Santa phát hiện điều gì đó bất thường, cậu dùng sức đẩy cơ thể Trương Gia Nguyên đang cuộn tròn, tay chân đang co lại đột nhiên buông lỏng, thân thể Trương Gia Nguyên không phản kháng lăn xuống giường, ngã ầm trên mặt đất.
Không đúng.
Không nên là thế này.
Santa chậm rãi ngồi xổm xuống, ngay cả đầu gối cũng không tự chủ mà căng thẳng, cậu vươn bàn tay run rẩy, đặt dưới mũi Trương Gia Nguyên.
Không có hô hấp.
"Gia Nguyên, Gia Nguyên..."
Tay chân của Santa run lên không thể kiểm soát. Nhưng người trên mặt đất mãi về sau cũng không phản ứng, tay cậu sờ vào khuôn mặt Trương Gia Nguyên, vẫn là khuôn mặt da thịt mềm mại, nhưng nhiệt độ trong tay như thủy triều rút đi, trở nên lạnh lẽo.
Tại sao?
Tại sao lại trở thành thế này?
Thuốc ngủ không có độc, nhưng tác dụng của nó nghiêm trọng hơn nhiều, khiến cho người ta chìm vào giấc ngủ sâu mà không có ý thức hay tri giác. Santa không có khả năng tiếp cận với những chất độc chết người, vì vậy cậu rất trằn trọc, cuối cùng định dùng phương pháp này, để Trương Gia Nguyên không có đau đớn mà ra đi.
Là ai?
Là ai đã động thủ trước?
Riki...
Không thể...
Santa đứng dậy lao ra khỏi phòng, bước chân cậu lẫn lộn, loạng choạng không vững.
Có một sự thất thường dồn dập ập đến, Santa che ngực, cảm giác buồn nôn trào đến cổ họng, nhịp tim co rút tăng lên, giống như muốn vỡ ra dưới lòng bàn tay.
Các thành viên trong nhóm dường như bị âm thanh hỗn loạn này đánh thức, bốn phía đều truyền đến sự ồn ào, có người không có cách ứng phó bật tắt đèn liên tục, có người chạy lên tầng, cũng có người hô to đừng hoảng sợ, chú ý tự vệ. Santa không nghe rõ, tầm mắt run rẩy lắc lư, nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm phía cuối con đường hầm, lảo đảo chạy tới.
Thật chóng mặt.
Thật đáng sợ.
Não bộ như bị rút cạn máu.
Santa nghĩ rằng mình đang gọi tên người nào đó, nhưng cậu không thể phát ra âm thanh, những âm tiết như mắc kẹt trong cổ họng.
Cũng có thể có vấn đề ở thính giấc. Việc tiết Adrenaline dường như gặp vấn đề. Trong lúc chạy loạn xạ, cậu thậm chí còn không thể chắc chắn mình đang chạy trên phương hướng đó, mà sao mỗi bước đều nặng trĩu như say.
"Riki!"
"Santa."
28.
Cái chết của người thứ ba, như một đòn giáng mạnh lên tất cả mọi người.
Năm tiếng sau, trời đã hửng sáng. Châu Kha Vũ có vẻ chậm chạp không phản ứng kịp, tinh thần đình trệ, ghé vào lồng ngực Trương Gia Nguyên. Người dưới thân lạnh ngắt như băng, dưới tai cậu chỉ còn cơ thể mềm nhũn. Cậu cố dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho em ấy, miễn là nghe được tiếng tim đập, dù chỉ là một chút cũng được.
Không biết có phải do các bắp thịt đã thả lỏng hay không, thỉnh thoảng, gió sẽ thổi qua, làm lông mi Trương Gia Nguyên khẽ run lên nhè nhẹ, giống như có thể mở mắt ngay lúc ấy.
AK cố gắng không làm phiền Châu Kha Vũ, ngồi xổm ở mặt đất bên cạnh, thận trọng nắm lấy tay trái của Trương Gia Nguyên.
"Không có vết thương, chỉ là da tay phát xanh...Em không rõ đây là triệu chứng gì, chuyện này đã nằm ngoài phạm vi hiểu biết của em." AK nhìn Trương Gia Nguyên, nhẹ giọng, "À...môi..có vẻ hơi xanh."
Không ai hiểu được điều AK nói, tất cả đều cảm thấy bất an nguy hiểm và nỗi buồn mất đi đồng đội tràn đến. Chỉ có Châu Kha Vũ chậm rãi ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm AK vẫn đang quan sát, giọng nói trầm xuống, "Vì vậy, là hạ độc sao? Có người hạ độc Gia Nguyên?"
"Anh không biết..." AK bị vẻ mặt Châu Kha Vũ dọa sợ, giọng nói nhỏ đi rất nhiều, "Môi phát xanh có thể tượng trưng cho rất nhiều trường hợp."
Châu Kha Vũ buông lỏng vòng tay ôm Trương Gia Nguyên, chậm rãi đứng lên, ánh mắt đảo qua tất cả vị trí của mọi người, mỗi một hành động đều được cậu thu vào trong mắt, nhiệt độ ánh mắt giảm xuống. AK cách Châu Kha Vũ gần nhất, bóng đen phủ trên người cậu, áp lực thấp đè ép cậu, dưới bầu không khí ngột ngạt bất giác lùi về sau.
"....Ai?"
"Daniel..."
"--LÀ AI!?"
Giật mình vì ánh mắt lạnh lẽo đó lướt qua, Patrick vừa mới thốt ra được nửa âm tiết, đã sợ hãi đến im bặt.
"Kha Vũ, đợi đã." Riki thấy tình thế không ổn, buông lỏng để Santa đang lẩm bẩm nói mớ xuống, dịch người che khuất vị trí Patrick, "Em hôm qua mới nói là không nên để bản thân nghĩ nhiều đến hoảng loạn. Bây giờ, em bình tĩnh lại đi..."
"Làm sao bình tĩnh được?" Vẻ mặt Châu Kha Vũ dữ tợn, hoàn toàn mất đi dáng vẻ thường ngày: "Chúng ta còn bao nhiêu người có thể chết? Cho dù hiện tại chưa chết, nhưng đến mắt còn không mở ra được, nằm trong bệnh viện không thể tỉnh, có khác gì chết à!?"
"Đừng như vậy." AK kéo cậu, "Riki cũng bị thương. Đừng như vậy."
"Bị thương thì làm sao? Cái phòng này ngoại trừ Patrick chưa thấy máu kể từ khi gặp ác mộng thì còn có ai chưa thấy?!"
Châu Kha Vũ vừa mở miệng đã biết mình nói sai.
Patrick mấy ngày nay luôn canh giữ bên người Bá Viễn, mệt mỏi đến không ra hình người. Cậu sửng sốt, lấy tay che đi hai mắt đã phủ một tầng sương mù, cắn chặt răng không cho nước mắt rời xuống, chậm rãi cúi đầu không đáp lại.
AK thở dài, không thay Patrick nói cái gì, cũng không trách móc Châu Kha Vũ lỡ lời.
"Em bỏ qua hai người." AK bổ sung, "Những người chưa bị thương còn anh và Lâm Mặc."
"Anh muốn thể hiện cái gì?"
"Chờ đã. Đợi Lâm Mặc trở về." AK vỗ vỗ bụi đất trên tay, chậm rãi đứng dậy, trong mắt lóe lên tia sáng yếu ớt đã gần như biến mất mấy ngày gần đây, "Anh nghĩ, anh hẳn đã tìm được quy luật nào đó. Chỉ cần tìm được quy luật, thì có thể phá vỡ."
Riki khẽ ngước mắt lên.
Thật trùng hợp.
Cạch một tiếng, cửa mở ra.
Lâm Mặc mở cửa bước vào, cậu nắm lấy tay vịn, hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào AK trong đám người, cũng không phân cho người khác một ánh mắt, giống như mục tiêu của cậu ở đây, chỉ có một, không còn ai khác.
"Thật trùng hợp. Em rất ngạc nhiên, quy luật em tìm ra, liệu có giống với của anh hay không nhỉ?"
> hnay có 1c thôi vì tui đang bận xem fm r :>
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...