Editor: Raining🍀🍀🍀
_____________
Gặp mặt vào lúc sáng sớm, Lâm Ngả Khải bị toàn bộ cơ thể đau nhức làm tỉnh giấc, duy trì một tư thế ngủ như thể suốt cả một đêm ai cũng không thể chịu đưng được đi?
Cô muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện eo của cô bị anh giữ chặt ôm gắt gao. Núm vú nhạy cảm nhất lúc này vẫn còn đang bị anh ngậm trong miệng. Chỉ cần cô di chuyển một chút, anh lại càng mút chặt hơn, trong miệng từng chút từng chút một hút chặt lấy đầu núm nhất quyết không cho cô rời đi.
Kiểu hành động bảo vệ này khiến Lâm Ngả Khải bất lực, nhẹ đẩy vai anh hai lần: "Dậy dậy đi".
Kỷ Lăng Giang "ưm" nửa mở mở mắt nhìn cô. Đôi đồng tử màu xanh phản chiếu vào lung linh sáng rực như một viên đá quý.
Lâm Khả Ngải cười cười đối mặt với anh: "Buông tay ra... Còn có miệng... Em muốn rời giường."
Người đàn ông của cô, ngay cả khi vừa thức dậy bộ dáng lôi thôi như vậy vẫn thật quyến rũ mê người, làm sao cô có thể không rung động trái tim yêu anh được chứ.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của vợ yêu, Kỷ Lăng Giang quyết đoán buông lỏng cánh tay ra, mạnh mẽ nhấm nháp hút mạnh núm vú ở trong miệng vài cái mới lưu luyến không rời nhả ra. Hồng nhụy non mềm mịn bị nước bọt của anh hút đến sáng lên, làm người khác nhìn vào ngay lập tức muốn cắn một ngụm nuốt vào.
"Vẫn còn sớm, anh có thể ngủ thêm một lát nữa." Lâm Khả Ngải vỗ nhẹ vào mặt anh.
Đồng hồ sinh học của cô luôn luôn đúng giờ, đúng 6 giờ sáng cô sẽ thức dậy, trừ khi buổi tối bị làm quá sức không ngủ đủ giấc buổi sáng mới không thể rời giường.
Sau khi nói xong cô quay người xuống chiếc giường, khỏa thân không mảnh vải che thân bước đến tủ quần áo.
Kỷ Lăng Giang mắt nhìn theo cô. Cặp vú lớn đung đưa theo mỗi bước chân cô đi tạo nên tầng tầng lớp lớp sóng nhũ. Cặp mông trắng vẽ một hình dáng tuyệt đẹp trong không trung, mọi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang vẻ mê hoặc quyến rũ, có thể làm cho anh chỉ cần nhìn thôi đã dựng đứng trướng đau trên đời này cũng chỉ có cô mà thôi.
Lúc thức dậy cô không chú ý, đến lúc mặc quần áo mới phát hiện trên ngực đầy những dấu vết bị chà đạp.
Lâm Khả Ngải dùng ngón tay mơn trớn, ngực truyền đến cảm giác đau đớn ngứa ran nhè nhẹ. Làn da của cô vốn rất mịn màng, trắng nõn, chỉ cần xoa niết nhẹ nó thôi đã có thể để lại dấu vết xanh tím. Nhưng may mắn thay, chỉ có dấu hôn quanh vú, phần cổ vẫn là một màu trắng tinh, bằng không hôm nay cô ngay cả váy cũng không thể mặc.
"Không ngủ được, anh cũng muốn dậy." Ngọn lửa vốn đã bị dập tắt đêm qua, hôm nay vừa mới sáng sớm lại nhìn thấy cơ thể trần trụi cùng động tác tự sờ ngực của cô làm anh dục hỏa đầy mình không có chỗ phát tiết, làm sao còn có thể ngủ được nữa.
Lâm Ngả Khải không biết những suy nghĩ trong lòng anh, mà dù có biết cô chắc chắn sẽ không thể an ủi ham muốn của anh. Chuyện đưa con cừu vào miệng sói cô có ngốc đi chăng nữa cũng sẽ không làm điều đó.
"Vậy anh đổi ga trải giường đi, em đi chuẩn bị bữa sáng."
"Tuân lệnh." Kỷ Lăng Giang thanh âm buồn buồn nói.
Hai người hiện đang sống trong một căn hộ cao cấp. Sự phân công công việc nhà chính là quần áo giao cho máy giặt, cô nấu ăn anh rửa bát. Ai rảnh rỗi thì lau sàn nhà.
Họ đều không thích lãnh thổ của mình bị người khác xâm lấn, vì vậy họ không thuê người giúp việc nào cả. Việc nhà tự nhiên đòi hỏi cả hai người đều phải làm. Kiểu phân phối này chưa bao giờ bị phản đối, vì vậy cho đến nay cả hai vẫn chưa có sự bất đồng hay tranh cãi nào về vấn đề này.
Hai giờ sau, Kỷ Lăng Giang rửa bát xong kéo xuống đất lau nhà xong mới tiến đến trước mặt Lâm Khả Ngải yêu cầu khen thưởng.
Lâm Khả Ngải thưởng cho anh một nụ hôn sâu. Anh đảo khách thành chủ nhanh chóng hút lấy đầu lưỡi trêu chọc cô, tận lực đoạt lấy hết vị ngọt trong miệng nuốt vào bụng không để dư ra chút nào.
Sân bay quốc tế thành phố G.
Mặc dù không có ánh nắng mặt trời, nhưng sức nóng trong không khí vẫn khiến Lâm Khả Ngải buồn chán, cô là một người rất sợ nóng, đôi mắt to khép hờ, biểu cảm lười biếng giống như một con mèo chọc người yêu mến Kỷ Lăng Giang không thể chờ đợi được muốn một ngụm nuốt lấy cô.
Mãi cho đến khi nhìn thấy một mỹ nhân phương Tây mặc một chiếc váy màu tím, Lâm Khả Ngải mới đứng thẳng thân mình, tập trung nhìn vào người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc váy màu tím nhạt dáng người cao gầy khoảng 1m80, làn da khác với màu trắng nõn nói chung là một màu trắng rất độc đáo.
Một đầu tóc vàng xoăn rối tung trên vai, vẻ quyến rũ không gì sánh được. Cặp mắt xanh lam kia quả thực giống hệt ông xã nhà mình. Ngũ quan chỉ giống nhau một cách mơ hồ.
Nghe chồng nói mẹ anh năm nay khoảng 50 tuổi, nhưng giờ dường như nói chỉ có 30 người cũng có người tin.
Louise tuyệt đối là khí chất của nữ vương, bà ngẩng đầu mỉm cười nói: "Hello, Tiểu khả ái, con nên gọi mẹ là gì?"
Lâm Khả Ngải, ngốc nghếch sững sờ chớp chớp mặt mỉm cười ngọt ngào gọi:" Mẹ Louise"
Louise trả lời: "Ngải Ngải, ngoan."
Louise nhìn, đánh giá Lâm Khả Ngải, người có thể được coi là phụ nữ, cả người mặc chiếc váy thắt lưng màu vàng nhạt lộ ra cup ngực cỡ D, vòng eo thon mảnh khảnh, cùng đôi chân tỉ lệ hoàn mỹ.
Tóc được chải buộc thành một lọn tóc đuôi ngựa tự nhiên, cuốn phần ngọn tóc hơi nhếch nhếch lên. Trán đầy đủ lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn không hề trang điểm, tinh thần sáng lán.
Mũi nhỏ tinh tế, đôi môi nhỏ màu đỏ, có một nét nữ tính mị hoặc mờ nhạt giữa đôi lông mày.
Louise thích nhất vẫn là cặp mắt cười mê hồn cùng má lúm đồng tiền, người cũng như tên thật đáng yêu.
Nếu số điểm đầy đủ là 100 điểm, phải nói rằng bà có thể cho cô 200 điểm.
Louise vội vàng nhìn con trai, nhướng mày, như muốn nói, con trai, kiếm được.
Kỷ Lăng Giang che mặt bật cười. Người phụ nữ mình thích được mẹ tán thành là điều tất cả đàn ông đều hạnh phúc.
Trong nhà.
"Gặp được cô bé dễ thương, ngoan ngoãn như vậy, tiểu tử, con thật may mắn."
Trên đường trở về, ở trong xe, cô bé nói chuyện rất nhiều với bà. Cách nói chuyện hào phóng khéo léo đã chứng minh cô bé được dạy dỗ rất tốt, điều đó khiến Louise càng nhìn càng thích.
"Mẹ vẫn luôn nghĩ mẫu hình con thích là kiểu bé gái nhỏ không nghĩ tới hóa ra con thích kiểu ngực lớn."
Bà phát hiện mình không thể hiểu được mùi vị của con trai mình. Năm đó khi được em gái hơn một tuổi nhà hàng xóm thổ lộ, anh đã sử dụng cụm từ "Tuổi của chị quá lớn" để đáp lại đối phương. Lúc ấy Louise cho rằng anh thích loại nữ sinh trẻ tuổi, bây giờ xem ra có vẻ không phải như vậy.
Đây là tính cách của Louise, cho dù không còn trẻ, bà cũng vẫn cởi mở thú vị như cũ. Bà cùng con trai đứng chung một chỗ cũng không hề giống mẹ con mà lại giống như chị em hơn.
Kỷ Lăng Giang liếc mắt nhìn người mẹ hoạt bát của mình nói: "Đừng nói điều này trước mặt bảo bối, cô ấy da mặt mỏng dễ mắc cỡ".
"Này, bảo bối? Con đều không có gọi như thế..."
Bà còn chưa nói xong đã nghe thấy Lâm Khả Ngải ở trong phòng bếp gọi: "Có thể ăn cơm rồi."
Kỷ Lăng Giang vội vàng vào bếp giúp cô bưng các món ăn ra. Lần trước cô bưng thức ăn xém chút nữa là bị bỏng, từ đó về sau Kỷ Lăng Giang không dám để cô làm việc nặng.
Thức ăn được bê trên bàn, sườn heo chua ngọt, sốt hàu, cà tím băm nhỏ, thịt lợn chua ngọt, bắp cải xào và cuối cùng là súp ngô trắng nấm ngọt.
Món ăn ngọt đơn giản được nấu tại nhà đã chạm sâu vào trái tim của Louise: " Địa vị của món sườn heo chua ngọt này đúng là không thể thay thế được!"
Câu nói này làm Lâm Khả Ngải "xì" bật cười một tiếng quay sang nhìn Kỷ Lăng Giang, nhớ đến lúc trước lần đầu tiên cô nấu cơm cho anh ăn, anh cũng nói lời y như thế.
Người đằng sau nhìn cô dịu dàng sủng nịch cười cười.
"Ánh mắt của cặp vợ chồng trẻ các con đúng là quá hấp dẫn" Louise đột nhiên nói.
Lâm Khả Ngải ngại ngùng đỏ mặt. Ngày thường nhìn anh thì không làm sao cả nhưng trước mặt bây giờ có nhiều hơn một người lại còn là người lớn trong nhà cô cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ.
"Lần này mẹ trở lại để dự đám cưới của cả hai con." Louise đặt đũa xuống, "Đám cưới dự định tổ chức ở chỗ nào?"
Hai người mới chỉ nhận giấy chứng nhận chứ không chính thức tổ chức đám cưới. Louise đã đi du lịch vòng quanh thế giới, bà không phải kiểu cha mẹ Trung Quốc. Bà cũng không quan tâm đến việc con trai mình tìm kiếm đối tượng nào, đương nhiên chỉ cần con trai thích bà đều sẽ chúc phúc. Lần này trở về chính là vì hai người muốn tổ chức hôn lễ, nếu không bà đã không về.
Kỷ Lăng Giang gật gật đầu: "Chúng con định sẽ tổ chức đám cưới ở thành phố A. Họ hàng cùng mẹ của Ngải Ngải đều ở thành phố A. Ngải Ngải vốn không phải người thành phố G, cô ấy chỉ đến đây để học thôi."
Sau đó, anh lại thêm vào một câu: "Khi Ngải Ngải tốt nghiệp, chúng con sẽ trở lại thành phố A."
Quê quán của Kỷ Gia vốn dĩ là ở Thành phố A. Trụ sở chính của công ty cũng được xây dựng tại Thành phố A. Kỷ Lăng Giang vì cô nên mới đến thành phố G mở công ty con. Chờ đến khi cô tốt nghiệp đương nhiên là muốn theo anh trở về.
"Còn cha của Tiểu Khả Ái thì sao? Ông ấy làm gì?" Louise hỏi, bà biết ông ngoại Lâm Khả Ngải là ai, gia cảnh nhà cô rất tốt. Bà cũng biết mẹ cô mở một cửa hàng hoa, nhưng Louise lại không biết cha cô làm nghề gì.
Kỷ Lăng Giang trong lòng lộp độp một chút, thôi xong rồi, việc này không có nói với mẹ. Lúc anh nói chuyện điện thoại, đã không nói với mẹ những chuyện tồi tệ trong nhà vợ, vừa rồi vốn là muốn nói, kết quả bị mẹ nói lung tung làm gián đoạn nên chưa thể nói ra được.
Biểu hiện của Lâm Ngả Khải cứng đờ một chút rồi trở lại bình thường, bình tĩnh nói với Louise: "Ông ấy đang kinh doanh bất động sản, cũng là một doanh nhân, mẹ con đã ly dị với ông nhiều năm rồi, con đi theo mẹ ông ngoại cùng với anh trai.
Louise hung tợn trừng mắt liếc nhìn con trai nhà mình, làm sao một điều quan trọng như vậy mà lại không nói với bà? Làm hại bà trông giống như kẻ xấu!
"Bây giờ ông ấy sống ở thành phố H, con không thân với ông ấy lắm, cho nên không cần phải mời." Lâm Khả Ngải nói tiếp.
"Ôi... Tiểu Khả Ái, xin lỗi con..." Louise mỉm cười xin lỗi, ở dưới bàn ăn đôi giày cao gót đập vào chân con trai.
Lâm Khả Ngải nở một nụ cười rạng rỡ, ý là cô vẫn ổn.
Kỷ Lăng Giang tự biết thẹn trong lòng, cố nén nỗi đau dưới đôi chân mình không hề hé răng.
Ngoại trừ khúc nhạc đệm nhỏ nhoi ở giữa này, thời gian còn lại mọi người đều cười nói thật vui vẻ, mãi cho đến tối, ba người vẫn là một cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.
Lâm Khả Ngải và Louise nép mình trên ghế sofa cùng xem bộ phim thần tượng thanh xuân ngôn tình cẩu huyết lúc 8 giờ, vui vẻ giống như chị em thân thiết vậy. Cũng giống như lời nói của Kỷ Lăng Giang, mẹ của anh thật sự rất dễ ở chung.
Kỷ Lăng Giang chăm chỉ cắt táo, những ngón tay thon dài cầm con dao khiến mọi người trông thấy như cảnh đẹp ý vui, các đốt ngón tay uốn lượn thoáng chút lại dùng sức, quả táo được cắt thành 6 cánh, anh lại đích thân đưa đến miệng của cô vợ nhỏ.
Louise sẽ không ghen ghét con trai đối xử với người phụ nữ khác tốt như thế nào, nhưng khi nhìn bầu không khí giữa hai người ngọt ngào, cảm thán con trai mình hoàn toàn là gặp trắc trở mà.
Sau khi xem xong tập phim truyền hình, Lâm Khả Ngải duỗi eo lười biếng nói: "Đã không còn sớm nên đi ngủ thôi, mặc dù phim truyền hình cốt truyện rất nhàm chán, nhưng nam chính đẹp trai nên vẫn có thể xem tiếp."
Kỷ Lăng Giang nghe vợ khen người đàn ông khác trông đẹp trai, mới ngẩng đầu nhìn lên TV, liếc mắt một cái bĩu môi khinh thường, hắn làm gì có đẹp trai? Lớn lên trắng như thế một chút nam tính cũng không có,còn chưa kể đến ngay cả chiều cao cũng chỉ là 1m8, có gì mà đẹp trai chứ?
"Ừ, đến uống một cốc sữa bò giúp buổi tối ngủ ngon hơn." Louise đồng tình đưa cho cô một ly sữa bò.
"Cảm ơn mẹ." Lâm Khả Ngải không biết anh ta. Sau khi uống non nửa, cô đưa nó cho Kỷ Lăng Giang, chúc mọi người ngủ ngon rồi quay lại phòng ngủ trước.
Kỷ Lăng Giang nghi ngờ nhìn mẹ mình. Louise đưa cho anh một cái nhìn đầy đe dọa anh mau uống nhanh.
Kỷ Lăng Giang không nói nên lời chạm vào dấu môi của vợ nhấp hai ngụm. Từ khi còn nhỏ anh đã không thích uống sữa. Nếu không phải vợ yêu vừa mới uống qua anh mới không thèm uống đâu.
Louise thấy anh uống xong để anh nhanh chóng trở về phòng, nhìn theo bóng lưng con trai mình, khóe miệng hơi nhếch lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...