"Không gian cá nhân tương đương với chỗ ở của chính mình.
Không phải mỗi ngày đều cần đăng nhập trò chơi sao, nếu không tham gia phó bản thì cơ bản đều sẽ ngồi đợi trong không gian cá nhân của mình."
Thân thể thiếu niên lắc lắc lư lư, khiến cho sợi tóc xoăn trên đầu cũng lắc lắc lư lư theo.
Sắc mặt hắn rất nghiêm túc giải thích cho Lạc Nhất Nhiên: "Nếu không muốn ngồi chờ ở trong không gian cá nhân, anh cũng có thể đi ra ngoài thăm người khác, chỉ cần anh có bạn tốt và được người ta đồng ý."
Lạc Nhất Nhiên gật đầu, sau đó hỏi: "Làm thế nào để trở thành bạn tốt, thỏa thuận bằng miệng sao? Vậy chúng ta đây làm bạn tốt nhé?"
Sắc mặt thiếu niên tóc xoăn biến đổi, trên mặt là không vui rõ rành rành, nhưng há mồm lại nói: "Em cũng rất muốn trở thành bạn tốt với anh nha, nhưng bạn tốt không phải thỏa thuận bằng miệng là được, mà phải thông qua phó bản người mới, trở thành người chơi chính thức mới có thể được cấp thêm phần mềm kết bạn."
"Phần mềm trò chơi?"
Thiếu niên lại lắc lắc lư lư: "Cũng giống như virus vậy, nó sẽ xuất hiện trong điện thoại của người chơi.
Người chơi chính thức có thể mang điện thoại vào trong trò chơi, nhưng tùy thuộc vào các tình huống khác nhau của phó bản, hạn chế đối với điện thoại cũng khác nhau.
Chẳng hạn như ở phó bản trước, điện thoại của em thậm chí còn không mở lên nổi."
"Nhưng cũng có một điểm khá tốt, đó là cho dù di động của anh bị vỡ nhiều mảnh ở trong trò chơi, khi thoát trò chơi nó vẫn sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh xuất hiện trong tay anh." Thiếu niên nheo mắt lại nhìn thế giới xoay ngược 180 độ trước mặt mình: "Cũng giống như người chơi chỉ còn một hơi, chỉ cần kiên trì ra được phó bản thì sẽ lập tức hồi phục lại như cũ vậy, đều không thể hiểu nổi."
Lạc Nhất Nhiên như đang suy tư cái gì.
Thiếu niên hơi giãy dụa, vì thế thân thể lại lắc lư, hắn bực bội nói: "Những điều em biết đều nói cả rồi! Không có nửa câu nói dối, cho nên đại ca à, anh có thể thả em xuống được không? Nếu không thả thì cũng đừng treo ngược em nữa được không, em khó chịu quá!"
Bị treo ngược một hồi, mặt thiếu niên bởi vì sung huyết mà đỏ hết cả lên, hắn rất không vui: "Thuốc trên người em anh cũng lột sạch cả rồi, hơn nữa em cũng không có làm chuyện gì quá đáng với anh mà!"
"Cho nên cậu mới còn sống." Lạc Nhất Nhiên ngồi xếp bằng xuống.
Thiếu niên nghẹn lại, cũng không biết phản bác như thế nào.
"Nếu cậu muốn chạy thì có thể thử xem." Lạc Nhất Nhiên đầy thâm ý liếc nhìn giày của thiếu niên —— loại giày này cậu cũng có, đế giày có thể trang bị dao nhỏ.
Chạy? Chạy như thế nào? Hắn lại không cắt được dây thừng ở cổ chân, hơn nữa có cắt được thì thế nào, chạy xuống dưới nhảy nhót được hai cái lại bị bắt về sao? Thiếu niên đần mặt nghĩ.
"Khi nào thì tỉnh lại?" Lạc Nhất Nhiên nhìn Hạ Lãng, sau đó hỏi thiếu niên.
Ảo thuật gia bị khống chế đi xem người đàn ông đồ thể dục cách đó không xa đã chết hay chưa, nếu không chết lại trói người thấp xuống một chút, thuận tiện cho dã thú hạ miệng.
Vì thế Lạc Nhất Nhiên chỉ có thể hỏi thiếu niên đầu xoăn.
Tuy cả hai vị này cậu đều không tín nhiệm, nhưng cậu vẫn có thể phán đoán được đối phương nói dối hay nói thật.
Không cho cởi trói, thiếu niên đều uể oải ngáp một cái: "Không biết, rất có thể vẫn chưa tỉnh lại, dù sao băng cầm máu em mang đến chỉ có tác dụng cầm máu mà thôi."
Ánh mắt Lạc Nhất Nhiên chợt lóe.
Vẻ mặt này thiếu niên vừa mới thấy qua, chính là lúc búp bê chuẩn bị đánh cướp mình.
Vì thế hắn rất nhanh đã hiểu búp bê đang suy nghĩ cái gì, thân thiện nhắc nhở: "Tại phó bản người mới, mọi người đều bị đột nhiên kéo vào, cơ bản không có mấy ai mang thuốc trên người, đa số là hai tay trống trơn."
Lạc Nhất Nhiên không nói chuyện, cậu chỉ ngẩng đầu nhìn về phía vầng trăng tròn giữa không trung, hai giây sau âm thanh máy móc đúng hẹn vang lên: 【 thời gian an toàn kết thúc.
Số người sống sót: 21 người.
】
【 manh mối kẻ săn trộm: Kẻ giết hại con thỏ đáng yêu chắc chắn sẽ không được khu rừng chào đón.
】
Ngay khi âm thanh lạnh như băng vừa ra, Lạc Nhất Nhiên liền thấy hoa mắt.
Một tấm bản đồ vô hình xuất hiện trước mặt cậu, trừ bỏ 2 cái chấm nhỏ màu xanh bên ngoài, 19 cái chấm còn lại màu đỏ nằm rải rác khắp nơi trong khu rừng.
Liếc mắt xem qua một cái, thu bản đồ lại, Lạc Nhất Nhiên quay đầu nhìn về phía thiếu niên.
Thiếu niên không có phản ứng gì, chỉ lẩm bẩm: "Mới vòng một đã chết nhiều như vậy à, người ở đây ai cũng thật táo bạo.
Coi bộ thiếu niên không nhìn thấy tấm bản đồ xuất hiện trước mặt mình, Lạc Nhất Nhiên thu hồi tầm mắt lại —— được rồi, cho hắn sống.
Thời điểm ảo thuật gia trở về, Hạ Lãng cũng tỉnh lại.
Đau đớn theo ý thức dần thanh tỉnh đua nhau ập tới, Hạ Lãng mặt đầy nước mắt dùng bàn tay duy nhất còn hoàn hảo của mình kéo đứt sợi dây leo đang thong thả bò trên người, sau đó mắt nhìn khắp nơi tìm kiếm thân hình Lạc Nhất Nhiên.
Nhưng khi nhìn thấy Lạc Nhất Nhiên đồng thời cũng nhìn thấy ảo thuật gia và thiếu niên tóc xoăn xám khói bị treo ngược, Hạ Lãng bị hụt một hơi không kịp thở, thiếu chút nữa lại ngất xỉu —— sao lại có thêm một người nữa rồi?
Thiếu niên nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, thấy người tỉnh, hắn vui sướng lắc lắc thân mình: "Chào."
Âm thanh Hạ Lãng run rẩy: "Nhiên, Nhiên ca, hắn......" Hắn lại là ai?
Lạc Nhất Nhiên trả lời: "Anh mượn thuốc của hắn."
Thiếu niên nổi giận: "Nói bậy! Rõ ràng là anh cướp của em!"
Lạc Nhất Nhiên không để ý tới hắn, cậu để ảo thuật gia một lần nữa đặt mình lên trên vành mũ, sau đó nói với thiếu niên: "Giúp tôi một chuyện." Cậu một bên nhờ vả, một bên thao túng ảo thuật gia để lộ con dao nhỏ sắc bén trong tay áo, nhắm ngay vào mặt thiếu niên.
Bị uy hiếp quang minh chính đại, thiếu niên chỉ đành phải nghẹn khuất đồng ý: "Được."
Ảo thuật gia phát ra tiếng cười hì hì: "Cậu thật nhiệt tình."
Thiếu niên: "......"
Sau khi quấn một vòng chỉ bạc lên cổ thiếu niên, Lạc Nhất Nhiên mới thả thiếu niên xuống dưới, sau đó lại cẩn thận bọc kín một đầu chỉ bạc khác đặt vào trong tay Hạ Lãng.
Hạ Lãng: "?"
Lạc Nhất Nhiên trước tiên nhìn về phía thiếu niên: "Nhờ cậu cõng hắn ra khỏi khu rừng."
Sau đó cậu lại nhìn về phía Hạ Lãng: "Nếu hắn không nghe lời cậu cứ kéo sợi chỉ này, nó rất sắc bén, có thể cắt đứt cổ người dễ như trở bàn tay."
"......"
An tĩnh một lúc thật lâu, thiếu niên thở ra một hơi, oán hận nói: "Anh trong hiện thực là một tên tội phạm giết người đúng không!"
Lạc Nhất Nhiên cười rất ôn hòa: "Không, tôi là học sinh ba tốt."
Thiếu niên đầy mặt viết anh lừa quỷ à.
Hạ Lãng yếu ớt làm chứng: "Anh ấy nói thật.
Hơn nữa còn là đại biểu học sinh ưu tú."
"......"
*
Hạ Lãng không hỏi Lạc Nhất Nhiên muốn làm cái gì, hắn chỉ ngoan ngoãn chịu đựng đau đớn bò lên trên lưng thiếu niên, sau đó rời đi.
Ảo thuật gia mơ hồ nói: "Thật nghe lời."
Lạc Nhất Nhiên suy nghĩ một chút, trả lời hắn: "Đây là tín nhiệm, chúng tôi lớn lên cùng nhau."
Ngay khi Lạc Nhất Nhiên vừa nói xong, ngón tay ảo thuật gia khẽ động, khi mở miệng một lần nữa, âm thanh hắn đã áp chế lại cảm xúc không rõ: "Thật ghen tỵ cậu ta có thể lớn lên cùng thiếu gia."
Lạc Nhất Nhiên không để ý, cậu thao túng ảo thuật gia đi vào chỗ sâu trong khu rừng.
Khi dừng lại trước một đống củi khô, cậu rất tùy ý hỏi ảo thuật gia một câu: "Anh vẫn luôn sống ở đây sao?"
Ảo thuật gia cong khóe miệng: "Thiếu gia, cảm giác thần bí sẽ trợ giúp tình cảm nảy sinh."
Lạc Nhất Nhiên: "......"
Cậu không chết tâm: "Anh không hiếu kỳ học sinh ba tốt là cái gì sao?"
"Người chơi trong trò chơi không ít." Ảo thuật gia không thích trả lời câu hỏi trực tiếp, hắn cười hì hì nói: "Chúng tôi có hiểu biết một ít về thế giới các cậu."
Lạc Nhất Nhiên trầm mặc một chút, sau đó hỏi: "Anh thấy tôi như thế nào?"
Ảo thuật gia không chút do dự: "Tinh xảo, xinh đẹp, tôi thực thích cậu."
Lạc Nhất Nhiên không bị làm cho kinh ngạc, thậm chí giọng nói của cậu còn rất nhẹ nhàng xác nhận lại: "Thật sự?"
Ảo thuật gia dừng lại một chút, trong âm thanh tràn đầy cảm giác ngọt ngấy, hắn nói nhẹ nhàng như ngâm thơ: "Tôi thật sự rất thích cậu." Từng câu từng chữ chứa đầy thâm tình, dường như Lạc Nhất Nhiên thật sự đã trở thành tình cảm chân thành của hắn.
Lạc Nhất Nhiên lại lần nữa cười dịu dàng, tuy rằng nụ cười này ở trên người một con búp bê có vẻ hơi quỷ dị.
Giọng nói cậu mềm mại: "Vậy, để tôi tặng anh một món quà nhé."
Vẻ bất hảo trong giọng nói cậu đều muốn vút lên tận trời, nhưng ảo thuật gia lại cực kỳ hưng phấn.
Hắn kìm nén lại ngữ khí của mình để không lộ ra manh mối, vì thế giọng nói càng thêm khàn khàn: "Tôi rất chờ mong."
Lại qua một đoạn thời gian, âm thanh máy móc lần nữa vang lên, thời gian an toàn đợt thứ hai trôi qua, trong rừng số người còn dư lại là 15 người, manh mối về kẻ săn trộm là chiều cao chênh lệch rất lớn.
Đồng thời, Lạc Nhất Nhiên lại lần nữa xác định được vị trí của những người chơi khác cùng với Hạ Lãng hiện tại đã ở bìa rừng.
Tất cả đã chuẩn bị xong.
Lạc Nhất Nhiên lau đi mồ hôi trên mặt, mắt nhìn ảo thuật gia cuối cùng cũng có chút chật vật, nói: "Bây giờ là mùa hè, thật sự rất tốt."
Đã biết được Lạc Nhất Nhiên muốn làm cái gì, ảo thuật gia nở nụ cười xán lạn, băng vải kéo thành một độ cong khoa trương: "Đúng vậy, thật sự rất tốt."
"Vậy thì, chúng ta đi thôi." Phó bản này cậu đã chơi đủ rồi, hy vọng biện pháp này có thể dừng nó lại.
Lạc Nhất Nhiên lấy từ trong túi ra một bộ bài poker cùng một túi bột, lá bài poker ở trong tay đột nhiên bốc lửa, còn chưa tắt đi đã bị búp bê cười ngây thơ ném vào trong đống củi khô.
Ngọn lửa kia dưới sự xúc tác của bột, từng chút dâng cao đến nửa thân cây, sau đó lan tràn ra khắp nơi.
"Chỗ tiếp theo."
Nơi này đã xong, Lạc Nhất Nhiên lập tức chạy tới chỗ tiếp theo.
Khoảng cách giữa những đống củi khô cũng không xa, vì muốn làm cho ngọn lửa càng dễ lan rộng hơn, Lạc Nhất Nhiên gần như đã mang hết tất cả đồ vật có thể cháy được trên người mình cùng ảo thuật gia ra để đốt.
Dù sao muốn đốt rừng nhanh chóng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Cũng may trên mặt đất nhiều cành khô, lại là mùa hạ, Lạc Nhất Nhiên cứ ra sức mà đốt đốt đốt, cuối cùng khi quay đầu nhìn lại, ngọn lửa đã vươn lên đến giữa không trung.
Cậu khẽ nhíu mày —— cậu rõ ràng còn chưa cho thêm chất xúc tác......!Hỏa thế quá nhanh, sẽ không thiêu rụi toàn bộ khu rừng đấy chứ......
Tốc độ thiêu đốt này thật giống như chỉ châm lửa vào đống củi khô đơn thuần thôi vậy, cho nên ngọn lửa mới có thể lan nhanh đến vậy.
Cậu còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, trong rừng đột nhiên có người hoảng hốt chạy ra bên ngoài.
Lạc Nhất Nhiên liếc mắt nhìn một cái, nhận ra đây là người chơi.
Mà dù sao cậu cũng không giết người, cho nên lưu lại cho họ đường sống.
Hơn nữa ngọn lửa bốc lên từ bên trong, cách người chơi cũng không quá gần, đủ cho bọn họ chạy ra ngoài.
Lạc Nhất Nhiên nhìn qua rồi thôi, định thu hồi tầm mắt lại bắt đầu chạy trốn.
Nhưng lúc này trong rừng đột nhiên lại chạy ra một đám sinh vật, ánh mắt Lạc Nhất Nhiên ngưng lại —— những thứ đó là cái quái gì vậy???
Chỉ thấy ở bên cạnh vài người chơi kia, vô số sinh vật hình thù kỳ quái điên cuồng trào ra.
Có nhân mã mặc tây trang, có quái vật xúc tua dây leo bay múa, cũng có cây hoa ăn thịt người kinh hoảng há to miệng.
Những con chạy chậm hơn một chút trực tiếp bị ngọn lửa nuốt trọn, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Dẫn đầu là một cô gái xinh đẹp trong bộ váy đỏ mũ đỏ.
Ánh mắt Lạc Nhất Nhiên vừa dừng lại trên người cô ta đã bị phát hiện.
Tầm mắt cô ta dừng ở trên người búp bê cùng ảo thuật gia, sau đó đột nhiên bộc phát ra hận ý mãnh liệt.
Lạc Nhất Nhiên: "......" Hình như bị cả NPC lẫn BOSS trò chơi ghi thù rồi.
"Còn không đi chúng ta cũng sẽ bị thiêu cháy đấy." Ảo thuật gia đột nhiên lên tiếng nhắc nhở Lạc Nhất Nhiên.
Lạc Nhất Nhiên thu hồi tầm mắt, sau đó thao túng ảo thuật gia chạy về hướng của Hạ Lãng.
Lạc Nhất Nhiên một bên chạy một bên phủi đi hết dấu vết mình là người phóng hỏa.
Cậu hiện tại đang ngồi trong khuỷu tay của ảo thuật gia, vì thế bộ dáng tự thu thập mình của cậu hoàn toàn rơi vào trong mắt ảo thuật gia.
Hắn nhìn Lạc Nhất Nhiên đã tự mình thu thập sạch sẽ, vui vẻ nói: "Nếu không phủi cho cả tôi, rất có thể sẽ bị phát hiện nha."
"Anh không cần." Lạc Nhất Nhiên ngẩng đầu, ánh lửa sáng ngời in lên trên mặt búp bê một quầng sáng đậm màu.
Cậu nở một nụ cười xán lạn.
Ảo thuật gia sửng sốt, sau đó cảm nhận được thân thể đang bị khống chế của mình ngừng lại.
Độ cong khóe môi búp bê chưa hề thay đổi, cậu quay đầu nhìn Hạ Lãng cùng thiếu niên tóc quăn đứng ở bên bờ sông cạnh khu rừng cách đó không xa, sau đó trực tiếp nhảy xuống khỏi cánh tay ảo thuật gia.
Khi hai chân vừa chạm đất thì lập tức gập đôi lại, cả người úp mặt về phía trước.
Lạc Nhất Nhiên mặt không đổi sắc ngồi dậy bẻ lại chân cho mình.
Rồi sau đó cậu hướng ảo thuật gia vẫy vẫy tay: "Từ từ tận hưởng món quá tôi tặng anh đi, nhất định rất ấm áp."
Cách đó không xa, Hạ Lãng nôn nóng dùng chỉ bạc uy hiếp thiếu niên tóc quăn đến đây tiếp đón Lạc Nhất Nhiên.
Lạc Nhất Nhiên nhào vào vòng tay thiếu niên tóc quăn, sau đó quay đầu lại nhìn ảo thuật gia.
Tuy rằng đôi mắt hắn bị băng vải quấn lấy, nhưng Lạc Nhất Nhiên có thể cảm nhận rõ ràng mình cùng ảo thuật gia đang đối diện với nhau.
Ngọn lửa thổi quét qua sau lưng ảo thuật gia, Lạc Nhất Nhiên nhìn hắn không chớp mắt, sau đó lại nghe thấy ảo thuật gia bật ra tiếng cười to càn rỡ: "Thiếu gia, gặp lại sau!"
Hắn tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho búp bê bỏ hắn chạy lấy người này.
Lửa lớn cắn nuốt toàn bộ thân hình ảo thuật gia, đôi mắt Lạc Nhất Nhiên trầm xuống —— xem ra, lửa cũng không thể thiêu chết hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...