Trò Chơi Sát Nhân




Santa mở miệng muốn nói gì đó, có thể là nói thật, cũng có thể là nói dối, nhưng cậu không thể phát ra âm thanh nào, cổ họng khô khốc như bị bỏng rát, nước mắt từng giọt trào ra. 

Sẽ không.

Tuyệt đối sẽ không để anh xảy ra chuyện gì.

Riki hiểu cậu, chỉ cần nhìn vẻ mặt của cậu là có thể đoán ra. Anh không khỏi sốt sắng, ôm lấy vai Santa hỏi.

"Làm sao em biết được? Có ai tới tìm em? Hắn nói gì? Em bị uy hiếp sao? Điều kiện là gì? Hắn muốn trao đổi cái gì?"

Santa choáng váng trước chuỗi câu hỏi như súng liên thanh, cậu lùi về sau, đưa tay che môi Riki, tay còn lại ôm lấy mặt mình, 'Từ từ...đợi đã"

Riki gỡ tay cậu ra, xoay Santa một vòng, vén khắp nơi nhưng không hề thấy vết thương nào theo dự đoán. Anh trầm mặc nhìn Santa, nghiêm túc nói: "Em không thể nói cho anh biết sao?"

Santa như bị phép thuật cố định bất động.

Riki không nhận được đáp án, kéo lấy tay cậu đi vào phòng ngủ, "Được, chúng ta cùng ngủ."


Santa bị động tiến về phía trước, nhất thời bối rối hỏi: "Hả...tại sao?"

"Anh muốn xem, là ai đang liều mạng làm trò quỷ quái này." Riki vừa kéo cậu em trai còn nặng hơn mình đi về phía trước, giọng nói lộ rõ vẻ tức giận, anh quay đầu, đôi mắt anh làm Santa mờ mịt, cậu chưa từng thấy qua ánh mắt anh như thế, tàn nhẫn, âm ngoan, "Hắn làm cho cả nhóm đều rơi vào hoảng sợ, hiện tại đem anh làm điều kiện muốn ra tay với em, anh phải có tư cách gặp mặt mới đúng?"

Anh đoán sai.

Thế nhưng dù là sai, Santa thà "đem anh giữ lại bên người mình để không ai làm anh tổn thương, cho dù đánh không lại, cậu vẫn có thể chắn mũi kiếm này", mục đích dù thế nào cũng đã đạt được, cho nên cậu không giải thích, dùng sự im lặng thay lời đồng ý. 

"Đợi đã." Santa ngừng lại, kéo lại tay Riki khiến cho anh dừng bước, "Trước khi đi ngủ...em muốn làm một việc."

Vì có hai người gặp tai nạn nên không ai có thể tiếp tục ở tòa A, tất cả đều chuyển sang tòa B, ngủ trên sofa hoặc giường người khác, cũng có thể nằm luôn trên sàn nhà.

AK vẫn ở trong phòng khách nói lớn, nói dù sao trao đổi chìa khóa giờ cũng vô dụng, không bằng đi ngủ sớm mai dậy sớm, không chừng có thể bắt gặp người nào đang sắp đặt cơ quan, còn nhanh chóng xử lí hắn ta. Patrick từ trên tầng thò đầu xuống, hai mắt thâm quầng, tóc tai bù xù, giơ ngón trỏ trước môi bảo Bá Viễn vẫn đang ngủ, nói AK giảm âm lượng chút đi. 

Bọn họ cứ như vậy nắm tay nhau, trước khung cảnh tẻ nhạt này im lặng thật lâu.

Santa giãy giụa gỡ mười ngón tay đang đan chặt với Riki, Riki liếc mắt nhìn sang, chậm rãi buông ra, nhìn bóng lưng cậu từ từ rời đi, như tiến vào một bức họa. 

Có thể do là người đầu tiên chứng kiến cảnh Nine tử vong, tâm trạng của Lâm Mặc rất tệ, trở nên nhát gan hơn, cả ngày đều như người mất hồn. Trương Gia Nguyên ôm chăn gối đến cùng ngủ với cậu, cố gắng nghĩ cách làm cậu vui lên. 

"Lâm Mặc"

"Ừ"

"Ngủ cùng không?"

"Gì..."

"Em không ngủ được...mấy ngày nay đều mơ ác mộng."

"Đếm cừu." Lâm Mặc bĩu môi

"Em muốn được ôm eo anh ngủ cơ~"


"..." Lâm Mặc kéo chăn đứng sang một bên.

Châu Kha Vũ vừa từ tòa A chạy sang, vừa bước tới cửa thì sửng sốt. Tay nắm cửa sừng sộ lên, mím chặt môi dưới không muốn nói chuyện. Trương Gia Nguyên chột dạ cười cười, vùi đầu vào trong chăn, ngay cả một sợi tóc cũng không thấy.

"Em vừa nói gì?"

"Em nói ngủ ngon."

Châu Kha Vũ nhướng mày, lặp lại: "Em vừa nói gì?"

Trương Gia Nguyên không trả lời. Châu Kha Vũ quay sang nhìn Lâm Mặc đang đứng như một cái standee, "Mặc Mặc, anh có biết đếm cừu là phương pháp của nước ngoài không, nguyên lí là do phát âm của 'sheep' và 'sleep' gần giống nhau, cách này đối với người Trung Quốc không có tác dụng. Nếu như muốn dùng cách này thì có thể cân nhắc đếm số bánh bao, giống như kiểu 'một cái bánh bao, hai cái bánh bao, ba cái bánh bao, bốn cái bánh ngủ'...."

Trương Gia Nguyên thò đầu ra khỏi chăn, ném một cái tất vào người Châu Kha Vũ, "Này, lão đại nhân, sao phải phiền như thế, rốt cuộc có ngủ hay không? Anh không ngủ em ngủ, anh đứng đó bảo vệ em cũng được."

Lâm Mặc ôm gối lên ổ chăn của Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên thừa cơ ôm lấy hông anh, nhích người qua, vùi mặt vào cổ anh không cho Châu Kha Vũ xem, mơ hồ còn nói "Chúc ngủ ngon."

Châu Kha Vũ ngoài cười nhưng trong không cười, về phòng khách ngủ cùng AK. Santa nghiêng người cho Châu Kha Vũ đang tức tối một lối đi, còn cậu bước nhanh như gió lốc rồi dừng lại, nhìn một tổ chăn Trương Gia Nguyên cùng Lâm Mặc. 

Cậu giơ tay lên, năm ngón tay mê man trong tầm mắt, nước mắt không tự chủ được làm mờ đi khung cảnh.

Chờ một chút.

Santa đột nhiên quay người trở về. Riki dựa người vào tường chờ đợi, cuối cùng nhìn thấy Santa trở lại, với vẻ mặt hoảng loạn, miệng không ngừng lẩm bẩm lẩm bẩm: "Biết rồi...Biết rồi! Thì ra là vậy...Thì ra là vậy...!"





23.

Santa gần như hoàn toàn nằm trên người Riki, dùng sức quấn chặt lấy anh làm anh gần như hít thở không thông.

Riki khó chịu vặn vẹo, "Santa...em, nặng..."

Santa hơi thả lỏng vòng tay, nhưng mỗi khi chỉ có chút gió thổi, cậu sẽ đột nhiên dùng lực siết chặt người trong lòng.

Riki không còn cách nào, kéo chăn ra để có thể hô hấp chút khí oxy, lộ ra đôi mắt màu nâu sáng, "Rốt cuộc, em đã biết cái gì?"







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui