Trò Chơi Nguy Hiểm Xin Đừng Lún Sâu!


Sân bay…
Hơn bảy giờ tối, máy bay hạ cánh, Ôn Húc Nhiên bước ra từ đại sảnh.

Anh mặc một bộ vest màu nâu, cả người toát lên vẻ điềm đạm vốn có.

Ngũ quan hài hoà, càng nhìn càng thấy đậm chất thư sinh.
Triệu Uyển Dư đang đứng cách đó không xa, vừa thấy Ôn Húc Nhiên, cô liền dơ tay lên ra hiệu.
“Ôn Húc Nhiên, bên này!”
Sân bay vốn đông đúc, phải mất một lúc Ôn Húc Nhiên mới có thể nhìn thấy Triệu Uyển Dư.
“Cực cho luật sư Triệu của chúng ta rồi!” Ôn Húc Nhiên khẽ cười, dịu dàng lên tiếng.
Triệu Uyển Dư nhún vai, tỏ ý tán đồng câu nói của anh, thoạt rồi kéo giúp anh một chiếc vali.

“Húc Nhiên, anh có muốn ăn gì đó trước khi về nhà không?”
Giọng nói đã lâu không được nghe thấy, Ôn Húc Nhiên dường như vẫn không tin vào tai mình.


Anh chăm chú quan sát người con gái trước mặt.
“Uyển Dư, em gầy đi?” Anh khẽ cau mày, đưa tay véo nhẹ má cô, buông lời trách móc nhưng ánh mắt không giấu nổi nét cưng chiều vô hạn “Uyển Dư, em lại không ăn uống đầy đủ rồi.”
“Đâu có!” Triệu Uyển Dư nhanh chóng bác bỏ lời nói của anh, “Tôi ăn mãi còn không thấy no, sao có thể gầy đi được!”
Ôn Húc Nhiên nghe xong, ngược lại còn cười lớn hơn.

“Vậy chúng ta đi ăn, ăn đến khi em no thì thôi!”
“Được!” Nói rồi cô đưa chìa khoá xe cho Ôn Húc Nhiên, “Bảo bối của anh đây.”
Ôn Húc Nhiên cười cười cầm lấy chìa khoá.

“Vất vả cho em rồi.”
Triệu Uyển Dư nhìn anh, bĩu môi, nửa đùa nửa thật lên tiếng:
“Coi như bằng lái ô tô của tôi có dịp được xử dụng đi!”
——————
Chiếc xe thương vụ sang trọng dừng lại dưới ánh đèn lộng lẫy của một nhà hàng.

Ôn Húc Nhiên bước xuống, thoạt rồi mở cửa xe cho cô.
“Chúng ta ăn ở đây sao?”
“Em muốn đến nơi khác?”
“Không! Anh có lòng hào phóng tôi sao có thể phụ lòng mà từ chối được!”
Triệu Uyển Dư thích thú cong môi.

Đây là nhà hàng tứ xuyên cô thích nhất.

Thỉnh thoảng cô cũng cùng Ôn Húc Nhiên dùng bữa tại đây.

Đồ ăn đa dạng, mùi vị thì khỏi phải bàn, tuy nhiên giá thành lại cao ngất ngưởng.

Khi Triệu Uyển Dư cùng Ôn Húc Nhiên bước vào trong, có trời mới biết cô đã phải cố gắng giữ bình như thế nào.
Người đàn ông mà suốt mấy ngày qua cô tìm mọi cách để trốn tránh, nay đang đi tới trước mặt cô, nói đúng hơn là chỉ còn cách cô vài bước chân.

Nhìn qua cũng biết Hoắc Lãng Triết vừa dùng bữa xong, cô chỉ thấy người đàn ông bên cạnh anh ghé vào tai anh nói gì đó, rồi nhanh chóng rời đi.
Dưới ánh đèn pha lê nhức mắt, cô đứng đối diện với anh.
“Ồ, chẳng phải là luật sư Triệu đây sao?” Khi Triệu Uyển Dư còn đang suy nghĩ phải đối diện với Hoắc Lãng Triết như thế nào thì anh đột nhiên lên tiếng.

“Tôi còn đang không biết làm sao để gặp được cô.”
Rõ ràng là Hoắc Lãng Triết đang cười, nhưng cô lại cảm thấy nụ cười của anh hết sức lạnh lẽo.

Ánh mắt thâm sâu khó thăm dò.
Ôn Húc Nhiên không hề nhận ra sắc mặt của Triệu Uyển Dư đã có sự chuyển biến, anh vui vẻ, đưa tay về phía Hoắc Lãng Triết.
“Ngài Hoắc, tôi là Ôn Húc Nhiên.”
Hoắc Lãng Triết khẽ cong môi, bắt tay với Ôn Húc Nhiên.
“Không ngờ lại tình cờ gặp được anh thế này, tôi còn đang tính ngày mai sẽ hẹn gặp anh.”
“Ồ, câu này phải để tôi nói mới đúng.” Miệng thì nói nhưng ánh mắt Hoắc Lãng Triết vẫn đang dán chặt lên người Triệu Uyển Dư.
Triệu Uyển Dư cơ hồ cảm thấy hít thở khó khăn, cố tránh nhìn vào Hoắc Lãng Triết.
“Nếu đã tình cờ như vậy, chi bằng chúng ta tới bàn nói chuyện.” Ôn Húc Nhiên vui vẻ mở lời, thoạt rồi quay sang Triệu Uyển Dư nói, “Em thấy đúng không?”
Triệu Uyển Dư khẽ giật mình, thầm hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh nói phải, đứng đây nói chuyện cũng không hay.”

Khoé môi Hoắc Lãng Triết khẽ cong, mọi chuyển biến trên gương mặt của Triệu Uyển Dư anh đều thấy rõ, chỉ là không ngờ, người phụ nữ tìm cách luôn đối đầu và làm trái ý anh bây giờ lại không dám nhìn anh quá 2 giây.
“Phải làm sao đây?” Hoắc Lãng Triết nhìn vào đồng hồ đem tay, vẻ mặt hiện rõ vẻ tiếc nuối: “Hiện giờ tôi còn có việc cần phải xử lý.

Xem ra hôm nay chúng ta không có duyên rồi.”
Triệu Uyển Dư có thể cảm nhận được ánh mắt của Hoắc Lãng Triết từ đầu tới cuối đều nhìn vào mình.

Mà cô, lại không cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
“Vậy ngày mai, không biết tôi có thể gặp ngài Hoắc không?”
Lúc này Hoắc Lãng Triết mới rời tầm mắt, anh nhìn Ôn Húc Nhiên, ánh mắt ánh lên tia lạnh lẽo khó nhận ra.

“Tại sao lại không!”
Ôn Húc Nhiên khẽ cười, “Vậy ngày mai hẹn gặp lại ngài.” Nói rồi Ôn Húc Nhiên nắm lấy tay Triệu Uyển Dư, “Không làm phiền ngài nữa, chúng tôi xin phép đi trước.”
Rứt lời Triệu Uyển Dư đã bị Ôn Húc Nhiên dẫn lên tầng 2 của nhà hàng dùng nữa.
Cô nào biết, ngay lúc này đây, Hoắc Lãng Triết vẫn đang đứng đó, sắc mặt tối sầm lại, ánh mắt hệt như những mũi tên mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người họ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận