Phòng 919?!
Một câu khiến người trong mộng choàng tỉnh, những người còn lại nhanh chóng nhận ra có điều không thích hợp.
"Đây là ảo giác sao? Hay phòng 919 bị dời đi? Đám người bạn học Khương có gặp nguy hiểm không?"
Quách Quả tổng hợp ra một loạt trường hợp, đặt câu hỏi như súng liên thanh.
Đường Tâm Quyết lắc đầu: "Không phải ảo giác, những gì chúng ta đang nhìn thấy đây đều là sự thật hết.
Tất cả mọi thứ trong hàng lang này, từ vách tường, mặt sàn đến chất lỏng màu đen đều là thật, lần nào cũng vậy.
Chỉ có điều sự thật chưa chắc đã đúng."
Lần nào cũng vậy...!Tưởng Lam lẩm nhẩm vài lần, chợt giật mình như nhận ra điều gì: "Chúng ta không đối mặt với cùng một cái hành lang?"
"Không, có lẽ không chỉ hành lang." Cô ấy lại lập tức phủ nhận điều mình vừa nói, đôi mắt đảo nhanh, cuối cùng đưa ra kết luận: "Là cả tầng lầu!"
Ánh mắt hai người chạm nhau, Đường Tâm Quyết gật đầu nói: "Đúng thế, là cả tầng lầu."
Bọn cô đang ở trong hành lang mà phòng giáo vụ thiết kế riêng cho tòa kí túc xác này.
Hành lang này đằng trước nối với dãy phòng ngủ nữ, đằng sau nối với dãy phòng ngủ nam, bố cục giống y hệt hành lang bọn cô thấy lúc vừa ra khỏi phòng 919.
Nhưng đây không phải là tầng 9.
Đột nhiên nghe thấy tin này khiến mọi người khó mà tiếp nhận nổi, đủ loại cảm giác kì lạ lúc trước cũng ùn ùn kéo về: Mỗi một lần ra khỏi cửa hàng lang lại lành lặn như mới, chất lỏng màu đen tuôn ra từ bức tường vốn phải là tường phòng ngủ nữ, những vấn đề khó hiểu chồng chất như núi...!Nhưng nếu đây vốn không phải tầng 9 thì sao?
Tất cả mọi vấn đề liền có ngay đáp án.
"Nếu không phải tầng 9 thì đây là tầng mấy? Chúng ta bị đổi tầng từ lúc nào?"
Quách Quả ra sức động não muốn bắt kịp mạch suy nghĩ của mọi người: "Chẳng lẽ là lúc vừa mới bước vào phòng ngủ nam sao? Không đúng, lúc đó quỷ nam sinh đang chỉ đường, nếu tầng 9 có vấn đề cậu ta sẽ nhận ra ngay."
"Lúc chúng ta ra khỏi phòng ngủ nam?"
Trương Du suy đoán.
Lần đầu tiên mọi người phát hiện ra hành lang có sự thay đổi chính vào lúc này.
Tưởng Lam tiếp lời: "Nhưng lúc chúng ta trốn vào phòng của thợ sửa đồ xong ra thì dấu vết chúng ta gây ra lại biến mất lần nữa, vậy chứng tỏ tầng lầu này đã thay đổi hai lần?"
Nếu vậy thì bức tường này không hề có cái gọi là tự động hồi phục, sự thật là mỗi lần bọn cô tới đây lại đối mặt với một bức tường khác nhau!
Số 7 cắt ngang suy đoán của mọi người, đưa ra nghi vấn: "Chờ chút đã, tất cả những gì cô suy đoán nãy giờ đều được thành lập dựa trên cơ sở kết luận của Đường Tâm Quyết"
Cô ấy quay lại nhìn Đường Tâm Quyết: "Một khi bọn tôi tin tưởng kết luận của cô thì sẽ ảnh hưởng cực kì quan trọng đến các quyết định và hành động sau này.
Vậy nên làm sao cô biết kết luận của cô là đúng?"
"Muốn chứng minh cũng đơn giản thôi."
Đường Tâm Quyết cười cười, đứng trước bức tường chằng chịt vết nứt.
"Phòng giáo vụ giết chết quỷ nam sinh có thể tự do hành động bởi vì bọn họ quá quen với tầng 9 rồi, sẽ phát hiện ra ngay.
Nhưng chúng ta không quen với kí túc xá này, vì vậy dù có phát hiện ra vấn đề cũng không thể xác định được đây là tầng mấy, càng miễn bàn tới việc tìm ra phương pháp rời khỏi đây."
Nếu phòng giáo vụ có thể thay đổi các tầng một cách tùy ý thì chỉ cần đẩy bọn cô đến một tầng ngẫu nhiên nào đó là vây chết được bọn cô rồi.
"Hiển nhiên điều này không phù hợp với logic và tính cân bằng của bài kiểm tra, phòng giáo vụ không thể mạnh như vậy được, hay nói đúng hơn là năng lực càng mạnh thì ràng buộc cũng càng lớn."
Đường Tâm Quyết nói: "Vậy nên tôi đoán còn phải có một điều kiện nữa, chính là muốn thay đổi các tầng thì phải có một điểm giới hạn nào đó.
Mà chỉ cần sự thay đổi được khởi động thì dù nhân viên nhà trường có muốn cũng không thể làm trái được."
"Nếu muốn thử xem tôi nói đúng hay không, chúng ta hãy phá vỡ giới hạn đó xem có gì thay đổi không là biết ngay."
Vừa dứt câu, Đường Tâm Quyết đã vung búa sắt lên đập thật mạnh từng nhát một lên vết nứt trên tường!
Rầm, rầm, rầm.
Nữ sinh mảnh khảnh nắm cán búa còn thô hơn cánh tay mình, lạnh lùng nện từng phát cực kì chuẩn vào đúng chỗ có vết nứt lớn nhất.
Không có chất lỏng màu đen hỗ trợ nên dường như bức tường yếu hơn nhiều.
Vết nứt càng ngày càng lớn, nhanh chóng vỡ ra thành một lỗ hổng để lộ kết cấu xi măng cùng với những vết lốm đốm của chất lỏng màu đen đã khô bên trong.
Ngay lúc lỗ thủng mở to hơn cái lỗ mọi người để lại lần trước một chút, xuyên qua lỗ thủng tối đen mọi người có thể chắc chắn căn phòng phía bên kia không hề có sự sống, càng khỏi cần đoán đó có phải là phòng ngủ 919 quen thuộc hay không.
Đúng lúc này, mặt tường chợt xảy ra biến đổi.
Lớp sơn trắng xóa trên trần rụng lả tả như động đất, bụi bốc mù mịt, cô lùi lại tránh né trong vô thức, chỉ trong thoáng chốc khung cảnh trước mắt đã trắng xóa.
Đợi đến khi số 10 dùng dị năng nước xua tan lớp bụi mờ, bức tường xuất hiện trước mặt các cô hoàn toàn nguyên vẹn nhẵn nhụi, không hề có bất kì một vết nứt nào.
Lại đổi tầng rồi!
- ------------
"Khụ khụ khụ, chúng ta đã biết tòa nhà này có tổng cộng 9 tàng."
Tưởng Lam phẩy phẩy tay xua chút bụi bặm còn sót lại, giọng nói vỗn đã khàn bị cơn ho làm ngắt quãng nhưng vấn kiên trì bịt mũi phân tích: "Căn cứ theo tình huống mấy lần này thì đại khái lúc đổi sẽ không bị lặp tầng, như vậy chúng ta chỉ cần đổi tối đa tám lần thôi."
Đến lần thứ chín thì dù phòng giáo vụ muốn cản cũng không ngăn được bọn cô về lại tầng 9.
"Tớ hiểu rồi, vậy nên đây là tầng mấy không quan trọng!" Quách Quả sáng mắt, bẻ tay đếm đếm: "Quan trọng là chúng ta chỉ cần phải đổi thêm 1 2 3 4 5...!6 lần nữa thôi!"
Muốn thay đổi tầng lầu thì cần phải phá hỏng bức tường này, mà bức tường bị hỏng đến một mức độ nào đó sẽ bắt đầu tấn công.
Chỉ có sống sót dưới những đợt tấn công liên tục ấy mới có thể trở lại phòng 919, đem chỉ đỏ giúp quỷ hành động tự do giao cho nhóm bạn học Khương.
"Còn tận sáu lần nữa cơ á?" Trương Du hơi đau đầu.
Sáu lần tiếp cận nguy hiểm không đơn giản như kiểu 1 + 1 = 2, mà đấy mới chỉ là cái giá phải trả để quay về tầng 9 thôi, còn chưa thấy bóng dáng phòng giáo vụ đâu nữa.
Mặc dù quyết tâm qua cửa có vững vàng đến mức nào thì giờ phút này cũng không nhịn được bắt đầu nghi ngờ: Bọn cô thực sự có thể vượt qua từng ấy nguy hiểm, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của phó bản sao?
Đường Tâm Quyết bóp bóp cánh tay sung huyết vì dùng sức quá nặng, gương mặt bình tĩnh nhưng đôi mắt lại sáng ngời: "Không có con đường nào là đường chết, cũng không có phó bản nào không thể vượt qua."
Từ bài kiểm tra đầu tiên tới giờ, vốn hiểu biết của cô với trò chơi này từ không thành có, dù đối mặt với tình cảnh khó khăn hơn nữa cô cũng vẫn luôn tin tưởng điểm ấy.
Tựa như ba năm nay đối mặt với những cơn ác mộng đen tối tuyệt vọng, cô vẫn luôn ra sức kiên trì đến cuối cùng, cô tin chắc giây phút mà cô chặt được đầu con quái vật cũng là lúc cô trở về với hiện thực.
"Tuy bài kiểm tra không hề thân thiện với thí sinh, nhưng bình thường nó cũng sẽ không thiết lập chênh lệch thực lực cách quá xa như vậy.
Một phòng giáo vụ có thể tùy tiện thay đổi kết cấu phó bản, thiết lập vô số cạm bẫy phục kích, thậm chí vây nhốt một phe quỷ quái khác trong phó bản, chắc chắn không thể chỉ là boss trong một phó bản đoàn chiến cấp C."
Đường Tâm Quyết nói xong, Kha Kha vốn vẫn luôn yên lặng từ lúc sử dụng ngôn linh tới giờ bỗng lên tiếng sau khi đã gọi n cuộc điện thoại cho A Niệm mà không kết nối được: "Tôi cũng đồng ý với cô.
Chỉ bằng vào chỉ số thông minh của đám nữ quỷ ngốc trong phòng ngủ kia với cái thực lực không thấy có chỗ nào mạnh mẽ quá mức bình thường đó, dù bọn họ có tác dụng khắc chế đặc biệt với phòng giáo vụ, thì theo quan sát của tôi từ những gì xảy ra trong phó bản này, tôi không cảm thấy phòng giáo vụ cần phải trốn trốn tránh tránh như thế."
Cô ấy nhún vai: "Điều này có nghĩa là gì chắc tôi không cần nói nhiều nữa, nếu phòng giáo vụ thật sự mạnh như nó đang thể hiện ra thì nó đã quậy lật trời rồi, khỏi cần phải chơi trò tâm cơ với đám quỷ học sinh làm gì."
Đường Tâm Quyết mỉm cười, tiếp lời Kha Kha: "Vậy nên khi chúng ta tìm được nó, rất có thể chúng ta sẽ thấy một phòng giáo vụ yếu nhớt.
Đây cũng chính là bí mật mà nó muốn che giấu nhất."
Cô vừa mới nói xong, mặt tường ban nãy vẫn còn lành lặn không một dấu vết chợt xuất hiện một vết nứt nối thẳng từ trên trần xuống.
Mọi người: "..."
Vỡ rồi?
Qua sự phân tích và trao đổi ngắn gọn, mọi người nhìn cái khe nứt trên tường thống nhất nhận thức chung.
Dù phòng giáo vụ có toan tính bất cứ điều gì đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng đến mục tiêu và hành động chung của bọn cô.
Đã có mục tiêu, vậy bắt đầu hành động thôi.
Trịnh Vãn Tình chủ động nhận nhiệm vụ đập tường tiếp, để cho Đường Tâm Quyết đã đập liền hai đợt nghỉ một chút, cánh tay phải của cô ấy dần dần ngưng tụ lại thành thực thể, bắt đầu mạnh mẽ phá tường.
Lớp bụi mù trong không khí vừa tan đi lại tung bay lần nữa, mọi người bịt mũi tránh ho khan.
Quách Quả muốn tìm số 10 nhờ cô ấy dùng dị năng giảm bụi, nhưng lại không thể nhìn rõ ai mới là số 10 trong lớp bụi mù.
[Á, tự nhiên nhớ ra, tớ còn chưa biết tên ba người phòng bọn họ đâu.]
Quách Quả vừa bịt mũi tìm kiếm vừa nói chuyện trong nhóm riêng.
Từ lúc bắt đầu cuộc thi đến tận bây giờ, cô ấy chỉ biết số thứ tự giường ba người bọn họ là số 5, số 6 với số 10.
Hình như lúc ăn cơm mọi người có từng tự giới thiệu sơ qua, nhưng mà lúc đó cũng chỉ có ấn tượng sơ sơ chứ không nhớ cụ thể mặt và thông tin từng người.
Trương Du lục khẩu trang trong túi, vừa phân phát xung quanh vừa nghĩ: [Không sao, chờ đến lúc xử lý xong boss phó bản chúng ta sẽ có thời gian làm quen bạn mới thôi.]
Quách Quả: [Tớ muốn ăn thêm một bát cơm trong tiệc mừng của chúng ta, không, ba bát!]
Không thể làm MVP trong bài kiểm tra, nhưng MVP trên bàn cơm thì cô ấy tự tin lắm.
Trong lúc nói chuyện, Trương Du đã phát gần xong khẩu trang cho mọi người, cô ấy cầm mấy cái còn dư lại, bắt chước Quách Quả vừa phẩy phẩy bụi trước mặt vừa tìm kiếm bóng dáng mấy người còn lại: "Bạn học số 5? Bạn học số 10? Các cô ở đâu vậy?"
"Khụ khụ khụ...!Khụ khụ..."
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng ho khan đáp lại.
Trương Du hơi nhíu mày: "Bạn học số 5?"
"Khụ khụ...!Khụ khụ khụ!"
Tiếng ho khan càng ngày càng lớn hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Sắc mặt Đường Tâm Quyết hơi đổi, cô cau mày: "Số 5 đang ho đấy."
Cô quay người bước theo tiếng ho, những người còn lại nối đuôi theo sau, nhanh chóng thấy được hai cơ thể đang khom lưng run lên vì ho.
Số 10 đứng cạnh vừa đỡ hai người vừa tìm kiếm đạo cụ như phát điên, nhìn lại lần nữa, hai người đang ho đúng là số 5 và số 6!
"Các cô làm sao thế?"
Mọi người lập tức chạy tới nâng hai người dậy, nhưng số 5 lại giật bắn lên rồi co người lùi lại tránh né.
Cô ấy ho đến nỗi không nói nổi chữ nào, chỉ đành lắc đầu ngỏ ý ngăn mọi người tới gần.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, giữa những ngón tay bịt miệng ho khan của số 5, máu tươi đỏ thẫm đến mức gần như biến thành màu đen tuôn ra ào ào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...