Ngoại truyện 17
17. Cầu hôn
"Cô bé ngốc..." Phí Dạ hiểu được, liền ôm chặt lấy cô, "Phải là anh quan tâm đến em, bảo vệ em mới đúng chứ, sao lại để em bảo vệ anh? Được rồi, đừng khóc nữa, anh sẽ đau lòng."
"Vâng..." Huân Y nghe lời mà gật đầu, bàn tay nhẹ lau nước mắt trên mặt.
Phí Dạ nhìn cô, trong lòng thực thỏa mãn...
"Huân Y, nói yêu anh đi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Huân Y hồng lên, cô chủ động hôn hắn rồi thẹn thùng nói, "Em yêu anh..."
"Nhớ kỹ những lời này đó, cả đời này không cho phép đổi ý, nghe rõ chưa?" Phí Dạ thỏa mãn hôn cô, dịu dàng hết sức.
Huân Y ôm chặt lấy hắn, "Không hối hận đâu, em sẽ không để cho người phụ nữ khác có cơ hội."
Phí Dạ lại lần nữa thâm tình mà ‘săn sóc’ cô...
...
"Phí Dạ, cậu thật sự quyết định rồi?" Trong một góc của Lôi gia, Lôi Dận nhìn Phí Dạ, hỏi.
Phí Dạ hít sâu một hơi, "Đúng vậy, Lôi tiên sinh, thực xin lỗi."
Lôi Dận cười cười, "Cậu đừng nói xin lỗi với tôi. Vị trí cầm đầu tổ chức Ảnh tuy là ăn trên ngồi trước nhưng cũng không khác gì cái gông xiềng, một khi ngồi trên đó, cũng sẽ không có quyền lựa chọn. Lúc trước là tôi không lo chu đáo, Phí Dạ, tôi biết cậu cũng phải đấu tranh nội tâm nhiều, hiện tại chỉ cần cậu đã quyết định là tốt rồi."
Phí Dạ cung kính cúi người, lại ngẩng đầu với vẻ nghiêm túc, "Lôi tiên sinh, là tôi ích kỷ. Ngài có ơn cứu mạng và dạy dỗ tôi, đáng lẽ tôi phải thay ngài giảm bớt gánh nặng, nhưng..."
"Không thể nói vậy được." Lôi Dận giơ bàn tay lên vỗ vai hắn, "Tôi hiểu được tâm tư của cậu, nếu cậu chỉ vì báo ơn mà làm chậm trễ hạnh phúc của chính mình thì cả đời tôi cũng không thể an tâm. Tôi nghĩ, cậu thổ lộ với Huân Y muộn như vậy, nguyên nhân lớn cũng vì điều này nhỉ?"
Phí Dạ gật đầu, "Đối với Huân Y, xã hội đen vốn vẫn là nguy hiểm. Tôi không dám mạo hiểm."
"Cho nên mới nói, người ích kỷ thực sự là tôi mới đúng." Lôi Dận nói vào đúng trọng tâm, ngữ khí không có đến nửa điểm mất vui, "Tổ chức Ảnh vốn là một bộ phận không thể tách rời với Lôi gia, gánh nặng này không phải tôi muốn là có thể gỡ xuống được. Thực xin lỗi người anh em, vì chuyện này đã để cậu khó xử rồi, tôi xin lỗi."
Đôi mắt Phí Dạ in đậm nỗi cảm động, lần thứ hai hắn cúi người...
"Lôi tiên sinh nghiêm trọng hóa rồi, là thuộc hạ không thể thay Lôi tiên sinh ‘phân ưu giải nạn’ mới đúng." Hắn cảm động là có nguyên nhân. Lạnh lùng như Lôi Dận, bình thường đâu có giải thích với người khác điều gì. Một câu - ‘Người anh em’ - đã đủ chứng minh địa vị của chính mình trong lòng hắn có bao nhiêu phần quan trọng!
"Phí Dạ, chúng ta nói chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, không phải sao?" Lôi Dận nhẹ nhàng cười, "Huân Y không giống Khê nhi. Khê nhi đã quen bối cảnh hắc đạo bên tôi rồi, còn Huân Y, cô bé thực đơn thuần, hoàn cảnh sinh ra cũng không giống Khê nhi, cho nên lựa chọn lần này của cậu là chính xác. Chỉ cần như vậy, mới khiến cho người phụ nữ cậu yêu có cảm giác an toàn."
Phí Dạ nhẹ nhàng cười, nhìn về phía phòng khách, nơi Huân Y đang ngắm Lôi lão phu nhân chơi đùa cùng thằng bé con, trên mặt hắn cũng mang vẻ dịu dàng.
"Phí Dạ, hôm qua tôi đã bảo Ưng Diêm làm xong các thủ tục rồi, là thủ tục liên quan đến việc chuyển nhượng một số cổ phần Lôi thị."
Phí Dạ kinh ngạc nhìn Lôi Dận, "Lôi tiên sinh, có ý gì?"
"Phí Dạ, cậu đừng hiểu lầm, tôi hoàn toàn không có ý tưởng khác." Lôi Dận còn nghiêm túc nói, "Nhiều năm như vậy, cậu giúp tổ chức Ảnh bành trướng thế lực, tôi đều có thể thấy được. Còn về Lôi thị, có bao nhiêu khu bất động sản cậu cố gắng kiếm về được tôi cũng rất rõ ràng. Có thể nói, Lôi thị khuếch trương danh tiếng chỉ trong vài năm ngắn ngủi, trong đó, cậu có vô số công lao. Đối với chuyện này, tôi cũng không cho rằng Lôi thị hôm nay là do một tay tôi làm nên. Cho nên, từ hôm nay trở đi, cậu chính thức trở thành cổ đông quan trọng của Lôi thị, bất kể kẻ nào cũng không thể lật đổ được địa vị này."
"Lôi tiên sinh, như vậy không được..."
"Có gì không thể? Còn nữa, sắp tới Lôi thị có kế hoạch mở rộng thị trường của rượu trang bên Pháp ra toàn nước Mỹ, tôi nghĩ cậu là người thích hợp nhất. Đừng từ chối, đừng để tôi có cơ hội áy náy!" Lôi Dận nói thật sự nghiêm túc.
Phí Dạ gật đầu, cùng bàn tay to của hắn nắm chặt lại!
Cảnh tượng này trong mắt người ngoài thật cảm động, nhưng có một điểm khiến người ta dở khóc dở cười chính là...giờ khắc này, vây quanh Lôi Dận là một cái tạp dề, trong tay hắn cầm một bình sữa...lại cùng Phí Dạ nói về một vấn đề vô cùng nghiêm túc...
Đối với việc này Phí Dạ đã dần quen nhưng vẫn không nhịn được mà nói một câu, "À...Lôi tiên sinh, tôi vẫn quen nhìn ngài mặc âu phục, đi giày da hơn."
Nhưng Lôi Dận lại không cho là thế, chỉ cười cười, vỗ vỗ vai hắn, "Tôi nghĩ chẳng mấy chốc mà cậu cũng sẽ như vậy, tôi rất chắc chắn."
Hai người đàn ông nhìn nhau cười...
Ba năm sau...
"Huân Y, mau tới đây chụp ảnh đi...bên này này." Trong khu vườn của đại học Havard, một nhóm nữ sinh mặc trang phục thạc sĩ vui vẻ nói cười.
Ánh nắng sáng chói chiếu lên mỗi khuôn mặt họ. Nhất là Huân Y, có được tấm bằng thạc sĩ khiến nụ cười của cô càng thêm sáng hơn. Hôm nay là lễ tốt nghiệp, thời gian ba năm qua đi, rốt cục cô cũng đã học xong nghiên cứu sinh, thuận lợi tốt nghiệp.
"Huân y, buổi lễ kết thúc, bọn mình quyết định đi thư giãn một chút, cả cậu nữa đó, không cho phép bỏ chạy đâu." Chụp ảnh xong, một cô gái ôm lấy cánh tay cô, nói.
Huân Y còn chưa kịp nói thì một nữ sinh khác đã lên tiếng, "Mình thấy cậu nên tỉnh lại đi, Huân Y là hoa có chủ rồi, cậu nhìn bên kia mà xem..."
Hai người thuận thế nhìn lại, cùng lúc đó, trên bãi cỏ lớn vang lên tiếng tán thưởng huyên náo...
Cách đó không xa, Phí Dạ đang chậm rãi tiến lại gần. Trong tay hắn cầm một bó hoa tươi, phía sau là mấy chiếc xe hơi xa hoa, bọn vệ sĩ vẫn trung thành, tận tâm mà đứng nguyên tại chỗ.
Những nữ sinh khác đều dùng ánh mắt hâm mộ để nhìn Huân Y, còn các nam sinh thì lại có vẻ tiu nghỉu.
Đôi má lúm đồng tiền vẫn hiện nguyên bên môi cô. Hắn vừa đến gần liền cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn trên môi cô, "Chúc mừng em..."
"Cám ơn." Khuôn mặt Huân Y ửng đỏ, chuẩn bị nhận lấy bó hoa...
"Bó hoa này không phải để chúc mừng em tốt nghiệp." Phí Dạ cố làm ra vẻ huyền bí.
Huân Y nghi hoặc nhìn hắn.
Phí Dạ nhẹ nhàng cười, từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ, rồi từ từ mở ra...
"Wow..." Tất cả các bạn học của cô đều ồ lên. Thứ trong hộp còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời. Chiếc nhẫn kim cương này chắc chắn được chế tác bởi người nổi danh, nếu không, sao lại tỏa được ra thứ ánh sáng tuyệt vời đến vậy chứ.
"Để làm gì?" Huân Y biết rõ còn cố hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đậm vẻ ngượng ngùng.
"Bó hoa này để cầu hôn, quan trọng hơn là chiếc nhẫn này." Phí Dạ nhìn cô, ánh mắt thâm thúy mà thực nghiêm túc, cũng tỏa sáng như chiếc nhẫn trong hộp vậy.
"Huân Y, lấy anh đi!"
Huân Y xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hang để chui vào. Những người bên cạnh thì lại ồn ào, "Huân Y, đồng ý đi, không đồng ý là bọn mình sẽ cướp chú rể đấy..."
"Các cậu thật đáng ghét!" Huân Y đỏ mặt, trừng mắt với đám bạn.
"Huân Y, đồng ý với anh đi." Phí Dạ dịu dàng ‘tấn công’, "Anh đã chờ em ba năm rồi, không thể chờ nổi nữa. Cho dù hôm nay em không đồng ý, anh cũng sẽ trói em đưa vào nhà thờ."
"Anh...đáng ghét." Mặt Huân Y đỏ bừng lên.
"Đồng ý với anh đi!"
Hai mắt Huân Y nhìn hắn với vẻ thâm tình, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Trên bãi cỏ vang lên tiếng vỗ tay cùng tiếng cười nói vui vẻ.
Phí Dạ hôn thật sâu lên môi Huân Y, rất lâu vẫn không buông ra...
Cuối mùa thu, khu vui chơi tuyệt đẹp được giăng bởi hàng cây lá đỏ.
Trên bãi cỏ xanh um rộn vang tiếng nói cười. Mấy chiếc xe hơi xa hoa đỗ ở phía xa, còn dưới tán cây lá đỏ là một đám người lớn, trẻ con đang huyên náo.
Khó có dịp họ được tụ họp một nơi thế này, bởi vậy giây phút này càng có vẻ náo nhiệt.
Đó là cả nhà Hoắc Thiên Kình, có Hoắc lão phu nhân, Hoắc phu nhân, Hoắc Thiên Kình, Úc Noãn Tâm, còn thêm cả hai đứa nhỏ sinh đôi. Có điều, hai đứa nhỏ kia giờ đã sáu tuổi. Hoắc Quân Nghị càng ngày càng giống Hoắc Thiên Kình, quả thực là từ một khuôn đúc ra. Còn Hoắc Tư Khuynh, tuy rằng là song sinh với anh trai nhưng lại đang có thiên hướng giống Úc Noãn Tâm, dịu dàng, e lệ như một cô công chúa. Đương nhiên cũng không thể thiếu gia đình Lôi Dận, có Lôi Dận, Mạch Khê cùng Lôi phu nhân, và cả đám trẻ con nữa...
Nói đến Lôi Dận thì quả thực về mặt con cái đã thắng Hoắc Thiên Kình. Lúc trước chỉ có một đứa con trai hắn đã kiêu hãnh lắm rồi, có điều, trong ba năm lại đây, Mạch Khê lại sinh thêm cho hắn hai cô con gái, à không, nói đúng ra là hai cô con gái sinh đôi. Hai cô bé được đặt tên là Lôi Lăng Mạch và Lôi Lăng Khê, tên này là được tách từ tên Mạch Khê ra. Hai cô bé này không giống như đôi song sinh nhà Hoắc Thiên Kình, càng lớn càng giống nhau như đúc. Cả hai giống Mạch Khê ở màu tóc đen hung, cực kỳ xinh đẹp, như hai con búp bê pha lê vậy, nhưng đôi mắt thì lại giống hệt Lôi Dận, là sắc xanh lục thâm thúy.
Xem ra Lôi Dận rất được hưởng phúc về mặt con cái. Lôi Túc Kiêu giờ đã ba tuổi, thằng bé hoàn toàn là phiên bản của Lôi Dận. Tính tình nó cũng y hệt, thỉnh thoảng có chút ngỗ nghịch, lạnh lùng, một câu không nói nhưng lại đi ra chọc chọc, véo véo hai cô em gái mới một tuổi, sau lại liến thoắng như ông cụ non vậy.
Nơi họ đến hôm nay chính là khu vui chơi do Lôi Dận tỉ mỉ lựa chọn. Vì để lũ trẻ được an toàn, lại được chạy nhảy thỏa thích, Lôi Dận đã bao trọn khu vui chơi này, chỉ có nhà mình đến.
Ngoại trừ hai nhà kia ra thì còn có gia đình Phí Dạ. Nói là gia đình vì có Phí Dạ cùng Huân Y, có điều...Huân Y cũng đã làm mẹ, cứ nhìn vào cái bụng gồ lên kia là có thể thấy được. Phí Dạ đối xử với cô phải nói là ngoan ngoãn phục tùng, chăm sóc cẩn thận.
Đương nhiên, còn có Kỳ Ưng Diêm cùng Nhiếp Thiên Luật. Hai người này cũng tìm được tình yêu của mình, tuy nhiên quá trình thì buồn có vui có, có chuyện dở khóc dở cười, có cảm động rơi lệ.
Mấy người đàn ông đang bận rộn chuẩn bị ăn BBQ, hoàn toàn không khiến mấy bà xã nhúng tay vào. Ở đây chỉ còn lại hình ảnh mấy ông bố đang tán gẫu vui vẻ, thỉnh thoảng đùa với các con.
Hoắc Quân Nghị cùng Lôi Túc Kiêu khoác vai nhau đi đến trước mặt Hoắc Thiên Kình và Lôi Dận, tò mò nhìn hai người đang làm đồ ăn.
Từ sau khi có Lôi Túc Kiêu, Hoắc Quân Nghị cũng không chơi đùa với Hoắc Tư Khuynh nữa. Thằng bé luôn cho rằng, lúc nào cũng loanh quanh bên một đứa con gái thì không còn khí phách đàn ông nữa, thế nên, nó quay ra chơi cùng Lôi Túc Kiêu, tuy rằng đôi khi Lôi Túc Kiêu cũng có vẻ nghỗ nghịch, lạnh te.
Tiểu Túc Kiêu lên tiếng trước...
"Ba, Kiêu nhi có thể giúp ba làm gì không?" Hẳn là đã chơi đùa mệt rồi, thằng bé ngồi ngay ngắn trên bãi cỏ, nghiêng nghiêng đầu như một ông cụ non được đào tạo bài bản hẳn hoi.
Lôi Dận nhổm người dậy, nhìn bộ dáng con thì ngồi xổm xuống, mỉm cười, nói: "Ừm, trước mắt Kiêu nhi còn chưa đủ cao, chờ Kiêu nhi lớn thêm một chút là có thể giúp ba."
"Ba nuôi, con đủ cao không ạ? Con có thể giúp ba nuôi và ba." Lôi Dận nhìn Quân Nghị, cũng cưng chiều mà cười, lại quay đầu nhìn Hoắc Thiên Kình, "Này, mình cảm thấy, con cậu về sau còn cao hơn cậu một cái đầu."
"Cao tới mức đó để thành người khổng lồ à!" Hoắc Thiên Kình nghe vậy thì cười cười, bàn tay to vỗ nhẹ trên đầu Quân Nghị cùng Túc Kiêu, "Hai thằng quỷ các con đi chơi chỗ khác đi, chỗ này các con không giúp được gì đâu."
Tiểu Túc Kiêu nhíu nhíu mày, đúng kiểu điển hình của một soái ca. Nó nghiêm túc nhìn Lôi Dận và Hoắc Thiên Kình, "Khi nào thì con cao được ạ?"
"Túc Kiêu, em phải lớn bằng tuổi anh đây này, hiểu không?" Hoắc Quân Nghị lại nghiêm túc thay họ trả lời.
"Á, sao phải chờ lâu vậy." Túc Kiêu lắc lắc đầu, còn thở dài ra.
Bộ dáng của hai thằng nhóc khiến tất cả mọi người đều nở nụ cười.
"Túc Kiêu, Quân Nghị, các con đừng quấy rối nữa, mau tới đây đi." Mạch Khê gọi một tiếng.
"Ba... Ba..." Tiểu Lăng Mạch cùng Tiểu Lăng Khê lanh lảnh gọi Lôi Dận.
Đều nói con gái là người tình cuối cùng của cha, những lời này không hề sai chút nào. Lôi Dận vừa nghe thấy hai con gái gọi thì lập tức bỏ hết việc trong tay xuống, đến trước mặt hai con, mỗi tay ôm một đứa vào lòng, cưng chiều nhìn chúng, "Con gái ngoan, muốn ăn gì nói với ba nào."
"Muốn ba ôm thôi..."
"Ừ, ba ôm..."
Hai con bé nổi tiếng bám người, nhất là thích quấn lấy Lôi Dận, thấy thế thì Lôi Dận lại càng không buông tay.
Mạch Khê thấy thế liền lắc đầu, "Trong mắt hai con bé này cũng chỉ có ba chúng thôi."
"Lôi Dận, cậu còn một cô con gái nữa đấy, chẳng lẽ không ôm sao?" Kỳ Ưng Diêm đứng một bên, uể oải giễu cợt, chỉ chỉ Lôi Dận về hướng Mạch Khê.
"Ưng Diêm, anh thật đáng ghét, còn nói bậy thì không cho anh ăn đồ nướng nữa." Mạch Khê đỏ bừng mặt.
Phí Dạ đứng một bên cũng cúi đầu cười, "Ưng Diêm nói cũng đúng mà."
"Phí Dạ, cả anh cũng bắt nạt tôi phải không hả? Huân Y à, đêm nay đừng về, không cần để ý đến anh ta nữa." Mạch Khê cố ý nói.
Phí Dạ vừa nghe thế đã nóng nảy, vội vàng kéo Huân Y đến bên cạnh, như thể chỉ sợ cô bị Mạch Khê làm hỏng vậy.
Úc Noãn Tâm thì lại dịu dàng cười, "Em nói này, các anh còn trẻ con hơn cả mấy đứa nhỏ đó. Nhìn các con xem, đều rất hiểu chuyện, còn các anh thì lại mồm miệng không ngừng nghỉ."
Mọi người cười ha ha.
Tiếng nói của Hoắc Quân Nghị vang lên, như một ông cụ non...
"Ba nuôi, con hỏi ba một chuyện."
Lôi Dận cười nhìn nó, "Chuyện gì mà nghiêm túc vậy?"
Hoắc Quân Nghị nhìn hai cô bé như búp bê pha lê trong lòng hắn, chỉ chỉ, "Con nghĩ, về sau phải cưới một trong hai em ấy mới được.."
Á...
Lôi Dận sửng sốt, mọi người cũng phản ứng kịp, một lần nữa cười phá lên.
Tiểu Túc Kiêu nghe vậy thì nhíu nhíu mày. Một thằng bé mới ba tuổi lại có thể nói ra một câu kinh điển như người lớn...
"Quân Nghị, anh muốn cưới em gái em á, đợi anh trưởng thành rồi nói sau."
"Ha ha..." Mấy người lớn đã cười đến mức suýt thì hụt hơi.
Nhưng Hoắc Quân Nghị lại không cười, chỉ xấu xa nhìn nhìn Túc Kiêu, "Em biết không, em gái anh thầm thích em đó. Ba nuôi..." Nó lại ngẩng đầu nhìn Lôi Dận, "Đây có phải là tình chị em không ạ?"
"Hoắc Quân Nghị! Anh nói bậy bạ gì đó?" Hoắc Tư Khuynh vốn vẫn đang im lặng rốt cục cũng nổi giận, đứng dậy đuổi đánh Hoắc Quân Nghị.
"Đến đây đi, đến bắt anh đi, Tư Khuynh, không chừng Túc Kiêu sẽ thích cô khác đó..."
"Anh còn nói, em đánh chết anh..."
Tiểu Túc Kiêu cũng tham gia luôn vào "cuộc chiến"...
Hoắc Thiên Kình đi đến trước mặt Lôi Dận, nghiêm túc nói: "Lôi huynh à, xem ra chúng ta nhất định sẽ kết thông gia." Nói xong, hắn không nhịn được mà cười sang sảng.
Lôi Dận nhíu mày, "Cậu đừng sướng vội, Phí Dạ cũng có con rồi, mà còn Ưng Diêm nữa đó..."
"Yên tâm, mình thà giết nhầm ba ngàn còn hơn bỏ sót một..."
"Ha ha..."
Trên bãi cỏ, mấy gia đình sum họp vui vẻ. Cách đó không xa, phía chân trời lửng lơ đám mây đượm màu hạnh phúc, nhẹ nhàng đưa theo hương vị tình yêu...Bọn trẻ sau khi trưởng thành, tình yêu sẽ lại tiếp nối, cũng sẽ giống ba mẹ chúng, vẽ nên một bức tranh tình yêu tuyệt vời!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...