Editor: Minori.
"Mẹ nó!"
Trong lu rượu sao lại có người chết chứ? Đối diện với hốc mắt đen kịt của chiếc đầu lâu, Trương Trì cũng hoảng sợ.
Cậu đang muốn ném đầu lâu đi, nhưng Tống Từ lại đưa đèn lồng lại gần, "Đừng cử động, để anh nhìn đã."
Đầu lâu thì có cái gì đẹp? Trương Trì cảm thấy không thể hiểu được, nhưng vẫn ngoan ngoãn nâng đầu lâu trên tay lên.
Tống Từ nhìn chằm chằm đầu lâu một hồi, sau đó nhíu mày càng chặt, "Phía dưới còn có nữa không?"
Trương Trì vươn tay mò dưới đáy lu, xung quanh tìm thấy rất nhiều xương cốt khác, cơ bản có thể ghép thành một bộ xương người hoàn chỉnh.
"Người chết chính là người phụ nữ tên Khương Kỳ sao?" Sau khi Trương Trì trèo ra khỏi lu rượu thì thấy giấy niêm phong ở bên cạnh, khi rượu bay hơi hết chữ viết cũng bắt đầu mờ dần.
"Chắc không phải đâu, bộ xương trong lu này là của nam giới." Tống Từ dùng đốt ngón trỏ vuốt cằm. Đáng tiếc không tìm được bất kỳ thứ gì có thể chứng minh danh tính của anh ta.
"Nam á?" Trương Trì và người đàn ông cao lớn đều có chút kinh ngạc.
"Hai người nhìn xem, trán bằng phẳng, cung mày nhô lên, xương gò má thô to, góc hàm gần bằng góc vuông, kể cả xương hông mà lúc sau em tìm thấy đều có đặc điểm nam giới rõ ràng." Tống Từ làm vài động tác giải thích trên đầu lâu. Tay của cậu rất đẹp, hình dáng thon gầy, khớp xương rõ ràng, không được hoàn hảo chính là vì hàng năm hiếm khi tiếp xúc với ánh mặt trời nên làn da có chút tái nhợt.
Trương Trì gãi gãi đầu qua chiếc khăn lông, đối với cậu mà nói, chỉ có thể thấy thứ kia đã từng là một cái đầu người mà thôi.
"Khoan đã", Trương Trì vừa phản ứng lại, nhìn về phía lu rượu dày đặc dưới chân, "Trong mỗi lu rượu không phải cũng sẽ có một cỗ thi thể chứ?"
Mỗi lu đều có? Theo lời Trương Trì nói, Tống Từ bệnh nghề nghiệp nhanh chóng liên tưởng đến hình ảnh vô số bộ xương khô giơ cao hai tay, chi chít chen lấn trèo lên khỏi mặt đất, cảnh tượng địa ngục đó không khỏi khiến da đầu cậu có chút tê dại.
"Không thì chúng ta mở một cái ra xem thử đi?" Trương Trì đề nghị nói.
"Thôi để lần sau lại tìm cơ hội đi," người đàn ông cao lớn đứng hơi xa nhắc nhở nói. "Chúng ta vào đây quá lâu rồi."
Tống Từ gật gật đầu, cũng không chắc trong lu rượu có khí gây ảo giác hay không, mà việc lắp lại khóa đồng cũng mất thời gian, nếu mất quá lâu dễ xảy ra sự cố.
Sau khi ba người khôi phục lại hầm rượu và khóa đồng về như cũ, người đàn ông cao lớn đi về phía sân trước không ngoảnh lại.
"Này, anh đi đâu đấy?" Trương Trì vội vàng gặng hỏi. Sợ đánh thức người khác, cậu còn không dám lớn tiếng.
"Giặt quần áo."
Nhìn chiếc áo khoác bằng vải thô mà người đàn ông cầm trong tay, Tống Từ đột nhiên phản ứng lại, đó chính là thứ mà người đàn ồng dùng để cứu cậu ra khỏi lu rượu. Nhìn lại bản thân, ống quần hình dạng cây lau nhà nhăn nhúm dính vào nhau, chiếc áo khoác nửa ướt với mùi rượu bốc lên.
Thôi xong rồi, khoảnh khắc lôi thôi nhất lại bị người đàn ông cao lớn bắt gặp! Tống Từ xấu hổ đến mức chỉ muốn tăng tốc lên tốc độ vũ trụ cấp ba rồi bỏ đi.
Nửa giờ sau, Tống Từ đã giặt sạch quần áo còn tắm nước lạnh lấy lại bình tĩnh, quấn người bằng một tấm khăn trải giường rồi chậm rãi đi tới đống lửa ngồi xuống, rũ tóc như cún con.
"Đàn anh, sao anh lại bị thương vậy?" Trương Trì đang hong khô quần áo lấy làm lạ hỏi.
Bị thương? Tống Từ có chút khó hiểu nhìn theo chỗ Trương Trì chỉ, mới phát hiện bên chân trái có một vết bầm màu xanh nhạt, có một chút máu rỉ ra, đặc biệt chói mắt với màu da trắng nõn của cậu.
"Chắc là va vào ghế, không sao." Tống Từ không hề gì nói, cậu hay phân tâm khi đi đường, nên thường xuyên va vào chân giường góc bàn, trên người động một tí đã bầm tím, cậu đã quen rồi.
Va vào ghế cũng có thể bị thương sao? Trương Trì sờ sờ sau cổ, "Bảo sao anh trai em nói anh người cũng như tên, còn giòn hơn đồ sứ, mềm như đậu phụ Lacton, phải cẩn thận nâng niu."
Tống Từ cứng họng không khỏi bực cả mình, cái tên Kỳ Hoan này, nói cậu giống đồ sứ còn chưa tính, đậu hủ Lacton là cái quái gì?
"Thật là thoải mái." Gió đêm thổi qua, Trương Trì vui sướng thở dài một hơi.
"Đừng lơ là, chúng ta bây giờ đang ở trong một mật thất có thể mất mạng bất cứ lúc nào." Tống Từ cảm thấy Trương Trì có vẻ quá thả lỏng, không khỏi nhắc nhở cậu. Mật thất hiện tại tràn ngập sự kỳ quái, nó chắc chắn không bình thường như vẻ bề ngoài.
"Em nghĩ gã số 7 kia chỉ định hù chúng ta thôi, thật ra hoàn toàn không chết người đâu." Trương Trì tuỳ tiện lắc lắc đầu gối, "Nếu là trong phim thì đến giờ ít nhất một trong tám người chúng ta đã chết rồi."
"Vậy em nghĩ bộ xương đó đến từ đâu?" Tống Từ cụp mi xuống, thực ra nếu người đàn ông cao lớn đến chậm hơn vài giây, có lẽ cậu chính là người "đã chết" kia.
"NPC khách hàng đi ngang qua sao? Em luôn cảm thấy đây là một nhà trọ đen, một loại hình giết người kiếm tiền." Trương Trì gãi gãi đầu, tay đột nhiên dừng lại, "Đàn anh, anh nói xem chúng ta tìm được bộ xương kia, không phải là của chủ nhân mật thất này đấy chứ?"
"Về sau ít xem phim thể loại đen tối chút đi." Tống Từ rùng mình vì trí tưởng tượng của Trương Trì.
"Vậy anh cảm thấy anh ta là ai?"
"Có lẽ là một nhóm người chơi đi vào mật thất này." Tống Từ lơ đễnh lật mặt chiếc áo khoác của mình.
Tại sao người đàn ông đó lại chết trong lu rượu? Là trượt chân rơi vào giống như bọn họ hay là bị người ta giết hại? Từ đó, một loạt dấu hỏi có thể được rút ra, tuy nhiên, có vẻ như nó không liên quan gì đến chìa khóa mà bọn họ đang tìm kiếm.
Trương Trì sờ lên cánh tay đang nổi hết da gà, người nên ít xem mấy thứ linh tinh đi là anh đấy, đàn anh ạ.
Người đàn ông cao lớn lại sải bước bên bếp lửa với những bó củi gọn gàng. Trong gió đêm, chiếc đèn lồng trong tay anh quay tròn nửa vòng, cái lỗ bị đốt cháy trước đó tình cờ hướng về phía Tống Từ, xuyên qua cái lỗ cháy đen, có thể nhìn thấy bấc nến bên trong đã cháy chỉ còn một nửa loé lên ánh vàng nhỏ li ti.
"Đừng di chuyển." Ánh mắt Tống Từ khẽ nhúc nhích, cầm chiếc đèn lồng bị hỏng của người đàn ông, vươn tay dập tắt ngọn nến bên trong.
Trương Trì & người đàn ông cao lớn: ???
Tống Từ chịu đựng sức nóng, nhanh chóng rút bấc nến ra khỏi lớp dầu sáp mềm. Trước sự ngạc nhiên của bọn họ, đó không phải là một sợi dây xoắn nào đó, mà là một mảnh vải mỏng màu nâu nhạt!
Trương Trì không khỏi mở to hai mắt.
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt." Tống Từ vẻ mặt hào hứng run run giơ mảnh vải kia về phía người đàn ông cao lớn và Trương Trì, từ trước đến giờ, điều này hẳn là điều kiện phù hợp nhất.
"Manh mối ư?" Trương Trì kinh ngạc nghiêng người lại gần, nóng lòng giật lấy thứ từ tay Tống Từ. Giấu kỹ như vậy mà vẫn có thể tìm được, đàn anh nhất định là thần rồi!
Mảnh vải đã bị cháy rất nhiều, sau khi mở ra, quả nhiên còn sót lại vết mực bên trong, thoạt nhìn như là chữ "Nhỏ".
"Nhỏ?" Trương Trì nghiêng đầu, bắt đầu ghép từ, "Không biết lớn nhỏ? Già đầu rồi?"
"Những gì chúng ta đang thấy bây giờ có thể là toàn bộ từ hoặc cũng có thể là một phần của từ." Tống Từ lấy một thanh gỗ khảy đống lửa.
Từ có chữ nhỏ ở phía dưới sao? Thái (蔡)? Kỳ (示)? Bạn (尔)? Kinh (京)?" Trương Thỉ lại bắt đầu tìm kiếm kho từ ngữ trong não một cách liều mạng.
Trương Trì trình độ nghiện "chế" từ, Tống Từ và người đàn ông cao lớn cũng không nhàn rỗi.
Tống Từ tự kiểm tra dọc theo miệng đèn lồng của mình và đèn lồng của Trương Trì, bấc nến bên trong trông có vẻ bình thường. Người đàn ông cao lớn đã tháo dỡ một chiếc để xác nhận, nó thực sự chỉ là một bấc nến thông thường.
Có vẻ như không phải chiếc đèn lồng nào cũng có manh mối.
Hai người đồng thời nhìn về phía tòa nhà trọ nhỏ phía sau.
Những chiếc đèn lồng trong tay bọn họ được lấy xuống từ mái hiên gần đó để nhìn xung quanh lúc ban đầu, tính ngẫu nhiên rất cao. Nếu nói các manh mối được giấu trong lồng đèn, trong tình huống không chắc có bao nhiêu cái gọi là manh mối, để an toàn, tốt nhất nên kiểm tra tất cả các lồng đèn một lượt.
Người đàn ông cao lớn nhanh chóng chạy về phía toà nhà nhỏ, tháo xuống ba cái đèn lồng một cách lưu loát.
Bọn họ phân công nhau kiểm tra, lại tìm thấy một mảnh vải màu vàng đất lấp lánh ánh vàng khác, lần này vết mực còn sót lại là chữ "Gỗ (Mộc)".
Quả nhiên còn có manh mối khác! Tống Từ và người đàn ông cao lớn liếc nhìn nhau một cái.
"Thật đáng khinh! Giấu manh mối trong ngọn nến, nếu chúng ta phát hiện muộn chút nữa, chẳng phải tất cả manh mối đều bị đốt cháy hết à!" Trương Trì tức giận cầm theo mảnh vải nói, "Căn mật thất quỷ quái này hoàn toàn không muốn để chúng ta ra ngoài mà!"
Để ngăn chặn manh mối bị phá hủy, cả ba người đã chạy đua với thời gian để thổi tắt những chiếc đèn lồng vẫn đang treo, sau đó bắt đầu kiểm tra từng chiếc một.
Bận rộn gần nửa giờ, thậm chí bọn họ còn nhấc cả bốn chiếc đèn lồng ngoài cửa bằng cọc tre xuống để xem xét, tính cả chiếc ban đầu, họ tìm thấy tổng cộng sáu mảnh vải có màu sắc khác nhau. Tróng đó, mảnh màu cà phê viết chữ "Nhỏ (Tiểu)", màu vàng đất và màu ngà viết chữ "Gỗ (Mộc)", mảnh vải màu trắng và màu đỏ thẫm viết chữ "Một (Nhất)", còn có một mảnh màu vàng kim có nét chữ bản địa đã hoàn toàn bị đốt cháy.
"Đây thì gọi là manh mối gì chứ, không đầu không đuôi." Trương Trì ngồi xổm bên cạnh đống vải, cậu muốn giật băng dô buộc tóc trên trán, nhưng lại chỉ chạm vào một chiếc khăn bông.
Người đàn ông cao lớn bên cạnh đã từng bước nhanh chóng treo những chiếc đèn lồng đã kiểm tra về vị trí ban đầu, thậm chí còn có trật tự hơn trước.
"Đừng có gấp, buổi tối mọi người có thể tìm thời gian cùng nhau nghiên cứu...... Tiêu rồi," Tống Từ đột nhiên dừng lại, vỗ trán của mình, "Chúng ta quên năm chiếc đèn lồng của bọn họ rồi."
"Cái này không khó, bây giờ em đi lấy luôn." Trương Trì mặc quần áo khô vào, định đứng dậy thì tiếng ho khan của ông lão đột nhiên vang lên từ tòa nhà nhỏ.
Ba người ba mặt nhìn nhau, vội vàng cất mảnh vải đi, từng người trở về chỗ cũ.
Cuối cùng, Tống Từ người mới vừa trót lọt bước vào đại sảnh, ông lão một mắt chống gậy bước từ phòng nhỏ ra.
Nhìn thấy Tống Từ chậm rãi duỗi tay đá chân ở cửa đại sảnh, ông lão có chút kinh ngạc, sau một lúc lâu mới nghi ngờ hỏi, "Cậu đang làm gì đấy?"
"Tôi đang tập thể dục buổi sáng." Tống Từ nghiêm trang nói.
Ông lão:..................
Ông phớt lờ cử chỉ kỳ lạ của Tống Từ, chậm rãi đi về phía phòng bếp. Đi đến cửa phòng bếp, ông lão đột ngột dừng lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa bên cạnh dẫn ra sân sau với vẻ mặt khó hiểu.
Nhìn thấy ông lão dừng lại, trái tim Tống Từ cũng nháy mắt nhảy tới cổ họng.
Cậu thấp thỏm bất an khom lưng, dùng những động tác có biên độ lớn để che giấu sự chột dạ của mình.
Vì tránh để lộ ra sơ hở, trước khi mở khoá cậu đã đặc biệt nhớ rõ vị trí và góc độ của khoá đồng, chắc là sẽ không bị phát hiện nhỉ?
Ông lão xem xét một hồi lâu, lại nhìn Tống Từ bằng một con mắt vẩn đục đầy ẩn ý rồi mới đi vào phòng bếp.
Bóng dáng của ông khuất sau cánh cửa, Tống Từ liền kiệt sức ngồi bệt xuống đất.
Chỉ trong vòng mười giây vừa rồi gần như doạ cậu đến mức phát ra bệnh tim.
"Cậu không sao chứ?" Gã đầu đinh dậy sớm nhìn thấy Tống Từ ngồi ở cửa, vẻ mặt không giấu được vẻ kinh ngạc.
"Có chuyện gì à?" Tống Từ nhướng hàng mi vừa dài vừa dày, hai mắt phân biệt rõ ràng mang theo ba phần bỡn cợt bốn phần dò xét.
"Không phải, ý tôi là, sao cậu lại ngồi dưới đất, có phải khó chịu ở đâu không?" Gã đầu đinh xấu hổ hoảng loạn sửa miệng.
"Không sao, chỉ là mệt mỏi thôi." Tống Từ vỗ tay phủi bụi rồi chậm rãi đứng dậy.
Sau khi ăn xong cơm sáng, ông lão lại giao công việc cho tám người, người đàn ông đeo kính số 1 cùng gã béo số 2 và Tống Từ phụ trách thu dọn chuồng ngựa, rồi cho chú ngựa già đi tắm. Trương Trì, người mặc áo sơ mi số 5 và cô gái văn phòng số 6 rũ hồ chăn, gã đầu đinh số 7 và người đàn ông cao lớn số 8 sửa lại bàn ghế.
Tranh thủ thời gian rảnh rỗi lúc làm việc, Trương Trì liếc nhìn bên cạnh không có ai lặng lẽ nói cho Tống Từ, sau khi cậu và người đàn ông cao lớn trở về phòng xem xét, thì phát hiện mảnh vải màu đen đỏ thứ bảy trong lồng đèn của gã béo, nhưng đáng tiếc, phần lớn nét chữ trên đó đã bị cháy hết.
Sau buổi trưa, trời đột nhiên trở nên âm u, bỗng đổ cơn mưa lớn, mọi người đành phải tránh trong tòa nhà nhỏ, Tống Từ đang ngái ngủ cuối cùng cũng có thời gian để ngủ vài tiếng.
Cậu bị Trương Trì đánh thức, bởi vì có khách đến nhà trọ.
Trong bầu trời u ám, Tống Từ ngáp liên tục đi vào đại sảnh, chỉ thấy khoảng hơn chục người đàn ông mặc đồ đen ướt sũng đứng trước tòa nhà trong cơn mưa lớn, trong số đó có tám người khiêng trên vai cỗ kiệu thật lớn bốn phía che màn đen .
Bởi vì cỗ kiệu kia quá lớn, người đàn ông đeo kính và gã đầu đinh đang luống cuống tay chân tháo dỡ ván cửa, gã béo một tay và người đàn ông cao lớn thì dịch chuyển bàn ghế. Tống Từ cũng bị bắt gia nhập vào hàng ngũ dịch chuyển bàn ghế.
Những người đàn ông mặc đồ đen dường như đã được đào tạo chuyên nghiệp, bất chấp sấm sét đùng đùng, bọn họ vẫn đứng vững vàng. Kể cả những người mặc âu phục màu đen không phải khiêng kiệu kia cũng cầm ô đứng dưới trời mưa to, cũng không tự tiện bước vào nhà trọ.
Rất rõ ràng, bên trong kiệu là người tai to mặt lớn.
Đợi cho đến khi bọn họ dịch chuyển ra đủ vị trí, những người đàn ông mặc đồ đen mới khiêng cỗ kiệu lớn kia vào nhà trọ.
"Roẹttt!"
Một tiếng sấm nổ trên mái nhà, người đàn ông đeo kính ở cửa sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, run rẩy quỳ xuống đất, vô tình xé rách một mảnh màn che trước cỗ kiệu xuống.
"A!!!" Cô gái văn phòng nhìn thấy tình hình bên trong, không kiềm chế được hét lên.
Những người còn lại cũng trợn mắt há hốc mồm.
Bên trong kiệu, thình lình đặt một cỗ quan tài lạnh như băng.
Thân của quan tài trông như thể được thấm qua máu loãng, đỏ đến mức chói mắt, trên đó còn viết một chữ '囍 (Hỉ)' thật lớn bằng sơn vàng.
Cực kỳ kỳ quái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...