Trò Chơi Nguy Hiểm


Mạch Khê cho tới bây giờ không nghĩ rằng đời này có thể nhìn thấy một màn như vậy! Cô cảm thấy máu trong người bị rút cạn, thân thể như ngày càng lạnh, đầu ngõn tay cũng run lên.Cô nhìn thấy bọn vệ sĩ kia trên mặt không có chút biến đổi, từng tên từng tên chà đạp người phụ nữ bên trong.

Thân mình người phụ nữ kia bị đẩy đến tường, thân thể như sợi mỳ bị bọn đàn ông giày vò; mà người đàn ông trên ghế salon lại dựa lưng vào thành ghế, thân hình cao lớn mang vẻ ung dung, nhàn nhã, ẩn trong làn khói xì gà dày đặc.Cô nghe thấy tiếng người phụ nữ thét chói tai, kêu rên, thậm chí có tiếng giãy dụa.


Dần dần, tiếng người phụ nữ như đã nghẹn lại, kêu không ra tiếng, chỉ còn lại tiếng đàn ông thở dốc, cùng với tiếng đánh.Thân mình Mạch Khê sớm phát run như lá cây trong gió thu, đôi môi vốn hồng nhuận giờ đã tái nhợt.Mấy giờ tra tấn dài đằng đẵng rốt cục đã xong, Mạch Khê vô lực ngồi sụp xuống đất.

Tuy rằng cô không biết người phụ nữ kia vì sao xuất hiện ở đây, chỉ là cô rất muốn đi cứu cô ta.

Bởi vì cô ta gần như đã hấp hối rồi, đáng tiếc, cô chỉ là một đứa trẻ, muốn làm gì cũng không thể.Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn những tên vệ sĩ kia thỏa mãn mà kéo khóa quần lên.

Bọn hắn đều biến phụ nữ thành công cụ phát tiết, giống như người đàn ông kia, thậm chí quần áo cũng không cởi ra.Cho đến khi… Mạch Khê nhìn thấy một tên vệ sĩ trong số đó đi đến phía người phụ nữ, con dao sắc nhọn cắt qua cổ cô ta, hô hấp lần thứ hai trở nên dồn dập!Người phụ nữ thét lên một tiếng chói tai cuối cùng, nói như vậy là cô ta đã dùng hết sức lực cuối cùng trong cơ thể.

Ngay sau đó, rốt cục không còn âm thanh gì nữa.Cô không thể lại phát ra âm thanh gì nữa, bởi vì Mạch Khê nhìn thấy, máu đỏ thẫm từ cổ người phụ nữ kia ào ào chảy ra, nháy mắt đã nhuốm đỏ cả mặt đất.Mạch Khê hoảng sợ lui người lại, hai tay nhỏ bé dùng sức ôm chặt đầu, trong đầu lại hiện ra một màn khiến cô kinh hãi.Cô chỉ nhớ rõ, từng mảng từng mảng máu tươi nhuốm đỏ cả phòng, mùi máu tươi như mùi độc dược quanh quẩn trong mũi cô.Nhưng mà, trước mắt sự kinh hoàng còn tiếp tục.Mạch Khê nhìn thấy tên vệ sĩ kia hứng máu người phụ nữ vào một chiếc ly.


Chiếc ly này tinh xảo như nước, dưới ánh đèn lộ ra ánh sáng trong suốt, máu trong chén cũng ánh lên đẹp đẽ, dường như còn mang theo hơi ấm của người phụ nữ.Cô đột nhiên mở to hai mắt nhìn, hơi thở ở một khắc này đều như tắc lại.

Cô thấy được một chuyện kinh khủng nhất trên đời này! Cô nhìn thấy người đàn ông trên ghế salon nhận lấy chiếc ly thạch anh, chậm rãi nhấm nháp máu tươi trong ly!Động tác tao nhã đến cực điểm, tựa như vị vua ăn trên ngồi trước, nhấm nháp hương vị rượu ngon thanh thuần, lại mang vẻ tàn nhẫn khiến người khác… nổi điên!“Aa…”Mạch Khê rốt cục không khống chế được sự khủng hoảng trong lòng, hét lên một tiếng, ngay sau đó ngất đi.Bên trong gian phòng, bọn vệ sĩ nhìn về phía người đàn ông trên ghế salon, dường như đang chờ mệnh lệnh của hắn.

Người đàn ông đối diện chỗ Mạch Khê ngất đi như không nhìn thấy, chậm rãi buông cái ly.Ngón tay thon dài lau lau chút máu tươi dính bên môi, vung tay, ném ly máu tươi của người phụ nữ xuống đất…Cái ly rơi xuống cùng với tiếng vỡ vụn, máu tươi trong ly như hoa nở tràn ra.“Đem xác con đàn bà này cho hắn đi, nói với hắn, muốn giết Lôi Dận tôi, tùy thời hoan nghênh!”Người đàn ông cười lạnh, vẻ băng lãnh trong lời nói lộ ra sự uy nghiêm, quyền lực không ai bằng.“Vâng!” Bọn vệ sĩ cung kính cúi người.Người đàn ông đứng lên, bóng người cao lớn khiến cho cả không gian rộng như vậy đông lại lạnh lẽo không ít.Mạch Khê ngất, thân mình nho nhỏ không hề hay biết xụi lơ ngay bên bậc cửa.


Hai chân thon dài của người đàn ông dừng lại ngay trước khuôn mặt cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt của cô phản chiếu vào đôi mắt người đàn ông, đôi lông mày cương nghị của hắn hơi nhíu lại, cánh tay dài lập tức duỗi ra, ôm lấy thân mình dường như không có chút sức nặng nào của Mạch Khê.Trên cầu thang, tiếng bước chân trầm ổn dần biến mất, chỉ để lại trong không khí mùi máu tươi lan tràn.Hai năm sau…Ánh mặt trời rực rỡ có chút chói mắt, Ngọc Sơn Bạc Tuyết nở tươi tốt, như từng tầng từng tầng tuyết mỏng dưới tiết trời oi bức mang đến cảm giác thanh mát.Trong Bạc Tuyết Bảo, người làm vẫn bận rộn thường xuyên.“Bác Hàn Á…”Giọng nói vui mừng của cô gái phá vỡ sự yên lặng trong tòa thành, giống như chú chim sơn ca tràn ngập sức sống thanh xuân và vẻ linh động hoạt bát.Lại nhìn đến cô gái, đôi đồng tử trong suốt sáng người, mày liễu cong cong, lông mi thật dài rung động khe khẽ, làn da không tỳ vết lộ ra sắc phấn hồng nhàn nhạt, cánh môi mỏng manh như cánh hoa mềm mại ướt át, để lộ sự xinh đẹp tinh khiết.Quản gia Hàn Á quay đầu nhìn bóng dáng vui vẻ của cô gái, cười cười, “Tiểu thư Mạch Khê vui vẻ như vậy, nhất định là có tin tốt lành.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận