trữ nhiều hàng hóa luôn là tốt.
Tô Hàn im lặng.

Cô nhủ thầm lần sau trò chơi, cho dù những người khác tiếp tục dùng nhân vật này, Chung Duệ chắc chắn phải đổi tài khoản.

Cầm một kho hàng vật tư, còn chơi thử cái gì? Trực tiếp nghiền áp phó bản!
Suy nghĩ xong, cô đồng ý, “Đi thôi, chúng ta đi dạo phố đi.”
**

Trương Tinh nhấp một ngụm nước khoáng, giữa mày tràn đầy nôn nóng.

Bị sa thải ở tiệm bánh mì đã ba ngày…… Cô lại không tìm thấy một công việc.
Ban đầu cô rất tự tin, trong lòng mắng ông chủ Trương không biết nhìn hàng.

Nếu bị sa thải, nhân cơ hội đổi một công việc tốt hơn, lương hàng ngày thấp hơn 150 bối tuyệt đối không làm.
Song chỉ qua một ngày, chi phí tất yếu chi cho ăn uống ngủ và khoản nợ trả hằng ngày 120 bối đã tha mài ngạo khí của cô sạch sẽ.
Trương Tinh không nhịn được cân nhắc, mặc dù lương hàng ngày hơi thấp một chút cũng được, ít nhất làm tạm một công việc.

Tiền tiết kiệm của cô không nhiều, chỉ có 800 bối, tuyệt đối không oằn mình được mấy ngày.

Nếu có thể trả hết khoản vay, đến lúc đó cô sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, muốn đi ăn máng khác, muốn đổi công tác đều tùy cô.
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện, mặc dù hạ thấp yêu cầu, cô cũng không tìm thấy công việc phù hợp.

Rất nhiều tiệm bánh mì nói cho cô, không thiếu nhân thủ, tạm thời không cần tuyển công.

Vì thế cô chỉ có thể chạy hết tiệm này đến tiệm khác, thử xem vận may.
Cuối cùng, Trương Tinh tìm được tiệm bánh mì thiếu người.

Nhưng mà đối phương nói, bọn họ chỉ cần thợ học việc giá rẻ, lương hàng ngày 60 bối, lại yêu cầu có thể tăng ca, chịu nghe sai bảo.
Trước mắt Trương Tinh tối sầm, không muốn chấp nhận lại không có biện pháp khác.

Các cửa hàng cô từng đến giống như thống nhất yêu cầu, nhất trí nói gần nhất việc buôn bán không tốt, chẳng những không nghĩ nhận người, thậm chí còn muốn giảm biên chế.

Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể cắn răng đồng ý làm thợ học việc.

Tốt xấu coi như là có công tác.
Nhưng mà, trong lòng Trương Tinh không nhịn được rỉ máu.

Mỗi ngày tiền lương 60 bối, tạm đủ cho chi tiêu sinh hoạt, cơ bản không còn dư.

Khoản tiền trả nợ theo ngày vẫn phải lấy từ tiền tiết kiệm.

Nhưng tiền tiết kiệm không nhiều, một khi xài hết, cô vẫn còn nợ!
Giờ khắc này, tự đáy lòng Trương Tinh cảm thấy buồn phiền hối hận.


Nếu chưa từng vay nợ, lương hàng ngày 60 bối cũng đủ cho cô sinh hoạt, mỗi ngày còn dư chút tiền.

Nếu trước kia không xài tiền lung tung, cô có rất nhiều tiền tiết kiệm, lúc này trả hết nợ một lượt, cũng không cần sốt ruột.
Cố tình cô chẳng thể làm gì.
Ỷ vào lúc kiếm được tiền, tiền lương cao tiêu dùng bừa bãi, hiện giờ tới lúc khó khăn phải bắt đầu trả nợ.

Nhưng mà, không có tài sản ý nghĩa năng lực chịu chống chọi của cô cực kém, có tình huống bất ngờ một chút đều khó tìm ra cách xử lý.
Càng nghĩ càng nôn nóng, cuối cùng bả vai Trương Tinh gục xuống, hối hận không thôi.
**
Trong biệt thự, nhà giàu số một ở trấn nhỏ, Trương Vĩnh đang lật xem báo cáo kinh doanh của các cửa hàng do anh tất cả.
Trợ lý Chu dùng khuôn mặt không cảm xúc báo cáo tình hình, “Doanh số bán hàng hàng ngày của các cửa hàng giảm xuống 40%—70%, lợi nhuận giảm mạnh.

Trong đó có hai cửa hàng thậm chí xuất hiện lỗ lã, tình cảnh không lạc quan.”
Trương Vĩnh xem xong báo cáo kinh doanh thì rơi vào trầm tư, sau đó rất nhanh đưa ra quyết định, “Cửa hàng lỗ vốn trực tiếp đóng cửa, cửa hàng còn lại giảm bớt 70% sản lượng, đồng thời cắt giảm tất cả phí tổn không cần thiết.”
Cắt giảm tất cả tổn không cần thiết phí à…… trợ lý Chu lập tức hiểu ngầm, gật đầu đồng ý, “Tôi đã rõ.”
Trương Vĩnh chầm chậm nói, “Trong tình hình trước mắt, sống sót quan trọng nhất.”
Dừng một chút, anh lại hỏi, “Trong tay có bao nhiêu tiền mặt?”
Trợ lý Chu báo con số, trên mặt không cảm xúc nhắc nhở, “Gần nhất các tài sản như đất đai, phòng ốc, cổ phiếu liên tục trượt xuống, con số tài sản cá nhân của ngài đang không ngừng giảm bớt.”
Trương Vĩnh không quá để ý, “Cái đó chỉ là tạm thời.

Chờ qua kinh tế trời đông giá rét, giá trị tài sản sẽ khôi phục mức độ bình thường.

Nhớ rõ giúp tôi nhìn chằm chằm hướng đi của thị trường, một khi xuất hiện tài sản giá thấp chất lượng tốt, lập tức ra tay mua vào.”
“Vâng thưa ngài.” Trợ lý Chu đồng ý dứt khoát.
Đưa ra mệnh lệnh xong, Trương Vĩnh lộ ra nụ cười bình tĩnh tự đắc.

Anh thấp giọng lẩm bẩm, “Chịu đựng qua trời đông giá rét, ta sẽ càng trở nên giàu có.”
Tích trữ tiền mặt đợi giá thấp thu mua, đây là sự thong dong của kẻ có tiền.
**
Thời điểm nghe được làn sóng giảm lương, làn sóng thất nghiệp, Tô Hàn đã ý thức được tình hình không tốt.

Chỉ là sau khi ra khỏi khách sạn cao cấp, cô phát hiện tình hình còn hỏng bét hơn cả tưởng tượng.
Lục tục có người dân không trả nổi tiền thuê nhà, không thể không dọn ra ngoài, lưu lạc nơi đầu đường.
Thời gian bình thường đi làm, trên đường lại có rất nhiều người đi qua đi lại mang theo vẻ mặt nôn nóng, hiển nhiên bị sa thải, chưa tìm được công việc tiếp theo.
Cửa hàng trống không, hai, ba mươi phút mới có một, hai vị khách hàng đi vào.

Thông thường không thấy họ mua gì đã đi ra khỏi tiệm.
Một ít người bắt đầu lấy ra đồ vật đáng giá tiền trong nhà để bán đi lấy tiền mặt, mua sắm thức ăn nước uống.
Chung Duệ lại gần hỏi giá, nhanh chóng tiếc nuối lắc đầu, “Trước mắt giá cả hơi cao.”
Tô Hàn cũng không cảm thấy bất ngờ.

Cô thầm nghĩ, chờ đến sơn cùng thủy tận, đông đảo dân chúng vội vã bán vàng bạc châu báu để mua sắm đồ ăn, đó mới là thời cơ thu mua tốt.
 “Kế tiếp đi sòng bạc?” Cô hỏi.

“Ừm.” Chung Duệ đã sớm làm tốt kế hoạch, “Kiếm thêm ít tiền, thời điểm mua sắm càng thong dong.”
Tô Hàn cảm thấy chẳng may sòng bạc bất hạnh phá sản, nhất định vì gặp Chung Duệ……
Hai người đang định đi sòng bạc, lại thấy một người đàn ông bịt mặt đi xe máy, cướp túi xách của người đi đường.

Tiếp theo hắn dẫm mạnh chân ga, phóng đi như bay.
Cô gái trẻ bị cướp xụi lơ trên mặt đất, che mặt khóc rống, “Cái túi đó chính là hàng hiệu! Tôi định cầm đi đổi tiền, tại sao lại cướp của tôi?!”
Khi gặp phải nguy cơ sinh tồn, đạo đức bại hoại, trật tự sụp đổ nhanh như vậy.

trong lòng Tô Hàn sợ hãi, không khỏi đề cao cảnh giác.
Chung Duệ tự nhiên nắm tay đồng đội nhỏ, tuyên bố, “Đi một mình quá dễ dàng bị theo dõi.

Hai ta nắm tay, chứng minh là một đôi, người bình thường cũng không dám lại đây.”
Tô Hàn liếc mắt, nhủ thầm nếu ai theo dõi hai người đúng là xúi quẩy.
Có điều nghĩ thì nghĩ như vậy, cuối cùng cô không tránh né, tùy ý để đồng đội nhỏ nắm tay.
**
Văn phòng Tập đoàn Cẩm Giang, áp suất thấp đến mức xưa nay chưa từng có.

Nhân viên làm việc sôi nổi cúi đầu, gõ bàn phím vang trời, giả vờ mình đang nghiêm túc làm việc.
Mặt Lý Nhạc không biểu cảm, hạn hán lười.

Dù sao anh ta quen với thao tác như thần của hai người cùng đứng thứ nhất, làm lơ là được.

Trăm triệu không nghĩ tới, 20 nhân viên chơi thử không có ai là đèn cạn dầu!
Hoặc là tinh thông làm buôn bán, sớm kiếm được tiền trả hết nợ thẻ tín dụng; hoặc là căn bản không quẹt thẻ, một lòng tìm kiếm biện pháp làm giàu khác; hoặc là bạo lực phá cục, giải trừ nguy cơ bằng phương thức không tưởng tượng được.
Lý Nhạc nghiêm mặt dò hỏi, “Người kia tên là Kim Thạch à? Cái người giai đoạn trước phán đoán sai lầm, mắc nợ dự trữ hàng?”
“Vâng.” nhân viên bị hỏi đến cúi đầu, âm thanh cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp, như là sợ kích thích đến thần kinh mẫn cảm của cấp trên, “Sau khi phát hiện không rút được tiền mặt từ thẻ tín dụng, anh ta tiêu 2000 bối mua sắm dược phẩm, 1000 bối mua sắm nhu yếu phẩm sinh hoạt, 1000 bối mua sắm công cụ.

Sau đó vận dụng vũ lực, xông vào biệt thự, trực tiếp trói NPC Trương Vĩnh người giàu có nhất trấn nhỏ…”
“Tiếp đó anh ta sai Trợ lý Chu đưa tiền mặt, dùng một lần trả hết khoản nợ thẻ tín dụng.”
“Bởi vì kho hàng tùy thân có đồ ăn, nước, vật dụng hàng ngày, dược phẩm, không thiếu đồ, anh ta có thể ở biệt thự đến lúc thông quan.”
NPC nhà giàu số một ôm số tài sản một trăm triệu, bởi vì khoản nợ 10 nghìn bối mà chịu khổ bị nhân viên chơi thử bắt cóc, thật là đặc biệt đặc biệt thê thảm.
Lý Nhạc im lặng hồi lâu, mới nói, “Nếu tôi nhớ không lầm, biệt thự Trương Vĩnh ở có mười vệ sĩ hả?”
“Có.” mặt nhân viên lộ vẻ bất đắc dĩ.

Có mười người cũng không được việc, nhân viên chơi thử nói xông là xông vào.
“Sau khi chơi thử kết thúc, nhớ rõ cho NPC nhà giàu số một thêm mười người vệ sĩ.” Lý Nhạc dặn dò chắc như đinh đóng cột.
“Kia hiện tại……” Nhân viên trưng cầu ý kiến.
Lý Nhạc than nhẹ một tiếng, “Kệ anh ta vậy.”
Bắt cóc nhà giàu số một vốn dĩ là một trong những phương pháp thông quan.

Chỉ là anh không nghĩ tới, không cần kết bè kéo đội, chỉ dựa vào một người chơi là có thể làm được.
Người ta bằng thực lực xông vào nhà dân, đương nhiên được coi là thông quan..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui