Edit: Lune
"Rè—— "
Điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung nhẹ một cái, màn hình sáng lên, trở thành ánh sáng duy nhất trong căn phòng sách tối om.
Dụ Trạch Xuyên vốn đang dựa vào ghế ngủ gật, nghe thấy tiếng động thì chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt tỉnh táo, rõ ràng không hề ngủ. Hắn cầm điện thoại lên, trông thấy tin nhắn trên đó cũng chẳng hề ngạc nhiên.
Hòn đảo mà Tưởng Bác Vân đầu tư thật ra là dự án khai phá dự bị của Tập đoàn Ngân Xuyên trước kia, tài nguyên xung đa dạng, phong cảnh tuyệt đẹp. Nhưng năm đó, ông nội Dụ đã bí mật dẫn theo nhóm người đến khảo sát trong một thời gian dài, phát hiện ra bên trong không chỉ có rắn độc sinh sôi nảy nở nhanh chóng mà còn tồn tại vấn đề về địa hình, nên dù đã liên hệ xong xuôi với công ty vận tải biển rồi, cuối cùng vẫn buộc phải từ bỏ.
Tin tức này được giấu rất kỹ, chỉ có một số ít người biết.
Tưởng Bác Vân trời sinh tính cẩn thận nên chắc chắn sẽ điều tra trước, nhưng đoàn khảo sát cho gã phái đi đều đã bị Dụ Trạch Xuyên âm thầm mua chuộc hết rồi, cho nên tin tức truyền về sẽ chỉ là: Lợi ích lớn, có thể khai phá.
Lâm Hồng Cảnh của Tập đoàn Đỉnh Du là bạn thân với ông nội Dụ, là đầu tàu trong giới, chri cần ông ta sẵn sàng đứng ra lôi kéo Tưởng Bác Vân đầu tư xây dựng tòa nhà ở gần đó thì chuyện này đã thành công được một nửa. Đến khi tình hình trong đảo được công bố ra ngoài, không chỉ khoản đầu tư hàng trăm tỷ của Tưởng Bác Vân sẽ mất trắng mà thậm chí gã còn phải đối mặt với khoản vay khổng lồ của ngân hàng.
Chỉ là Tập đoàn Ngân Xuyên cũng sẽ bị vậy mà bị tổn thất nghiêm trọng.
"Người cũng chết rồi, còn quan tâm gì đến mấy thứ đó nữa..."
Trong bóng tối, tiếng cười khẽ của Dụ Trạch Xuyên vang lên, chỉ có sự mỉa mai vô tận. Hắn chậm rãi mở hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc trắng nhỏ ngậm vào miệng, bật lửa xoay tròn, ngọn lửa màu xanh lam bùng lên, chiếu sáng khuôn mặt u ám.
Tay phải Dụ Trạch Xuyên nắm con chuột điều khiển máy tính, xuyên qua làn khói mờ ảo nhìn những số liệu dày đặc hiển thị trên màn hình, toàn bộ đều là sổ sách năm đó.
Theo lệnh của Tưởng Bác Vân.
Còn Lục Diên là người thực hiện.
Khói thuốc cuốn vào phổi, hơi cay, khiến đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp kia hằn đầy tơ máu, sự hận thù như kẹt trong cổ họng, không sao nuốt xuống được.
Số liệu trong máy tính đã được Dụ Trạch Xuyên sắp xếp rất lâu, hắn đã xem nó khoogn biết bao nhiêu lần, thậm chí có thể nhớ rõ từng con số bên trong, nhưng luôn có hai cái tên gắn bó với nhau, không thể tách rời khỏi nó.
Lời nói dối của Lục Diên trước kia lập tức tan thành mảnh nhỏ trước những bằng chứng như núi này.
"Các ngươi ai cũng không thoát được..."
Dụ Trạch Xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình thì thầm, không có quá nhiều cảm xúc phẫn nộ dao động, chỉ có sự bình tĩnh như lẽ đương nhiên, giống như giết người thì phải đền mạng, nợ phải trả, và hắn cũng phải đòi lại món nợ thuộc về mình.
Lúc Tiết Tấn lái xe đến vào buổi tối, gạt tàn ở góc bàn đã chất đầy tàn thuốc cùng đầu mẩu thuốc lá. Y ngửi thấy mùi khói thuốc trong không khí nồng nặc đến mức hơi cay mắt, vô thức nhìn về phía Dụ Trạch Xuyên đang ngồi trước máy tính, trong mắt hiện lên chút do dự: "Trạch Xuyên, anh nhất định phải đi à?"
Dụ Trạch Xuyên kéo ghế ra đứng dậy, áo sơ mi đen tuyền ôm gọn cơ thể, đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Hắn đứng trước cửa sổ sát đấy, đưa tay chạm vào tấm kính lạnh lẽo, ánh đèn neon xa xa, tiếng ồn ào của đám đông dường như chạm tới được, nhưng đã sớm vạch ra một khoảng cách không thể vượt qua.
Hắn cất giọng trầm thấp, hỏi lại Tiết Cẩn:
"Anh sống chỉ vì ngày hôm nay, em nói anh có nên đi không?"
Tiết Tấn tiến lên một bước, vẻ mặt tỏ ra lo lắng: "Nhưng Tưởng Bác Vân đã mắc bẫy rồi, chẳng mấy chốc gã ta sẽ thân bại danh liệt, chúng ta không cần phải..."
Y còn chưa nói hết câu, trong phút chốc đối diện với ánh mắt tàn nhẫn hung ác kia của Dụ Trạch Xuyên, những lời còn lại như bị thứ gì đó chặn trong cổ họng, nói thêm bất cứ chữ nào nữa đều sẽ biến thành phản bội.
Trên trán toát mồ hôi, Tiết Tấn siết chặt nắm đấm, trong lòng đấu tranh không ngừng, cuối cùng y cũng thỏa hiệp, bất lực nhắm mắt lại, nói: "Em sẽ đi cùng anh."
Y bình tĩnh lặp lại lần nữa: "Em sẽ đi cùng anh."
Dụ Trạch Xuyên lần này lại không nói gì nữa, hắn nhìn người vừa là anh em vừa không phải anh em với mình trước mặt, tâm trạng lúc này phức tạp cực điểm. Tuy rằng lúc đầu họ đã hứa hẹn sẽ cùng nhau trả thù, nhưng khi sự việc xảy ra, Dụ Trạch Xuyên mới đột nhiên nhận ra rằng giữa mình và Tiết Tấn vẫn có điểm khác nhau.
Y chưa bao giờ ngồi tù, cũng chưa bao giờ dính máu, chỉ cần có thể thoát ra khỏi vòng xoáy này thì nửa đời sau của y vẫn sạch sẽ như cũ, y thậm chí còn có một cô gái thích y đang chờ y.
Cùng đường, không có gì cả, những từ này chỉ đơn giản là lời miêu tả một người duy nhất, Dụ Trạch Xuyên.
Vì hút quá nhiều thuốc nên giọng trở nên khàn khàn:
"Anh nói rồi, em chỉ cần khiến Tưởng Bác Vân ký hợp đồng, những việc còn lại giao cho anh xử lý."
Tiết Tấn lại kiên quyết bất ngờ, mắt đỏ hoe, y gào lên: "Em cũng đã nói rồi, có chuyện gfi thì cùng nhau làm, hay là anh vốn không coi em là anh em, cảm thấy em không xứng để trả thù cho ông nội!?"
Dụ Trạch Xuyên nhíu mày: "Anh không hề nói vậy."
Lồng ngực Tiết Tấn phập phồng kịch liệt: "Anh Trạch Xuyên, anh khó khăn lắm mới ra ngoài, em thật sự không muốn để anh lại dính máu đâu, nhưng nếu anh nhất định phải đòi Tưởng Bác Vân trả nợ máu thì em sẽ đi cùng anh!"
Bầu không khí chìm vào im lặng.
Dụ Trạch Xuyên không nói gì, có vẻ hơi dao động.
Tiết Tấn kiên trì khuyên can: "Anh Trạch Xuyên, đợi Tưởng Bác Vân phá sản rồi, gã ta sẽ sống không bằng chết, anh đừng làm bẩn tay mình, tại sao không để gã ta tự sinh tự diệt? Dựa vào năng lực của hai chúng ta, tập đoàn Ngân Xuyên chắc chắn sẽ có thể vực dậy được, hà tất phải vì loại người này mà đánh đổi cả nửa đời còn lại chứ!?"
Lời Tiết Tấn nói có lý, nhưng lý thì chỉ là lý thôi, rất nhiều người hiểu nhưng lại không làm được.
Dụ Trạch Xuyên liếc nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiết Tấn, cuối cùng "Ừ" một tiếng không rõ cảm xúc: "Để anh suy nghĩ."
Nghe vậy, sắc mặt căng cứng của Tiết Tấn cuối cùng cũng giãn ra, hơi mỉm cười như trút được gánh nặng: "Như vậy mới phải chứ, ông nội cũng không muốn anh sẽ vì loại người đó mà làm bẩn tay mình đâu."
Dụ Trạch Xuyên từ chối cho ý kiến: "Em qua đây có chuyện gì?"
Tiết Tấn nhíu mày: "Không có gì, em chỉ tiện đường ghé qua thăm anh thôi, hôm nay Tưởng Bác Vân lạ lắm, dẫn theo hai vệ sĩ không biết đi đâu rồi."
Dụ Trạch Xuyên: "Em không hỏi à?"
Nhắc đến là Tiết Tấn lại giận điên người: "Từ cái lần tên họ Lục kia nói năng linh tinh ở văn phòng là Tưởng Bác Vân bắt đầu cảnh giác với em rồi, nếu không phải trong thời ngắn không tìm được trợ thủ đắc lực thì có khi ngay cả dự án hải đảo gã cũng không để em đi cùng. Em đã nói từ trước với anh là tên kia không phải người đơn thuần rồi mà, miệng toàn lời dối trá!"
Ánh mắt Dụ Trạch Xuyên thờ ơ:
"Anh biết."
"Anh chưa bao giờ tin cậu ta."
Tiết Tấn bỗng nghẹn họng, không biết nhớ đến cái gì mà xách túi giấy trong tay để lên bàn: "Anh lại chưa ăn tối chứ gì, em mua sẵn ở gần nhà hàng cho anh này."
Dụ Trạch Xuyên không nhìn: "Ừ, muộn rồi, em về đi, mọi việc sau này em không cần theo nữa đâu, nghỉ ngơi cho tốt."
Tiết Tấn có hơi bất an: "Nếu anh... nếu anh quyết định ra tay thì nhớ nói trước với em đó."
Nói xong y nhìn Dụ Trạch Xuyên chằm chằm, mãi đến khi tận mắt thấy đối phương gật đầu đồng ý mới yên tâm quay người rời đi.
"Tiết Tấn—"
Lúc gần đến cửa, Dụ Trạch Xuyên đột nhiên gọi y lại.
Tiết Tấn vô thức quay đầu: "Sao vậy?"
Dụ Trạch Xuyên nghiêm túc hỏi: "Em ngồi tù bao giờ chưa?"
Câu hỏi này chẳng đầu chẳng đuôi làm Tiết Tấn ngây ra, nhưng y chưa kịp trả lời thì Dụ Trạch Xuyên đã cười khẽ, nói tiếp: "Anh nói đùa thôi, em đi đi, đừng quay lại."
Tiết Tấn thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, y gật đầu rời đi.
Sau khi y đi, Dụ Trạch Xuyên lại về bên cạnh bàn máy tính, lấy một hợp đồng chuyển nhượng cổ phần trong ngăn kéo ra, tên của Tiết Tấn được viết rõ bên người nhận.
Năm đó trước khi vào tù, Dụ Trạch Xuyên đã chuyển một nửa cổ phần cho Tưởng Bác Vân, một nửa vẫn giữ lại, nhưng những thứ này đối với hắn giờ đã không còn giá trị gì nữa, trái lại để cho Tiết Tấn lại có tác dụng hơn.
Tiền của nhà họ Dụ tích lũy năm xưa tán ra ngoài như nước chảy, cũng giúp đỡ vô số người, nhưng đến cuối cùng chỉ có mình Tiết Tấn ngay cả con nuôi cũng chẳng phải nhớ đến phần ân tình này.
Chính Dụ Trạch Xuyên cũng cảm thấy mỉa mai.
Hắn cất hợp đồng vào túi hồ sơ khóa lại, vào phòng ngủ đổi sang bộ quần áo khác cho tiện hành động, giấu con dao vào trong tay áo, đeo khẩu trang rồi đội mũ lên, sau đó ẩn vào màn đêm như âm hồn.
Khoảng chín giờ tối, khi mọi người đang buồn ngủ thì Lục Diên lại vô cùng tỉnh táo.
Không có lý do gì khác, anh đã bị bắt cóc.
Bốn phía tối om, không khí có mùi ẩm mốc, giống như một căn hầm. Lục Diên bị trói vào ghế, bịt mắt, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.
Lúc này anh đang tuyệt vọng vì chỉ còn ba ngày nữa là hết hạn nhiệm vụ sống sót trong ba mươi ngày, nhưng đúng lúc trên đường về khách sạn sau bữa tối thì anh bị bắt cóc.
Chỉ còn ba ngày cuối cùng! Chỉ còn ba ngày cuối cùng!
Dù là người vô tư vô tâm đến đâu thì Lục Diên cũng không khỏi hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường, ra ngoài ănlàm gì vậy!? Nhịn một bữa cũng đâu có chết! Giờ thì hay rồi, sắp ăn cơm chém đầu rồi!
Thời gian gần đây yên bình quá làm Lục Diên buông lỏng cảnh giác, anh vô thức cử động cổ tay, sợi dây thừng cọ xát qua da mang lại cảm giác đau nhói thô ráp, nhắc nhở anh về hoàn cảnh hiện tại của mình.
Là ai?
Rốt cuộc là ai đã bắt cóc anh?
Lục Diên dựa vào ghế thở dốc, anh nhanh chóng lọc ra những người có thể trong đầu, người đầu tiên là Dụ Trạch Xuyên, thứ hai là Tiết Tấn, thứ ba là Tưởng Bác Vân.
Dù là ai trong ba người đó thì anh cũng gặp chuyện xui xẻo.
Đến lúc này, ngay cả việc chờ đợi cũng trở thành một niềm hạnh phúc.
Lục Diên chỉ hi vọng rằng "kẻ bắt cóc" kia đừng nhớ tới mình sớm quá. Toi vào lúc này thì uất ức chết đi được, cũng giống như chơi game ấy, chết ở đầu game và chết ở cuối game là hai tâm trạng giác hoàn toàn khác nhau.
Nhưng ông trời lại không chiều theo ý anh.
Vào nửa đêm, Lục Diên đột nhiên bị tiếng bước chân từ xa đến gần đánh thức. Anh vô thức ngồi thẳng dậy, lắng nghe cẩn thận nhưng lại phát hiện tiếng bước chân cuối cùng đã dừng lại trước mặt mình.
"..."
Ngay cả khi bị bịt mắt thì Lục Diên vẫn có thể cảm nhận được một bóng tối đang bao trùm trước mắt anh.
Anh bắt đầu thở dốc vì căng thẳng.
"Cạch."
Một bàn tay nhẹ nhàng bật công tắc phòng, ánh đèn sáng choang chiếu xuyên qua khe hở của khăn bịt mắt, chói hơn cả kim.
Lục Diên vô thức nghiêng đầu, nhưng chiếc khăn bịt mắt đã bị người ta cởi ra, anh bị ánh sáng trắng đột ngột trước mắt làm cho đầu óc choáng váng, sau vài giây quen dần, anh mở mắt ra, cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt của người đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...