Trò Chơi Ngoài Luồng Đổi Vợ H


Đồng hồ báo thức của Khương Diệp vang lên một tiếng là cô đã tỉnh, nhưng cô không thể đứng dậy.

Eo mỏi kinh khủng, cô trở mình một cách khó khăn, tắt đồng hồ báo thức đi, Bùi Chinh ôm eo cô từ phía sau, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, hỏi cô: "Dậy được không?"Khương Diệp gật đầu.

Bà chủ Triệu Quyên chỉ tuyển sinh viên làm thêm vào cuối tuần, từ thứ hai đến thứ sáu chỉ có hai người bọn họ, nếu cô không đi, bà chủ lại vừa phải trông em bé vừa phải trông cửa tiệm, căn bản bận không kham nổi.

Bùi Chinh đã sớm tỉnh, rửa mặt xong còn đi luyện xà đơn một lúc, thấy cũng sắp đến giờ rồi, nên tới nằm với Khương Diệp một chút, thấy cô muốn rời giường, bèn thò tay đỡ cô.

Lúc Khương Diệp xuống giường, bắp chân như bị đổ chì, vừa mỏi vừa nặng, cô xuống giường một cách thật vất vả, nhưng căn bản đi không được, đứng ở đó với tư thế quái dị, sau nửa ngày mới nhìn về phía Bùi Chinh nói: "! Em xin phép nghỉ.

"Cô đã xin nghỉ với bà chủ, lại gửi tin nhắn cho sinh viên lúc trước tới làm thêm ở tiệm, hỏi cô bé có thời gian tới trông tiệm hay không, còn thoải mái gửi tiền luôn, đối phương vui mừng đồng ý, nói lát nữa sẽ tới tiệm.

"Em ngủ tiếp một lát đi.


" Bùi Chinh đợi cô để điện thoại di động xuống, ôm ngang cô lên thả tới trên giường một lần nữa, giúp cô trở mình nằm ở trên gối, "Anh xoa bóp cho em.

""Anh biết mát xa?" Khương Diệp quay đầu nhìn anh với vẻ khá là bất ngờ, Bùi Chinh thò tay chỉnh ngay ngắn cổ áo cô, hai đốt ngón tay trượt dọc từ xương cổ đến hõm eo của cô, tay còn lại di chuyển theo hướng ngược lại một lần, lại bóp vai cổ cho cô, khiến cho cô hoàn toàn trầm tĩnh lại.

Anh vén tóc sau cổ cô ra, nắm cổ của cô, vừa bóp, vừa hỏi: "Em bảo anh có biết không?"Khương Diệp nhịn không được cười: "Anh là kỹ thuật viên số mấy?"Bùi Chinh nghĩ một chút rồi nói: "Số ba mươi ba.

"Khương Diệp: "! "Cô từ từ nhắm hai mắt, khóe môi lại nhếch lên.

"Đau không?" Anh hỏi.

Khương Diệp nheo mắt: "Không đau, thật thoải mái.

"Cô không thường tới quán mát xa, lực tay của phục vụ viên đều rất mạnh, bất kể là bóp vai hay là bóp chân, cũng làm cho cô cảm giác mình đang tới tiêu tiền tìm khổ, mà không phải là hưởng thụ.

Bùi Chinh dùng lực rất hợp lý, lúc trước anh từng xoa bóp cho mẹ Bùi, biết rõ nên dùng bao nhiêu sức lực, cũng biết huyệt vị, sau khi anh bóp hơn mười phút, Khương Diệp đã ngủ mất rồi, anh nhẹ nhàng trở mình cho cô, thay cô đắp kín chăn, lúc này mới đi ra một cách nhẹ nhàng.

Anh đi tắm một cái, lúc soi gương nhìn ra phía sau lưng, là hai vết máu thật dài.

Do Khương Diệp cào ra.

Cô bị anh ôm vào trong ngực nện như điên, gục trong cổ anh khóc nức nở kêu rên, hai cánh tay cào tới cào lui lung tung sau lưng anh.

Chỉ hai vết máu như vậy, làm cho anh nhớ tới sự hỗn loạn và điên cuồng đêm qua, trong đầu liên tiếp lóe lên hình ảnh Khương Diệp đỏ mặt kêu khóc, Bùi Chinh hít vào một hơi, cúi đầu nhìn quần, lại cứng rồi.

Khương Diệp ngủ thẳng tới mười giờ rưỡi, bỗng bừng tỉnh lại, cô không nhớ rõ mình mơ cái gì, đầu óc khá là mơ hồ, ngồi trên giường một lúc mới chầm chậm rời giường.


Cô rửa mặt xong mới nhìn thấy Bùi Chinh đang nấu cơm trong phòng bếp, hầm canh trong nồi.

"Anh chưa đi làm?" Thanh âm của cô còn có chút khàn, ngồi xuống bên đảo bếp, hai cánh tay chống trên mặt bàn nhìn anh.

"Ừ, nếm thử xem.

" Anh múc một bát canh nóng ra từ trong nồi, cúi đầu thổi thổi, đưa tới trước mặt Khương Diệp, cô cụp mắt mắt nhìn chất lỏng màu vàng, nhăn lông mày hỏi: "Là cái gì?""Là canh làm dịu cổ họng.

" Bùi Chinh nghiêng đầu ý bảo cô nhìn thùng rác, bên trong có mấy vị dược liệu đã dùng, "Cây cát cánh, cam thảo.

""Anh còn học Trung y?" Khương Diệp có chút kinh ngạc.

Bùi Chinh bật cười: "Quen một người bạn học y, cậu ta đề cử anh mua cái này, nói uống có tác dụng.

"Khương Diệp không nói, cúi đầu nhấp mấy ngụm, không được một lúc đã uống sạch cả bát.

Bùi Chinh bỏ thêm đường ở bên trong, không tính là quá đắng, nhưng cô uống xong, anh vẫn cầm một viên kẹo đưa tới bên miệng cô, kẹo dẻo vị hoa quả.


Anh coi cô như một đứa trẻ.

Khương Diệp cắn kẹo dẻo, hỏi: "Còn nữa không?""Có.

" Bùi Chinh lấy ra cả hộp kẹo dẻo phía dưới, màu sắc không đồng nhất, hương vị khác nhau.

Khương Diệp nhận cái hộp, bóc một viên kẹo màu đỏ, đưa tới bên miệng anh.

Bùi Chinh nhíu mày nhìn cô một cái, khom người ghé lại, há mồm cắn, còn cắn cả ngón tay của cô.

Không đau, cũng rất mập mờ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận