Trò Chơi Nguy Hiểm Xin Đừng Lún Sâu!


Giọng nói trầm ấm của Hoắc Lãng Triết như xuyên thấu tận đáy lòng.

Triệu Uyển Dư vô thức đưa tay chạm vào vị trí lúm đồng tiền trên má anh.

Kỳ thật, giờ cô mất trí rồi….cô điên rồi!
Hoắc Lãng Triết cười nhẹ, một bàn tay to đặt phía sau lưng cô, bàn tay kia bắt đầu tham lam di chuyển trên thân thể mềm mại, thăm dò từng đường cong hoàn mỹ, thành công nhen nhóm lên từng đợt lửa nóng.
Chất cồn trong máu Triệu Uyển Dư dường như bị anh đốt cháy.

Trước sự đụng chạm xa lạ đó, Triệu Uyển Dư chỉ biết thở gấp, không kìm nổi bật ra tiếng rên khe khẽ.
“Em xem, không phải em đang rất hưởng thụ sao?” Hoắc Lãng Triết nói bằng giọng khản đặc.

Sự run rẩy cùng với tiếng rên nhỏ bé của cô như đánh vào chỗ sâu thẳm nhất trong đáy lòng Hoắc Lãng Triết, ánh mắt thâm thuý nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của cô, đôi môi anh đào hé mở, hơi thở thơm ngát mang theo hương rượu khiến yết hầu anh bất giác lên xuống.
"Đừng..." Tâm tư Triệu Uyển Dư theo sự di chuyển của tay anh mà lên đến đỉnh điểm.


Cô sợ hãi loại cảm giác này, giống như đang chơi trò cảm giác mạnh, khi từ trên cao rơi xuống, đến tột cùng không biết cái gì đang chờ đợi mình.

Cô không biết đến tột cùng sẽ là cảm giác thế nào, chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi xa lạ, mang theo khát vọng cùng hưng phấn khó nói thành lời.
"Dư, tôi muốn em…là của tôi." Hoắc Lãng Triết thực sự bị cô mê hoặc.

Có trời biết, anh vẫn luôn là người đàn ông vô cùng kiêu ngạo, nhưng khi cô chạm vào anh, cảm giác chiếm hữu trời sinh trong mỗi người đàn ông bắt đầu trỗi dậy.

Anh đã nghĩ, nếu gặp lại, anh sẽ khiến cô sống không bằng chết, sẽ phá tan cuộc sống yên bình hiện tại của cô nhưng mà giờ phút này, anh đã hiểu rồi, anh chỉ muốn cô mãi là của anh, anh muốn chiếm đoạt cô cho riêng mình! So với bốn năm trước, thì bốn năm sau, cảm giác đó lại càng thêm mãnh liệt.
Mặc dù, cô đang trong tình trạng không tỉnh táo.

Mặc dù, anh không ngừng tự nói với mình đây không phải thời điểm thích hợp, nhưng mà… Khi Triệu Uyển Dư mơ màng nhìn anh, hàng lông mi thật dài khẽ run rẩy dường như khắc sâu vào lòng anh, anh liền quyết định, không thể chờ thêm một phút nào nữa.
Những lời này của Hoắc Lãng Triết khiến Triệu Uyển Dư thoáng giật mình, ánh mắt như lưu ly toát lên vẻ mê hoặc.

Cô nhìn anh, cô biết Hoắc Lãng Triết đang nói gì.
Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả, theo ánh nhìn chăm chú của Hoắc Lãng Triết mà trở nên nóng rực, giống như có một luồng nhiệt lớn điên cuồng thôn tính toàn thân cô, đem tất cả hoà tan…
Cô không hiểu sao bản thân mình lại trở nên như vậy, chỉ bởi vì ánh mắt chăm chú của anh, mà cô bắt đầu trở nên khát vọng, trở nên…không cách nào chi phối bản thân mình.
"Anh...đừng nhìn tôi nữa…." Giờ khắc này, lẽ ra cô nên đẩy anh ra, sau đó sẽ lao ra khỏi phòng, như vậy mới đúng, nhưng….
"Tôi thích ngắm nhìn mọi khoảnh khắc của em.

Ngắm nhìn bộ dạng cực kỳ xinh đẹp của em, khuôn mặt nhỏ nhắn mê người, da thịt mềm mại mê người, khoác lên bộ váy dạ hội mê người.

Ngay cả khi em tức giận với tôi….cũng thật mê người.”
Hoắc Lãng Triết vừa nói, vừa đem cánh tay Triệu Uyển Dư chậm rãi kéo qua, đôi môi nóng bỏng đặt xuống một nụ hôn từ cổ tay trắng ngần tới bàn tay, sau đó, khẽ mở miệng, ngậm chặt ngón tay hồng hào của cô.
Thân thể Triệu Uyển Dư càng lúc càng run lên.


Cô thật sự đã bị rượu chi phối rồi, bằng không sao lại thấy anh ta quyến rũ như thế!
Khoé môi Hoắc Lãng Triết nở nụ cười xấu xa, nét cười lan tràn tận đáy mắt.
"…Khi tay em chạm vào tôi, dù là tức giận hay như vừa rồi…cũng khiến chỗ đó của tôi nóng ran…”
Anh ta….cũng điên rồi!
Triệu Uyển Dư muốn rút tay về lại bị anh giữ lấy thật chặt, trực tiếp kéo tay cô đặt lên ngực anh.
"Dư, không thể để mình em chịu lạnh được, giúp tôi cởi áo sơ mi đi." Khóe môi anh toát lên nụ cười cuồng dã, bàn tay to lớn kéo theo bàn tay run rẩy của cô, như thể hướng dẫn một đứa bé con…
Triệu Uyển Dư hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, ngón tay lại bị khống chế, va chạm vào nút áo sơ mi của Hoắc Lãng Triết.

Cho dù cách một lớp áo, cô vẫn có thể cảm nhận được cơ ngực rắn chắc cùng bờ vai rộng lớn của anh…Trong đầu lại lơ đãng hiện lên hình dáng không mặc áo của anh….hình dáng của anh….đẹp đến mức khiến phụ nữ phải mơ tưởng!
Bàn tay run rẩy không còn nghe theo sự chỉ huy của não bộ, bắt đầu vô thức di chuyển.

Cô rõ ràng đã không ngừng ra lệnh cho chính mình phải ngừng lại, không được chạm đến nút áo sơ mi của anh, nhưng mà…khi cô nhìn vào đôi mắt tà mị kia, lại không cách nào rời tay.
Nút áo từng cái được mở ra, thân hình cao lớn, làn da hơi ngăm dần hiện ra rõ ràng.

Cảm giác đối lập với ngón tay trắng muốt của cô.
"Dư, thử đến cảm nhận tôi, ngoan, em chạm vào tôi đi.." Hoắc Lãng Triết cúi đầu nói, âm điệu đã khản đặc, ánh mắt càng trở nên ám muội.
Triệu Uyển Dư như bị thôi miên, càng như bị rượu chi phối, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi dán vào lồng ngực to lớn kia.


Cơ thể của anh rất rắn chắc, sờ lên cảm thấy một sức mạnh to lớn doạ người, giống như một pho tượng đồng vách sắt…
Hô hấp của Hoắc Lãng Triết bắt đầu trở nên đục ngầu, nét ám muội trong mắt giờ ánh lên một vẻ xa lạ mà Triệu Uyển Dư chưa từng thấy bao giờ…vô cùng nguy hiểm.
Trong ánh mắt Hoắc Lãng Triết lúc này không còn là dục vọng đơn giản.

Nhìn thấy cô chủ động như vậy, ánh mắt chiếm hữu của anh chợt loé lên một tia lạnh lẽo, bên khoé môi cũng nhếch lên một nụ cười mang theo nét bỡn cợt.
Mà cô lại không hề phát hiện ra sự biến hoá trong mắt anh.

Cô chỉ cảm thấy ánh đèn mờ nhạt này khiến cô không cách nào kiểm soát bản thân, dường như mọi chuyện đang phát triển theo hướng mà cô chưa từng dám tưởng tượng tới.
Ngón tay mềm mại di chuyển trên vòm ngực càng lúc càng nóng của Hoắc Lãng Triết.

Một cách vô thức, tay kia của cô cũng nâng lên từ lúc nào.
Đúng lúc này, di động trong túi sách Triệu Uyển Dư bỗng dưng vang lên khiến cô đang mất đi lý trí bỗng giật mình choàng tỉnh.
Cô kinh ngạc nhìn những gì đang diễn ra trước mắt, sau một khắc, cô lảo đảo bước xuống giường, đẩy tủ vội tìm chiếc áo dài ngang tới đùi mặc vào, thoạt rồi nhanh tay lấy di động trong túi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận