“Sau này, ca ca rốt cuộc đã nghĩ đến một ý kiến hay.
” Chúc Thần mỉm cười, cái miệng tươi cười rộng ra, đưa tay kéo cái đồ lót nhỏ màu hồng nhạt, nhét vào chỗ hở của quần lót của Chúc Chân, với ý đồ khó lường, dọc theo bụng dưới của cô, một đường đẩy mạnh về phía nơi bí ẩn, “Năm ấy mùa hè, nhà chúng ta đi bờ biển cắm trại, xe ở trên đường cao tốc trục trặc, ba mẹ vội vàng kiểm tra, không chú ý chúng ta, anh liền tìm ra quả bóng cao su em thích nhất, ném ra giữa đường cái, hòng để em đi nhặt về…”
Chúc Chân cắn răng nuốt xuống hận ý đang ngày một dâng lên, thẳng tắp trừng mắt vào khuôn mặt tà ác của anh ta, hỏi: “Anh có bao giờ nghĩ rằng, nếu vận may của tôi lại thiếu chút nữa, nói không chừng sẽ trực tiếp bị người ta đâm chết…”
Chúc Thần nhướn mày: “Thì sao? Anh có thể khuyên mẹ sinh thêm đứa em nữa, còn có thể đến viện phúc lợi nhận nuôi.
”
Vẻ mặt anh ta thản nhiên, nói: “Khi em còn nhỏ, mẹ đã nói, em gái chỉ có tác dụng chơi với anh, làm bạn với anh.
Chân Chân, em không phải là đang trốn tránh trách nhiệm của chính mình đấy chứ?”
Gia hỏa này rõ ràng là một tên biến thái, không có chút nhân tính hay lý trí nào.
“Bất quá…” Chúc Thần rốt cuộc nhớ lại mục đích chính, “Chân Chân đừng nóng giận, những điều giả thiết chỉ là giả thiết, em không phải vẫn ổn sao? Anh thích nhất em, ngoan một chút, đừng lộn xộn, anh hứa sẽ nhẹ nhàng, không làm em quá thống khổ.
”
Chúc Chân hít sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhắm mắt lại như đang mặc cho người xâu xé mình.
Chúc Thần thấy thế càng thêm hài lòng, cởi bỏ tất cả quần áo của cô, hôn lên đôi môi mềm mại và kiều kiều của cô, khuôn mặt dần dần cuồng nhiệt, cơ thể anh ta vô cùng phấn khích.
Khi Chúc Chân đang chịu đựng mọi sự bài bố của anh ta, bỗng nhiên cô mở mắt, từ gối đầu phía dưới lấy ra cây trâm cài sắc nhọn, hung hăng đâm vào lưng Chúc Thần.
Với vũ khí sắc bén đâm thủng da thịt, Chúc Thần kêu thảm thiết một tiếng, che miệng vết thương đang đổ máu, thối lui.
Chúc Chân thừa cơ thoát khỏi gông cùm xiềng xích, ngã xuống giường lớn, một tay nắm lấy gậy chống gần tường, vừa lăn vừa bò ra ngoài cửa.
Mới vừa chạy đến cạnh cửa, sau đầu đột nhiên đau nhức, Chúc Thần trong cơn thịnh nộ túm chặt tóc cô, kéo cô lại, phẫn nộ dị thường: “Chúc Chân, em dám đâm anh?!”
Chúc Chân bị kéo lại, xoay người bất chấp đúng sai, cầm lấy cây trâm nhuốm đầy máu, chọc loạn một hồi.
“Hai người đánh nhau, trong lúc đấu tranh cô đã khéo léo phá vỡ cánh cửa phòng và lăn ra đại sảnh.
”
Chúc Thần đè Chúc Chân lên tường, đoạt lại hung khí, ném sang một bên, nâng tay tát cô mấy cái, đánh đến má cô sưng đỏ, khóe miệng đổ máu.
Biểu tình trên mặt anh ta thâm trầm, siết chặt cô, liều mạng động tay, nhìn mấy giây, cười lạnh: “Xem ra, đến lúc em mất một cánh tay rồi.
”
Tay chân Chúc Chân bị khống chế, tình thế cấp bách, duỗi cổ cắn vào khuôn mặt tuấn tú của nam nhân, một ngụm cắn dùng hết sức lực, Chúc Thần phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo theo bản năng ném Chúc Chân xuống cầu thang.
"Cầu thang vừa cao lại vừa dốc, Chúc Chân ôm lấy vòng eo của nam nhân, kéo anh ta cùng nhau ngã xuống.
Những âm thanh nặng nề vang lên khiến côchoáng váng, mắt đầy sao và tai thì ù ù.
"
Nằm ở chỗ ngoặt câu thang trên mặt đất, Chúc Chân dừng lại một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, bên tay trái ấm áp, thấm ướt, mùi máu tươi tràn ngập mở ra.
Cô ngẩn người, theo bản năng sờ soạng thân thể, không phát hiện vết thương rõ ràng, lúc này mới nhìn về bên trái trong sự tĩnh mịch.
Chúc Thần nằm ở cuối bậc thang, đầu nằm trên vũng máu đỏ chót giống như bị đánh ngã nghiêng sang một bên.
Anh ta mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Chúc Chân, mặt đầy kinh ngạc, tựa hồ như không dám tin rằng em gái của anh ta dám phản kháng lại.
Trong lòng Chúc Chân run rẩy, tay run rẩy đặt lên mũi anh ta, cảm nhận một hồi lâu, mới xác định ——
Anh ta đã ngừng thở.
Cô… đã giết người.
---
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...