Trò Chơi Nguy Hiểm Xin Đừng Lún Sâu!


Phòng làm việc của Hoắc Lãng Triết….
Bên ngoài cửa sổ, chẳng biết từ bao giờ mưa đã tí tách rơi, rồi nhanh chóng chuyển thành nặng hạt….
Đây là lần đầu tiên Giai kỳ đến tập đoàn Hoắc thị, cũng là lần đầu tiên cô nàng bước vào phòng làm việc của Hoắc Lãng Triết.

Ở bên Mỹ đã được nhiều năm, lần này trở về nước, Giai Kỳ không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, ánh mắt trong veo tựa như thiên sứ, ngây thơ nhìn về phía Hoắc Lãng Triết.
“Sao em trở về mà không báo trước?” Hoắc Lãng Triết tuyệt đối không ngờ tới Giai Kỳ sẽ tới tập đoàn, anh vội vàng bước tới, kéo tay cô nhìn thật kỹ, không vui nhíu mày.

“Em tới đây có ai biết không?”
Giai Kỳ dịu dàng nhìn anh, thấy anh lo lắng hỏi mình như vậy liền nở nụ cười ngọt ngào, “Lãng Triết, bệnh của em đã khá hơn nhiều, lần này trở về cũng là vì muốn gặp anh? Không lẽ anh muốn em cứ mãi ở bên đó, không biết cuộc sống của anh ở đây như thế nào sao?”
“Nhưng một mình em đi xa như vậy rất nguy hiểm, hơn nữa bên ngoài còn đang mưa.” Nói đến đây, Hoắc Lãng Triết nhìn Giai Kỳ một lượt, xác định cô không bị dính nước mưa, tâm trạng cũng yên tâm hơn một chút.

Nhưng Giai Kỳ thường xuyên ở trong phòng, quần áo mặc cũng rất đơn giản, hôm nay tới đây cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng và chân váy dài…
“Em…” Giai Kỳ dè dặt nhìn người đàn ông trước mặt, có chút e sợ cắn cắn môi, “Lúc em ra ngoài trời không mưa.


Anh yên tâm, em tới đây mọi người đều biết.

Hơn nữa James là người đưa em tới đây.”
James là lái xe riêng của Giai Kỳ, phụng sự cho Giai gia được hơn nửa đời người, từ khi cô còn rất nhỏ đã ngồi xe do ông ta lái cho nên ông ta cũng luôn chăm sóc cho cô rất chu đáo.

Hoắc Lãng Triết bất đắc dĩ lắc đầu, không nói thêm lời nào, đem Giai Kỳ kéo vào phòng nghỉ.

Thoạt rồi mở tủ đồ dự phòng, lấy ra chiếc áo vest của mình, khẽ thở dài một tiếng: “Em mặc khoác áo của tôi vào đi, buổi tối trời trở lạnh, em mặc phong phanh như vậy là không nghĩ gì đến sức khỏe sao?” Thân thể của Giai Kỳ vốn yếu ớt lại ăn mặc mỏng tanh như thế này tới đây tìm anh, khó tránh khỏi cảm lạnh…
Giai Kỳ cầm lấy chiếc áo vest của anh, mỉm cười hạnh phúc, vừa khẽ gật đầu đã thấy anh xoay người muốn rời đi liền nhẹ nhàng lên tiếng….
“Lãng Triết…”
Hoắc Lãng Triết quay đầu nhìn Giai Kỳ, thấy khuôn mặt cô đã đỏ ửng lên liền cười khẽ hỏi, “Em sao vậy?”
Giai Kỳ nhẹ bước lên, liền đó vươn tay ôm lấy anh, cả người cứ như vậy mà dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh.

Động tác này của Giai Kỳ khiến Hoắc Lãng Triết giật mình sửng sốt, một lúc lâu sau, anh mới đưa tay khẽ vỗ nhẹ lên gáy cô, “Đồ ngốc, muốn nói gì thì để lát nữa.

Bây giờ tôi còn rất nhiều việc phải làm, em cứ ở trong này nghỉ ngơi, khi nào xong tôi sẽ gọi em ra.”
“Lãng Triết…” Giai Kỳ đầy thâm tình ngước lên nhìn anh, trong mắt mang theo chút dè dặt, cô khẽ thì thầm, “Em rất nhớ anh, đã rất lâu rồi anh không tới thăm em.”
“Cho nên em mới về nước trong im lặng và chạy tới đây?”
“Em biết, nhưng…ba mẹ cũng muốn em trở về.

Hơn nữa sức khỏe của em đã tốt hơn nhiều rồi.” Giai Kỳ cúi đầu, tỏ ý biết lỗi: “Em biết anh bận rộn nhiều việc…biết tới đây như vậy sẽ quấy rầy anh, nhưng mà….em thật sự rất nhớ anh.”
“Tôi không trách em!” Hoắc Lãng Triết khẽ thở dài một tiếng, hạ giọng nói, “Tôi chỉ lo cho sức khoẻ của em mà thôi.

Nếu trong lúc tới đây em không may xảy ra chuyện gì, tôi biết ăn nói làm sao với ba mẹ em?”
"Không, họ sẽ không trách anh đâu….là em tự mình đến đây gặp anh.”
Giai Kỳ đưa tay đặt lên môi anh, lại ý thức được hành động của mình quá to gan liền vội vàng hạ tay xuống, lại nhìn anh bằng ánh mắt đầy thâm tình.


Hoắc Lãng Triết là người đàn ông mà cô yêu, đương nhiên cô không có cách nào kháng cự lại mị lực của anh.

“Lãng Triết, thật ra...!là em tự mình đa nghi mà thôi.

Hôn sự của chúng ta là do hai gia tộc ép buộc, em sợ anh vì điều đó mà ghét em, tránh mặt em, không muốn nói chuyện với em….nhưng hôm nay em mới biết được thì ra anh lại lo lắng cho em nhiều tới vậy…”
Nói xong câu đó, Giai Kỳ lấy hết dũng khí, cô kiễng chân, chủ động đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ, sau đó ngượng ngùng cúi đầu.

Trước hành động này, Hoắc Lãng Triết cũng không có quá nhiều quản ứng, anh chỉ cười nhẹ, sau đó xoa đầu cô.
“Đừng tưởng tượng lung tung, nghỉ ngơi đi.” Nói xong Hoắc Lãng Triết xoay người rời khỏi phòng nghỉ, còn giúp Giai Kỳ đóng cửa cẩn thận.

Nhưng chỉ có anh mới biết, khi Giai Kỳ hôn lên môi anh, trong lòng anh cảm thấy bài xích đến cỡ nào….
Mà lúc này, trên môi Giai Kỳ nở nụ cười hết sức tươi tắn, đợi anh rời đi liền đem chiếc áo vest của anh ôm chặt vào trong ngực, hít thật sâu mùi hương thuộc về anh.

Tuy chiếc áo này đã được giặt sạch nhưng trên đó vẫn có thể mơ hồ ngửi được mùi trầm hương nhè nhẹ….
Thực ra, Giai Kỳ cũng muốn hành động táo bạo hơn một chút, chẳng hạn như hôn anh lâu hơn, hay nói muốn anh ở lại cùng mình…
Nhưng mà Giai Kỳ cũng biết, trước giờ Hoắc Lãng Triết đối với cô luôn dịu dàng, kể cả khi hôn sự được định sẵn, anh cũng chưa từng có bất kỳ hành vi nào vượt quá giới hạn….
Nói gì thì nói, bây giờ cô đã trở về rồi, hôn lễ của họ cũng sẽ được cử hành, cô không tin cô không thể chiếm được trái tim anh….nghĩ tới đây khoé môi cô nàng cong lên, thoạt rồi yên tâm ngả người xuống giường….
———-

Triệu Uyển Dư bước vào thang máy chuyên dụng, tiến thẳng tới phòng làm việc của Hoắc Lãng Triết.

Thấy trợ lý Tư đang chỉnh sửa tài liệu, cô cũng không nói lời nào, thẳng hướng phòng của anh.
“Triệu luật sư, hiện giờ cô không thể vào đó.” Trợ lý Tư thấy cô lướt qua thì giật mình, anh không ngờ tới cô sẽ lên đây, vội chạy tới ngăn lại.
“Tránh ra đi, tôi không thể ngồi uống trà đợi thông báo nữa rồi.” Triệu Uyển Dư lạnh lùng lên tiếng, sự bi thương trong lòng đã sớm biến thành phẫn nộ, phẫn nộ tới cực điểm khiến cô chỉ muốn tìm người trong cuộc để phát tiết cơn giận này mà thôi.

Tư Phong bị thái độ của cô làm cho luống cuống.

Vừa rồi anh còn tính đợi Giai tiểu thư ra về mới vào báo cho Hoắc tổng, nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy họ ra, bây giờ Triệu luật sư lại tức tối chạy vào đây….xem ra với tình hình này thì không kịp rồi.
Nhưng người trong phòng là hôn thê của Hoắc tổng, mặc dù anh biết mối quan hệ giữa luật sư Triệu và Hoắc Lãng Triết không đơn giản nhưng trước mắt vẫn nên cản cô lại…
Triệu Uyển Dư nào biết đến tâm tình của trợ lý Tư, cô nhíu mày, trực tiếp đẩy cửa bước vào phòng trong.
Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, ngay sau đó tiếng trợ lý Tư vang lên:
“Triệu luật sư, bây giờ không thể xông vào như vậy…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận