Edit: Lune
Dụ Trạch Xuyên dứt lời, bầu không khí chìm vào im lặng. Hắn dựa lưng vào tường, cười khẽ đầy ẩn ý, nhìn chằm chằm vào Lục Diên, khí lạnh lặng lẽ lan tràn. Đó là ánh mắt nhìn con mồi, trong thoáng chốc khiến người ta có cảm giác rằng hắn đang thực sự nhắm vào người đàn ông trước mặt này.
Tiếc là Lục Diên chẳng có phản ứng gì, ban đầu anh còn hơi căng thẳng, nghiêm túc nghe Dụ Trạch Xuyên nói, nhưng nghe xong lại vô cớ nảy sinh cảm giác “À, thì ra cũng vậy thôi”.
Suy cho cùng thì việc báo cáo hành trình với người yêu cũng là chuyện rất bình thường, tuy có hơi xâm phạm đến sự riêng tư và tự do, nhưng Lục Diên nghĩ so với việc bị đâm chết thì chẳng đáng là gì.
Trong lòng anh chẳng hiểu sao thấy hơi buồn cười:
“Vậy chắc anh hay ghen khi yêu lắm nhỉ?”
Nói đoạn, Lục Diên đứng thẳng dậy, lùi lại một bước, không đứng sát vào Dụ Trạch Xuyên nữa. Anh giơ tay vuốt phẳng lại cổ áo bị đối phương kéo nhăn, những ngón tay mảnh khảnh hơi cong lại, mơ hồ có thể thấy những mạch máu màu xanh dưới da trên mu bàn tay. Bỗng, anh lên tiếng:
“Nhưng tốt nhất anh đừng thích tôi, tôi sợ mấy người hay ghen lắm.”
Anh giống như không làm Dụ Trạch Xuyên tức chết thì không chịu dừng vậy.
Dụ Trạch Xuyên nghe vậy thì nổi cáu: “Cậu!”
Lục Diên nhanh chóng mở mã khóa cửa, lách mình vào trong phòng còn nhanh hơn cả thỏ, nương theo tiếng “tích”, cú đấm của Dụ Trạch Xuyên giáng mạnh vào cửa.
Nhớ đến việc còn chưa chuyển tiền mua dao cho Lục Diên, Dụ Trạch Xuyên nghiến răng nghiến lợi: “Ra đây.”
Hắn không thích mắc nợ người khác.
Lục Diên nấp sau cánh cửa, thầm nghĩ mình ngu mới ra ngoài, anh hơi cao giọng nói: “Có chuyện gì thì để lần sau nói tiếp, muộn rồi, tôi đi ngủ đây.”
Nói xong, anh cài chốt bảo hiểm lại, sau đó mới bước vào phòng. Dụ Trạch Xuyên đứng bên ngoài tức nghẹn, đập mạnh vào cánh cửa lần nữa, đành phải nhặt túi lên rồi về nhà.
Chậu cây hoa cỏ xanh vẫn lẳng lặng nằm trước cửa sổ sát đất, trong đêm tối toát lên vẻ thần bí.
Dụ Trạch Xuyên bật đèn đi tới, hắn vẫn còn tức với mấy lời trêu chọc của Lục Diên nên lòng dạ không yên, sắc mặt sầm sì, đang địch ném chậu hoa này vào thùng rác. Nhưng lúc hắn đưa tay ra lại chạm phải những chiếc lá khô giòn, bấy giờ mới phát hiện cây hoa đã chết héo.
Chậu cây này nở hoa rất lặng lẽ, hoa chỉ to bằng hạt đậu, chen chúc nhau thành một chùm, cánh hoa hơi giống hoa cúc, lại hơi giống quả cầu lông ẩn mình trong đám lá dày, không nhìn kỹ thì không thấy được.
Dụ Trạch Xuyên chưa bao giờ tưới nước cho nó, cũng chưa cho nó được thấy ánh nắng một lần, giờ cuối cùng cũng nhớ ra việc vứt nó, lại phát hiện chậu họa này đã lặng lẽ chết héo trong góc hẻo lánh không ai thấy rồi.
Hắn không biết tại sao mà bỗng dưng có chút luống cuống.
Giống như đã làm sai chuyện gì đó, giống như đã phụ lòng tốt của ai đó.
Dụ Trạch Xuyên vô thức đứng dậy đi vào bếp lấy nước, nhanh chóng quay lại chỗ chậu hoa rồi đổ vào, muốn thử cứu vãn cái gì bằng hành động vụng về không có kết cấu gì của mình, nhưng cho đến khi nước bên trong tràn ra ngoài, chậu hoa vẫn ủ rũ.
Thậm chí còn rụng một chiếc lá.
Dụ Trạch Xuyên vô thức mím môi. Hắn thấy một vũng nước màu nâu vàng pha lẫn bùn đất chảy ra từ lỗ thoát nước dưới đáy chậu hoa, làm bẩn sàn gạch màu xám nhạt, cuối cùng hắn cũng nhận ra rằng chậu hoa này thực sự đã chết rồi.
Cách một bức tường, Lục Diên đang nghe trộm đột nhiên cảm thấy có nước chui vào tai, trong tai vang lên một loạt tiếng xẹt xẹt. Anh ngồi bật dậy trên giường như bị điện giật, vội vàng tháo tai nghe ra, anh cau mày, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ Dụ Trạch Xuyên phát hiện ra gì rồi?”
Giả thiết này khá đáng sợ, rất có thể liên quan trực tiếp đến việc Lục Diên sẽ chết thế nào.
Lục Diên thử đeo tai nghe lại, nhưng lần này không có bất kỳ âm thanh bất thường nào cả, sự im lặng khiến người ta khó chịu. Trong lòng anh bất an cùng cực, gần như muốn chạy sang nhà bên cạnh để xem xét tình hình, nhưng lý trí vẫn kiềm chế được sự bốc đồng của anh.
Sau khi mưa tạnh, một vầng trăng sáng xuất hiện sau đám mây, cây ngô đồng lại rụng đầy lá khô, hôm nay đã định trước là một đêm không ngủ.
Dụ Trạch Xuyên gần như cả đêm không ngủ, hắn cuộn tròn trên ghế sô pha, lờ đờ cụp mắt, ánh mắt luôn bất giác liếc về chậu hoa chết héo trên bệ cửa sổ. Đây là một trong số ít những món quà thực sự mà hắn nhận được trong đời.
Chìm đắm trong tuyệt vọng quá lâu quả thực là một chuyện rất đáng sợ, bất cứ tia lửa nhỏ nào cũng trở thành nóng bỏng với hắn.
Dụ Trạch Xuyên nhắm mắt, quyết định sẽ vứt chậu hoa đi sau khi trời sáng. Mấy thứ đã chết rồi thì không nên để lại làm gì.
Sáng sớm hôm sau, Dụ Trạch Xuyên tìm một cái ni lông để đựng chậu hoa kia, chuẩn bị xuống tầng vứt đi, nào ngờ vừa mới mở cửa thì suýt va phải người khác. Vì cách gần, mùi nước giặt thoảng thoảng từ quần áo trên người đối phương xộc thẳng vào mũi hắn, giọng nói xen lẫn ý cười vang lên trên đỉnh đầu: “Ồ, là anh hả, tình cờ ghê.”
Dụ Trạch Xuyên ngẩng đầu lên, thấy là Lục Diên. Hắn nhớ đến chậu hoa chết héo trong túi, lòng khẽ chùng xuống, vô thức giấu nó ra sau lưng, “Ừ” một tiếng không rõ cảm xúc: “Tình cờ thật.”
Đây là lần đầu tiên hắn trả lời như vậy, dù rằng giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ.
Lục Diên đã rình rập Dụ Trạch Xuyên cả buổi sáng, cuối cùng cũng bắt được. anh lơ đãng liếc nhìn, chợt phát hiện cái túi rác màu đen trong tay đối phương có hình dạng kỳ lạ, trông khá là nặng, lòng anh hơi chùng xuống như đoán ra điều gì.
Tại sao Dụ Trạch Xuyên lại vô duyên vô cớ muốn vứt chậu hoa này?
Lục Diên càng thêm lo lắng. Anh hơi cúi đầu, muốn tìm ra chút manh mối từ nét mặt của Dụ Trạch Xuyên, nhưng vì đối phương đeo khẩu trang nên không thể nhìn ra được gì.
Lục Diên cười cười, dò hỏi: “Anh xuống tầng vứt rác à?”
Dụ Trạch Xuyên không muốn để Lục Diên biết mình đã nuôi chết chậu hoa kia, hắn chau mày, đáp qua loa “Ừ”.
Nói xong, hắn nhanh chóng đi vượt qua Lục Diên ra ngoài, nhấn nút thang máy. Không ngờ chàng trai phía sau lại ỷ chân dài, bám sát theo hắn, đôi mắt lộ bên ngoài híp lại, anh chắp tay trước ngực nói: “Anh không giận tôi đấy chứ?”
“Hôm qua là tôi sai, tôi xin lỗi, anh rộng lượng tha thứ cho tôi được không?”
Có thể khiến một kẻ thèm ăn đòn chủ động nhận lỗi, đây là cảm giác mà người bình thường không tài nào hiểu được.
Dụ Trạch Xuyên bước vào thang máy, nghe vậy cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn Lục Diên: “Sai? Cậu sai ở đâu?”
Hắn vẫn nhớ hôm qua Lục Diên nói hắn thích ghen, còn bảo hắn đừng thích mình, cứ như thể hắn là quái vật khiến người ta tránh xa vậy. Dụ Trạch Xuyên nén giận, yên lặng chờ đối phương giải thích.
Lục Diên đứng sau, nói năng đàng hoàng: “Tôi không nên từ chối tấm lòng của anh.”
Dụ Trạch Xuyên: “?”
Lục Diên: “Nếu anh thực sự thích tôi, tôi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, chứ không nên từ chối anh giống hôm qua.”
Dụ Trạch Xuyên: “??”
Tóm lại là.
Vẻ mặt Lục Diên rất đỗi chân thành: “Tôi sai rồi, anh tha thứ cho tôi nhé.”
Rõ ràng là đến gây sự chứ không phải xin lỗi.
Dụ Trạch Xuyên nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, hắn siết chặt tay, thình lình thụi một cú vào bụng Lục Diên, khiến đối phương lảo đảo lùi lại. Hắn gằn giọng cảnh cáo: “Cậu mà còn nói bậy bạ nữa, lần sau tôi sẽ đánh vào mặt cậu đấy!”
Hắn ra đòn rất có kỹ thuật, lực đẩy nhiều hơn chạm, Lục Diên ôm bụng lùi lại nửa bước, không cảm thấy đau lắm.
Nhờ thế, Lục Diên biết Dụ Trạch Xuyên chưa phát hiện ra thiết bị nghe trộm trong chậu hoa, cũng chưa phát hiện ra thân phận của anh, anh xoa bụng, cười nói:
“Ui, anh cứ ghê gớm như vậy thì không được ai thích đâu.”
Dụ Trạch Xuyên khinh thường cười khẩy: “Tôi không cần ai thích hết.”
Hắn chưa bao giờ được ai thích cả, từ nhỏ đến lớn đã vậy rồi.
Lúc này, thang máy vừa vặn đến tầng một, Dụ Trạch Xuyên xách túi rác đi thẳng ra ngoài, để anh đứng ngây người một mình.
Trong lúc Lục Diên cúi đầu nghĩ xem có nên đi theo xem xét tình hình hay không thì bỗng thấy một đôi giày thể thao màu đen buộc dây xuất hiện trong tầm mắt—
Dụ Trạch Xuyên đi rồi lại quay lại, hắn nhíu mày chìa màn hình điện thoại ra trước mặt Lục Diên, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Thêm bạn, tôi chuyển tiền mua đồ hôm qua cho cậu.”
Lục Diên sững sờ, sau khi hiểu ra thì từ chối khéo: “Không cần đâu, chỉ vài chục tệ thôi mà.”
Dụ Trạch Xuyên sầm mặt nhìn anh chằm chằm: “Cậu có thêm bạn không?”
Lục Diên: “…”
Lục Diên đành phải lấy điện thoại ra quét mã, hai người thêm bạn với nhau xong, Dụ Trạch Xuyên đọc tên mình cho anh, đang định thêm ghi chú cho Lục Diên thì nhớ ra đến giờ vẫn chưa biết tên người ta: “Cậu tên gì?”
Lục Diên chớp mắt, chậm rãi nói: “Tôi tên…”
Dụ Trạch Xuyên: “Tên gì?”
Lục Diên cẩn thận suy nghĩ, nhớ lại cảnh tượng mình ngỏm củ tỏi trong hai ván trước vì nói láo, anh rặn mãi mới nhả được hai chữ: “A… Diên, diên trong diên niên ích thọ.”
Dụ Trạch Xuyên cau mày: “Hết rồi à?”
Họ đâu?
Lục Diên đút tay vào túi áo khoác, giả vờ thẹn thùng cúi đầu: “Nếu anh không thích tên này thì có thể gọi tôi là Diên Diên cũng được ~ Bạn bè tôi đều gọi tôi như vậy đó.”
Dụ Trạch Xuyên: “…”
Dụ Trạch Xuyên quay người bỏ đi, hắn sợ mình mà đứng đây lâu hơn sẽ bị Lục Diên làm cho tức chết mất.
Lục Diên sợ sẽ khiến người ta nghi ngờ nên giả vờ đi đến cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới mua Oden. Qua tủ kính hơi mờ, anh trông thấy Dụ Trạch Xuyên ở đằng xa ném rác xong thì rời đi. Một lúc lâu sau, anh mới đi đến bên cạnh thùng rác xem thử.
Qua miệng túi mở hé, không khó để thấy bên trong là một chậu hoa đã chết héo, lá úa vàng do thiếu nước, rụng gần hết.
Hóa ra là chết héo.
Lục Diên đứng suy nghĩ hồi lâu, không biết anh nghĩ đến điều gì mà đi ra ven đường, bắt taxi. Anh mở cửa xe, ngồi vào ghế sau, nói với tài xế: “Chú ơi, cho cháu đến tiệm hoa gần đây nhất với.”
Tài xế liếc nhìn Lục Diên qua gương chiếu hậu, thấy đó là một chàng trai trẻ đeo khẩu trang, nghĩ thầm sao lại có người sáng sớm đã đi mua hoa, ông vừa khởi động máy vừa nói: “Nhóc con mua hoa tặng bạn gái à?”
Lục Diên không muốn giải thích nhiều, chỉ cười không nói gì.
Chưa đầy một lúc sau, điện thoại trong túi anh bỗng rung lên, là một tin nhắn chuyển khoản. Lục Diên nhìn qua mới biết là Dụ Trạch Xuyên gửi tới, anh tắt màn hình điện thoại, không nhận.
Nếp sinh hoạt hàng ngày của Dụ Trạch Xuyên vẫn như cũ. Chiều, lúc hắn đang ngồi làm việc trước máy tính thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, bàn tay đang gõ phím không khỏi khựng lại.
“Cốc cốc cốc — "
Tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này nghe rõ ràng hơn nhiều.
Dụ Trạch Xuyên nhíu mày, nghĩ mãi cũng không biết ai lại đến tìm mình. Hắn kéo ghế đứng dậy, đi đến cửa, mở hé ra một cái khe nhỏ, ánh mắt đề phòng: “Ai đó?”
“Tôi nè.”
Lục Diên đứng ngoài cửa lên tiếng chào hỏi, trong tay xách theo một cái túi, không biết là gì. Đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang nheo lại mang theo ý cười, chẳng hiểu sao lại khiến người ta nghĩ đến pháo hoa rực rỡ nở rộ trong đêm.
Dụ Trạch Xuyên thấy người gõ cửa là anh thì thoáng sững ra: “Là cậu à?”
Bàn tay nắm chặt tay nắm cửa bất giác thả lỏng, khe cửa cũng từ từ mở ra vì lực tác động, ánh đèn vàng ấm áp ngoài hành lang hắt vào.
Lục Diên gật đầu, bỗng hỏi một câu chẳng hề liên quan: “Anh làm chết chậu hoa tôi tặng rồi phải không?”
Dụ Trạch Xuyên khựng lại: "..."
Biết ngay tên nhóc này tự dưng đến tìm mình không có chuyện gì tốt mà, hóa ra là đến tính sổ.
Dụ Trạch Xuyên có sai cũng sẽ không nhận, huống chi hắn cũng không cảm thấy mình sai. Chậu hoa kia là Lục Diên cố tình tặng chứ hắn đâu có muốn, hắn nhíu mày hỏi lại: “Làm chết thì sao?”
Chẳng lẽ Lục Diên còn muốn đánh nhau với hắn chắc?
Rõ ràng là Lục Diên không muốn đánh nhau. Nghe vậy, anh lập tức lấy chậu hoa từ trong túi ra đưa cho Dụ Trạch Xuyên: “Tôi nghĩ lại thấy đúng là hoa cỏ xanh hơi khó nuôi, thêm cả chuyện hôm qua vô tình làm anh giận nữa, nên để bày tỏ lòng áy náy thì hôm nay tôi đã đi mua một chậu mới.”
Mới?
Dụ Trạch Xuyên nhìn theo, chỉ thấy trong tay Lục Diên là một chậu cây xương rồng màu xanh lục, trên đỉnh có một bông hoa nhỏ màu vàng, xấu không chịu được. Sắc mặt hắn thay đổi liên tục, cực kỳ khó coi: “Cậu gọi cây xương rồng này là hoa à?”
Lục Diên cúi đầu sờ bông hoa nhỏ màu vàng trên đỉnh cây xương rồng, khó hiểu hỏi lại: “Đây là hoa còn gì, còn nở rồi nữa nè.’
Vừa có hoa lại còn dễ trồng, tốt bao nhiêu.
“Cậu…”
Dụ Trạch Xuyên nghe vậy, đang định nói gì thêm thì điện thoại trong túi quần bỗng nhiên reo lên, hiển thị có người gọi đến. Hắn đành tạm dừng chủ đề trò chuyện, xoay người lại quay lưng về phía Lục Diên: “Alo?”
Người gọi điện đến là Tiết Tấn: “Em vừa tan làm, tiện đường mua cơm cho anh này.”
Dụ Trạch Xuyên nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Không cần, anh ăn rồi.”
Tiết Tấn trêu chọc nói: “Một ngày chỉ ăn một bữa thôi ấy à? Anh đừng để việc lớn chưa thành đã tự làm mình chết đói trước, hơn nữa phần kế hoạch quảng bá du lịch đảo kia, em cần trong hôm nay luôn, ngày mai Tưởng Bác Vân đến Đỉnh Du để bàn chuyện hợp tác rồi.”
Dụ Trạch Xuyên đành nói: “Thế em qua đi.”
Tiết Tấn: “Em sắp đến nhà anh rồi, mười phút nữa, đỗ xe xong sẽ lên.”
Lục Diên đứng ngoài cửa, nghe vậy thì trong lòng dậy sóng. Mặc dù Dụ Trạch Xuyên không chỉ mặt gọi tên, nhưng đối phương vốn luôn quái gở, người có thể đến căn hộ này đưa cơm cho hắn ngoài Tiết Tấn ra thì không còn ai khác.
Khác với người hoàn toàn không biết gì như Dụ Trạch Xuyên, Tiết Tấn từng tận mắt nhìn thấy nguyên chủ, đồng thời biết rõ chuyện giữa nguyên chủ và Tưởng Bác Vân, lỡ như đụng mặt thì khả năng cao là sẽ bị nhận ra.
Tên chết tiệt Tiết Tấn này, trong ván trước, Lục Diên đã bị món thịt xào ớt chuông và bánh kem matcha của y hại thảm, lần này có thế nào cũng không thể ngã trong tay y được.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu Lục Diên. Vừa thấy Dụ Trạch Xuyên tắt máy, anh lập tức đưa chậu xương rồng cho hắn: “Nhận đi, phòng anh ảm đạm quá, nhìn nhiều màu xanh tốt cho mắt.”
Dụ Trạch Xuyên thấy nó xấu nên không muốn nhận: “Tôi không thích nuôi gì cả.”
Lục Diên kiên nhẫn nói: “Anh không cần tưới nước đâu, cứ để nó bên cạnh máy tính là được.”
Nói xong, không chờ Dụ Trạch Xuyên trả lời, anh đã nhét chậu cây xương rồng vào tay hắn, sau đó quay người về nhà, tránh cho ở lại lại đụng phải Tiết Tấn.
Dụ Trạch Xuyên từ chối chậm mất nửa nhịp, đành bị ép phải nhận lấy chậu cây xương rồng to bằng bàn tay này. Hắn nhìn Lục Diên đi về, sau đó cúi đầu sờ mấy cái gai trên cây, nhọn hoắt, đâm nhói da thịt, nhưng bông hoa trên đỉnh lại run rẩy, mang đến cảm giác yếu ớt cực đoan khác.
Dụ Trạch Xuyên hơi bần thần, không biết đang nghĩ gì.
Bên kiu, Lục Diên đang ngồi trước máy tính, mở thiết bị nghe trộm lên rồi. Anh đeo tai nghe, nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe tiếng động ở căn hộ bên cạnh, đầu ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, sợ mình sẽ bỏ lỡ bất cứ tin tức nào.
Dựa vào ván trước, từ những lời nói trước khi chết của Dụ Trạch Xuyên, Lục Diên có thể đoán được cuối tháng này Tiết Tấn mới sao chép được bằng chứng trong máy tính của Tưởng Bác Vân, nên giờ không cần quá lo lắng.
Có điều Lục Diên hiểu rõ hiệu ứng cánh bướm lợi hại đến cỡ nào. Ván này anh đã thay đổi quá nhiều so với ván trước, lỡ có chi tiết nào ảnh hưởng đến hướng đi chung thì đều sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của anh, cho nên anh không dám lơ là.
Tám phút sau khi Lục Diên rời đi, Tiết Tấn đi thang máy lên tầng. Y xách túi đồ ăn đên trước cửa nhà Dụ Trạch Xuyên, thuần thục bấm mở mật mã vào nhà, sau đó trở tay đóng cửa lại.
“Hôm nay hiếm khi trời tạnh mưa nên đường hơi tắc.”
Dụ Trạch Xuyên ngồi trên ghế sô pha, vẫn đang nhìn chậu cây xương rồng to bằng bàn tay kia, nghe thấy giọng Tiết Tấn cũng không quay đầu lại mà chỉ nói: “Anh đã bảo em đừng đến đây rồi còn gì.”
“Sao thế được, em sợ anh chết đói. Nếu Annie không bảo em mang cơm đến cho anh, anh nghĩ em muốn đến đây chắc.”
Tiết Tấn đặt túi giấy trong tay lên bàn, nhấc từng hộp đồ ăn bên trong ra: “Matcha mousse, thịt xào ớt chuông, khoai tây sợi, canh xương sườn…”
Dụ Trạch Xuyên ngắt lời y: “Đừng đếm nữa, toàn là món em thích ăn.”
Tiết Tấn nâng gọng kính: “Em cũng muốn mua mấy món anh thích ăn, nhưng anh có kén ăn đâu. Annie thích bánh kem ở tiệm đồ ngọt này lắm, nên dặn em mua một phần đến cho anh.”
“Mà thịt xào ớt chuông ngon thế còn gì, em ăn được tới ba bát cơm đấy.”
Dụ Trạch Xuyên không thích nhiều thứ, nhưng lại ghét rất nhiều thứ. Hắn mở hộp canh xương sườn ra, uống một ngụm rồi nói với Tiết Tấn: “Anh ăn canh được rồi, còn lại em ăn hết đi. Anh không thích đồ ngọt, lần sau đừng mua cho anh.”
“Em ăn em ăn, đúng lúc tan làm đói bụng.”
Tiết Tấn cũng không khách sáo, y ngồi xuống ghế sô pha cầm bát bắt đầu ăn, y gắp một miếng cả thịt lẫn ớt chuông ăn, nhai vài cái thì bỗng nhiên nhíu mày: “Phì, sao miếng ớt chuông này đắng thế nhỉ, hay là bị hỏng, lần trước ăn cũng dính, sao lần này lại bị nữa vậy.”
Dụ Trạch Xuyên nghe vậy thì nhìn qua: “Hỏng rồi thì đừng ăn.”
Tiết Tấn: “Thôi kệ, thịt vẫn ngọt, nhặt ra ăn cho đỡ phí.”
Thời điểm Tiết Tấn đang học bên nước ngoài, tuy được nhà họ Dụ chu cấp đầy đủ nhưng y lại vô cùng tiết kiệm. Giống như phần lớn những du học sinh bình thường khác, cuối tuần y vẫn đi làm thêm, một bữa ăn chỉ cần vẫn ăn được là có thể hâm nóng lại bảy tám lần.
Dụ Trạch Xuyên lặng lẽ nhìn một lúc, trong lòng bỗng thấy khó chịu, cảm giác này giống như hắn sắp kéo một người có tương lai tươi sáng khác xuống nước vậy.
Dụ Trạch Xuyên: “Tiết Tấn.”
Tiết Tấn: “Sao vậy?”
Dụ Trạch Xuyên muốn hút thuốc, hắn sờ túi song lại nhịn: “Chuyện sau này, em đừng nhúng tay vào nữa.”
Tiết Tấn ngừng ăn, rồi lại nhanh chóng tiếp tục như thường: “Chuyện đấy nói sau. À phải rồi, em vẫn đang tra sổ sách năm đó, hai ngày trước Tưởng Bác Vân đi công tác, em suýt nữa đã mò ra được mật khẩu máy tính của gã ta…”
“Reng—!"
Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang lời nói của Tiết Tấn. Y vô thức nhìn chiếc điện thoại trên bàn, thắc mắc hỏi: “Trạch Xuyên, ai gọi Wechat cho anh thế?”
Y tinh mắt, trông thấy ghi chú của người gọi đến là “A Diên”.
“Em không biết đâu.”
Dụ Trạch Xuyên không giải thích, hắn cầm điện thoại lên đi thẳng ra ban công nghe, chẳng biết nói chuyện gì mà Tiết Tấn thấy sắc mặt của Dụ Trạch Xuyên đột nhiên thay đổi, hắn xoay người chạy ra ngoài, vội nói:
“Anh có việc gấp phải ra ngoài, em ăn cơm trước đi, kế hoạch dự án lưu trong ổ USB rồi, nhớ sao chép lại!"
Tác giả nhắn lại:
Lục Diên (đắc ý ra hiệu): Chỉ là chút mánh lới của hồ ly tinh thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...