Trò Chơi Sát Nhân




7.

"Santa~"

Nghe được tiếng gọi, Santa liền nhanh chóng chạy đến, chỉ nhìn thấy Rikimaru ôm máy tính mếu máo, hai bên tai nghe sắp rơi xuống, ngón trỏ cứ gõ hoài xuống đầu gối. 

"ど う し た の?" 
(Chuyện gì thế?)

"Thật khó." Rikimaru ngẩng đầu, anh lấy một bên tai nghe rồi nhét vào tai Santa. "Biên không được."

Santa chăm chú lắng nghe, tuy là chịu không ít quấy rầy, Rikimaru vẫn một bên nghiêng đầu lắng nghe, một bên biên tay chân, thật vất vả mới nghĩ ra hình dáng ban đầu, lại bị anh khoát khoát tay hất đi, cứ như vậy thay đổi, thay đổi, vẫn là không hài lòng, nửa ngày cũng không biên ra được cái gì. 

Có thể là do máy quay làm Riki không yên tâm.

Santa kéo Rikimaru đứng dậy, "Đi wc?"

Không gian phòng tắm quá nhỏ, vì thế hai người nắm tay đi về hướng nhà vệ sinh công cộng. Nhưng cửa ở mỗi phòng nhỏ đều đã đóng lại, Rikimaru thấy dù có trốn ở đây đi chăng nữa thì người vẫn ở khắp nơi, lại không tự nhiên rời đi. Lúc này, Santa tinh mắt nhìn thấy có căn phòng vẫn là dấu xanh ở phía trong cùng, liền xoay người kéo Rikimaru quay lại. 


"Không sao cả~ trước cứ biên ở đây đi, nếu không muốn bị nhìn thấy thì chúng ta vào trong đó."

Hai người cười kéo cửa phòng nhỏ, nhưng đập thình lình vào mắt lại là Lưu Vũ đang nửa nằm nửa ngồi trên bồn cầu. 

Rikimaru theo phản xạ cúi đầu xin lỗi toan đóng cửa, lại bị Santa ngăn lại. Lưu Vũ vẫn mặc quần, quần áo chỉnh tề ngồi đó, nhưng hai mắt nhắm nghiền, nói cậu ta làm gì cho hợp lí, chứ tuyệt đối chẳng giống đi vệ sinh. 

Santa khom người giơ tay trước mặt Lưu Vũ phẩy phẩy, "Lưu Vũ, em có khỏe không?"

Rikimaru cũng từ phía sau thò đầu lên, "Em ngủ à?"

Santa dở khóc dở cười, một bên nói phải phải, một bên nâng thân thể Lưu Vũ sắp trượt khỏi bồn cầu dậy. Rikimaru cũng bước tới để giúp đỡ. Nhưng nhiệt độ cơ thể Lưu Vũ khi tiếp xúc lạnh ngắt, làm hai người đồng thời giật mình buông tay, ầm một tiếng, thân thể Lưu Vũ không nặng không nhẹ té xuống mặt đất. 

Bọn họ lúc này mới phát hiện, bình thường Lưu Vũ vốn trang điểm tinh xảo, lúc này không chỉ trắng, mà bệch hẳn ra, ngay cả môi được tô son cũng không được tự nhiên, chẳng có chút huyết sắc nào. 

Santa từng bước chậm rãi lùi về phía sau, cố gắng tìm bàn tay Riki, tìm được ngón trỏ liền như cá gặp nước, cậu nắm tay anh thật chặt, đan xen, từng cái nắm chặt mà vẫn không thể ngăn được sự run rẩy trong lòng. 




8.

Vẫn còn 00:09:52 trước thời hạn. 

Vào sáng sớm, sợ rằng ngoài trừ Lưu Vũ đúng giờ rời giường cùng phụ trách nấu ăn với Bá Viễn, trong nhóm sẽ không có ai thức dậy  -- mà nếu như không phải là mượn danh nghĩa bạn bè, kì thật lúc đầu Lưu Vũ cũng sẽ không xuất hiện. 

Bá Viễn cúi đầu hạ thấp vành mũ, anh đeo một chiếc khăn lông ướt, bước đi nhanh chóng, trông rất vội vã. 

Trong lòng anh có toan tính, mất nhiều thời gian hơn dự kiến anh mới tìm được một nhân viên đáng tin cậy trong đám đông, vỗ vỗ vai cô, anh đem người kéo vào góc, trước hít sâu một hơi rồi lộ vẻ uể oải. 

"Chị, em có chuyện, sau khi nghe xong chị đừng sợ, nhanh giúp em gọi cho cảnh sát."

Nhân viên công tác chỉ cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu, "Được, em định nói gì mà làm chị sợ?"

Bá Viễn bị vẻ mặt trong trẻo làm cho khó chịu, nhanh chóng cúi đầu tránh né nụ cười của cô, khàn giọng gian nan mở miệng: "Tiểu...Lưu Vũ chết rồi. Em..."

Thời gian trôi thực chậm. 

Quá lâu, cho đến khi Bá Viễn lặng lẽ ngước mắt lên, qua những kẽ tóc nhìn trộm biểu cảm của nhân viên công tác. Cô ấy lộ vẻ mặt thản nhiên nghi hoặc, nhíu chặt mày, nửa miệng há hốc và hồi lâu không thể cất lên lời. Ánh mắt hai người chạm nhau, Bá Viễn nhanh chóng cụp mắt xuống như thể bị điện giật, lại bị nhân viên công tác vỗ nhẹ bả vai, giọng nói có phần nghiêm túc cảnh cáo.


"Sao đột nhiên nhắc đến chuyện này? Hơn một tháng trước xảy ra tai nạn xe bus, Lưu Vũ vì thương nặng mà đã qua..."

"Bá Viễn! Bá Viễn!"

Tiếng gọi hoảng sợ của Santa vang lên từ phía sau, theo sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn không chỉ là của một người. Chín thành viên đều tới, giống như anh đều hoảng sợ và run rẩy, giống như anh không có một đầu mối.  

Bá Viễn quay lại, bắt gặp một khung cảnh quá đỗi quen thuộc, ánh mắt phụ thuộc và tín nhiệm, đột nhiên không thể nói nên lời. 




9. 

"Sao mọi người lại nói Lưu Vũ đã chết hơn một tháng rồi?" Châu Kha Vũ trong lòng không tin, dùng sức vỗ chỗ sô pha bên cạnh lộp bộp, "Sáng hôm qua anh ta còn ngồi đó! Chính là chỗ này!"

"Đúng vậy." Trương Gia Nguyên lầm bầm, hoàn toàn không kịp thích ứng, "Ngày hôm qua anh ấy còn ăn hai phần bữa sáng...Em còn nói, cái gì mà...nói quỹ chương trình của chúng ta chỉ có ít như vậy, có thể đừng hao phí nếu không sẽ phá sản..." 

"Thật không thể tin được..." Patrick co vào vòng tay của Bá Viễn, tứ chi co quắp thật chặt, đôi mắt bình thường vô hại giờ ngập tràn sương mù dường như sắp khóc. Bá Viễn đưa tay vỗ về vai cậu, như thể đang vuốt lông con thú nhỏ, nhưng ánh mắt anh vô hồn và trùng sâu, chỉ còn lại sự dịu dàng theo thói quen. 

Mika bị giằng co cả một ngày, tay phải bị cắt đau đớn, nửa người không tính là nghiêm trọng nhưng nóng rát, trán bị đập, lúc xuống lầu còn không bước vững làm cậu bị ngã, lúc này cũng chẳng còn khí lực để nói nhiều, anh chỉ nằm trên giường, im lặng nhắm mắt lắng nghe. 

Lâm Mặc vẫn còn đang tranh cãi với nhân viên công tác. 

"Người đã chết hơn một tháng rồi, tại sao lại đột nhiên xuất hiện trong nhà vệ sinh chứ?"

"Ai xuất hiện trong nhà vệ sinh?" Nhân viên công tác cũng bị bọn họ làm cho phát điên, "Các cậu là ảo giác tập thể à?"


"Không phải ảo giác, chính là..."

"Có cần liên lạc với bác sĩ không?" Nhân viên công tác cắt ngang lời biện giải vội vàng của Lâm Mặc, giơ điện thoại di động trên tay, biểu tình vô cùng chắc chắn, thậm chí có vài phần lo lắng, "Tâm lí các cậu không ổn định chút nào."

Cạch, cửa mở. 

Santa vác thi thể Lưu Vũ đi đến, Riki đi theo sau trên tay có cầm một số đồ dùng cá nhân ở nhà vệ sinh, chuẩn bị làm chứng cứ. Lâm Mắc như bắt được rơm cứu mạng, ngay lập tức vọt tới chỗ Santa vừa nói vừa chỉ sau lưng, "Lưu Vũ ở đây! Anh ấy không thở nữa rồi, còn không mau gọi cảnh sát..."

"Làm gì có Lưu Vũ nào?" Dưới sự phiền phức lặp đi lặp lại, nhân viên công tác không nhịn được mà bực mình, "Nơi đó căn bản không có gì cả!" 













Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận