Editor: Minori.
Nhìn que ngắn trên tay cậu, vẻ mặt của mọi người khác nhau, có người ngạc nhiên và đồng tình, cũng có người thầm vui mừng.
"Đàn anh, em đổi với anh!" Thấy Tống Từ rút được que ngắn, Trương Trì lập tức đưa que dài của mình qua.
"Không cần. Nếu ngày mai anh buồn ngủ quá, em nhớ làm thêm việc giúp anh nhé." Tống Từ đẩy tay Trương Trì lại. Dựa theo đồng hồ sinh học, lúc này cậu vốn dĩ cũng không ngủ được, không bằng trực đêm, nhân tiện sắp xếp dòng suy nghĩ.
Hơn nữa, thông thường mà nói, nếu 'trực đêm' là một công việc nguy hiểm, khi đó giá trị nguy hiểm của nó nhiều khả năng sẽ không đổi qua từng đêm hoặc tăng dần theo diễn biến trò chơi, theo quan điểm này thì que ngắn rút được trong đêm nay có khi lại là may mắn.
Khoảng cách giữa đại sảnh và 'phòng ngủ' do ông lão chỉ định cho bọn họ thực ra chỉ có mười mấy mét, Trương Trì nghĩ đến đây liền cảm thấy nhẹ nhõm, "Vậy được rồi, dù sao cũng gần, anh cứ gọi em nếu có chuyện gì xảy ra nhé."
Đêm nay mọi người đều bị thương và sợ hãi, đều bị giày vò đến hỏng rồi, ba chân bốn cẳng thu dọn bộ đồ ăn, dùng nước giếng lạnh đơn giản rửa mặt, rồi đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Mọi thứ đều im lặng, Tống Từ đặt lồng đèn lên bàn và gục ở bên cạnh một cách uể oải, mệt đến mức không muốn cử động nửa ngón tay.
Gã đầu đinh nói rằng có hai cách để tìm ra chìa khóa, một là hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhân mật thất, hai là giải các manh mối và câu đố.
Chủ nhân mật thất là ai, có phải là ông lão một mắt kia không? Nhiệm vụ mà ông lão giao cho bọn họ hôm nay là dọn dẹp, nhưng 'phản hồi' sau khi hoàn thành dọn dẹp dường như chỉ là bữa tối đẫm máu kia.
Cách thứ hai, mật thất đã đưa ra một manh mối, 【 Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. 】 Nhưng chính xác thì tám chữ này có ý nghĩa gì thì vẫn không tìm ra được manh mối nào.
Thời hạn cho mật thất là chín ngày, bây giờ họ không tìm được thông tin hữu ích nào, có phải là do một số manh mối phải bước vào một thời gian cố định hoặc tình tiết nào đó trong vòng chín ngày mới có thể xuất hiện?
Tống Từ xê dịch cánh tay bị đè đến mức căng cứng của mình ra và thay đổi tư thế, bất luận thế nào, hiện tại có vẻ như thông tin bọn họ thu thập được vẫn còn quá ít, cả hai cách đều bị kẹt rồi.
Còn bản thân khu nhà trọ thì càng bí ẩn hơn.
Đầu tiên, cái tên nhà trọ Hoàng Tuyền này khiến cho người ta tránh còn không kịp. Vì sao lại đặt một cái tên đuổi khách như vậy? Chẳng lẽ là sợ nhà trọ kinh doanh quá tốt sao?
Thứ hai, từ góc độ quy mô của nhà trọ, ngay cả khi nó đã đầy đủ người, cũng sẽ không cần đến tám người phục vụ. Vậy tại sao ông lão lại thuê nhiều lao động thời vụ như vậy? Chẳng lẽ thực sự là vì chuẩn bị cho 'tiệc cưới' của cô gái nhỏ ư? Nhưng không phải tối nay bà mối mới đến sao?
Ngoài ra, cánh cửa mà bọn họ không được phép đến gần và tầng hai rốt cuộc cất giấu bí mật gì?
Nghĩ đến đây, Tống Từ chợt sực tỉnh, trò chơi mật thất có một quy luật sắt: Đồ vật càng không được động vào thì càng có manh mối quan trọng. Bây giờ tất cả mọi người đều đã ngủ rồi, không phải là lúc thích hợp để điều tra sao?
Cậu nghiêng tai nghe ngóng, tiếng ngáy của ông lão đều đều, nhịp nhàng hơn cả ngâm thơ, cậu liền đứng dậy đi về phía cánh cửa khóa chặt.
Để tránh những chiếc vòng đồng liền kề không phát ra tiếng động, Tống Từ cẩn thận dùng giẻ lau trên người để độn vào ổ khóa, rồi bắt đầu tháo những chiếc vòng ra.
Cậu không am hiểu giải loại đồ vật này lắm, lại lo sợ tiếng động, mỗi một động tác đều phải cẩn thận, vật lộn hồi lâu, mới cởi bỏ những chiếc vòng đó.
Bên trong chiếc khóa đồng đơn giản hơn nhiều, theo lời nhắc nhở 'Một chia thành hai', cậu tìm thấy khe hở của mối nối ở bên hông ổ khóa, dùng một lực nhỏ, làm chiếc khóa đồng lên xuống so le. Tống Từ nín thở, lấy cây kim đồng giấu bên trong ra rồi chọc thử vào lỗ khoá phía trên, chỉ sau ba hoặc hai lần, ổ khóa phát ra tiếng 'Cạch' giòn vang rồi bật ra.
Trước khi đẩy cửa ra, Tống Từ còn cố ý quay đầu lại nghe ngóng, chắc chắn rằng ông lão vẫn còn ngủ rất say mới hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đẩy cửa ra một cái rồi lắc mình đi vào.
Sau cánh cửa quả nhiên là sân sau.
Sân vốn dĩ cũng không lớn lắm, nhưng phân nửa bị đồ vật tạp nham chiếm hết, Tống Từ cầm đèn lồng lên nhìn đại khái, tất cả đều là càng xe có chút hỏng, đồ đạc cũ nát và những thứ linh tinh gì đó, bên trên bám lớp bụi dày, có vẻ như đã lâu không động đến.
Đi một vòng quanh đống đồ, có thể thấy ở mỗi góc của hai bên đều có một phòng phụ cũ nát.
Phòng bên trái kia đặt hai cái tủ, chất đống rất nhiều hương nến, giấy tiền vàng mã và những thứ tương tự giấy mạ vàng. Tống Từ cầm một tờ giấy mạ vàng lên nhìn thì mới nhớ ra hình như những thứ này dùng để thờ cúng. Đặc biệt là loại giấy mạ vàng này, khi còn nhỏ, cứ vào ngày 15 và mồng một, bà nội thường nhờ cậu xếp giúp những thỏi vàng lại với nhau.
Ông lão muốn thờ cúng ai? Người nhà của ông ấy sao?
Phòng bên trái không có ghu hoạch gì, cậu đành chuyển sang phòng bên phải.
Căn phòng bên phải rộng gấp đôi bên trái, kê hai dãy kệ gỗ dựa vào tường, kế đến là những vò rượu vừa và nhỏ. Có vài dãy vò rượu lớn được chôn trên mặt đất, sự sắp xếp rất chặt chẽ đến mức khiến người ta không có chỗ để đi.
Trong không khí tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt, Tống Từ nhăn mũi, cậu vẫn luôn nghi ngờ rượu có vấn đề, những vò rượu trong đại sảnh ông lão không cho đụng vào, đúng lúc ở đây mở một vò ra xem thử.
Sợ rằng sẽ quá lộ liễu khi động vào những vò rượu ở bên ngoài, cậu bước thấp bước cao đến hàng thứ ba, mới ngồi xổm xuống.
Trừ hai vò rỗng ngoài cùng, các lu rượu còn lại đều được đậy kín mít bằng nắp gỗ vừa dày vừa nặng. Trên mỗi cái nắp đều được dán đan chéo giấy niêm phong màu đỏ nhỏ dài, một bên viết các chữ Kỷ Mùi, Kỷ Dậu, Canh Tuất gì gì đó, mặt kia lại lốm đốm, trông như một ký hiệu kỳ quái nào đó, lại như nét mực không cẩn thận thấm lên.
Tống Từ đặt đèn lồng ở vò rượu bên cạnh, cẩn thận tháo giấy niêm phong có ghi【 Kỷ Mùi 】dưới chân ra, sau đó dùng sức nhấc nắp gỗ nặng nề lên.
Mùi rượu nồng nặc trộn lẫn một mùi khó tả phả vào mặt xông đến mức khiến trán cậu đau nhói. Cậu đang định bịt mũi lại thì một cơn ớn lạnh đột ngột từ mắt cá chân trái truyền đến.
Tống Từ nhìn xuống liền thấy một con rắn khổng lồ màu đỏ với lớp vảy dày đặc quấn quanh bắp chân và thắt lưng của cậu. Cảm giác vừa lạnh vừa trơn khiến lưng cậu tê dại, lập tức như điện giật chạy dọc từng lớp sống lưng, lông tơ toàn thân dựng đứng.
Những hoa văn trên cơ thể con rắn cũng rất quen mắt, chính là những ký hiệu trên giấy niêm phong mà cậu không thể hiểu được.
Giấy niêm phong biến thành rắn?
Ngay lúc mất tập trung, con rắn khổng lồ đã quấn lấy toàn thân cậu, càng vùng vẫy, con rắn càng quấn chặt lấy cậu khiến cậu không thở nổi.
Yết hầu Tống Từ rung rung nghĩ muốn kêu cứu, nhưng gần như không thể phát ra tiếng. Cậu lúc này rất hối hận, vừa rồi ít nhất cũng nên để lại lời nhắn cho Trương Trì.
Con rắn khổng lồ liên tục siết chặt cơ thể, cổ, tay chân, thắt lưng và bụng, những lớp vảy thô ráp và lạnh lẽo cào khắp da, khiến những nơi nó đi qua đều đau rát. Ngực và cổ họng bị ép đến cực hạn, hai bên thái dương sưng tấy như muốn vỡ ra vì đau, Tống Từ cảm thấy mình giống như một chiếc bình thủy tinh mỏng manh, có thể bị nghiền nát thành từng mảnh bất cứ lúc nào.
Coong! Coong! Coong!
Xa xa có tiếng đồng hồ để bàn phương tây truyền đến, Tống Từ cả người kiệt sức rốt cuộc cũng đã đạt tới cực hạn, đầu gối mềm nhũn, cả người ngã vào lu rượu không còn sức lực.
"Bịch!" Nắp gỗ mất đi lực chống đỡ lại đập vào lu rượu, lập tức trong lu duỗi tay cũng không thấy gì.
Xung quanh tối đen như mực, tĩnh lặng đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Tống Từ còn đang vùng vẫy như bị ấn nút tạm dừng, đột nhiên dừng lại tất cả động tác.
Con rắn đang quấn trên người cậu dường như đã biến mất, rượu cũng chỉ đến đùi, không còn trói buộc nhưng cậu vẫn đứng nguyên tại chỗ, hô hấp càng ngày càng dồn dập, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Không khí u ám trong vò dường như đã biến thành một vũng bùn đen nhớp nháp, nặng nề và vô biên, đột nhiên nhấn chìm cơ thể cậu, làm ướt cả mắt, tai, mũi miệng của cậu.
Cái lạnh thấu xương.
Hư vô, trống rỗng, tê tái, bơ vơ. Tất cả các giác quan bị nuốt chửng trong nháy mắt, ý thức cũng dần dần mờ đi.
Tống Từ không ngờ rằng chứng sợ hãi giam cầm mà cậu vốn tưởng chừng đã được chữa khỏi lại thực sự bùng phát vào lúc này.
Cậu tuyệt vọng run rẩy, cứ như vậy chết không rõ ràng trong trò chơi không thể hiểu được này sao?
"Số 3, số 3." Có một giọng nói từ xa đến gần, giống như một tia sáng, tách ra một vết nứt trong bóng tối vô tận.
Đôi mắt đờ đẫn của Tống Từ từ từ lấy lại tinh thần
Trước mặt cậu hiện lên một đốm lửa, chính là đèn lồng trong tay người đàn ông cao lớn.
Người đàn ông cao lớn cởi áo ngoài vải thô làm dây thừng, lôi Tống Từ lên. Trèo ra khỏi vò rượu, Tống Từ ngồi phịch xuống đất, hai chân run lẩy bẩy, hoàn toàn không thể đứng vững.
Triệu Tiền Tôn Lý, Châu Ngô Trịnh Vương.
Phùng Trần Trử Vệ, Tưởng Thẩm Hàn Dương.
Chu Tần Vưu Hứa, Hà Lữ Thi Trương.
Khổng Tào Nghiêm Hoá, Kim Ngụy Đào Khương.
Tống Từ vừa nhanh chóng đọc Bách Gia Tính trong lòng để trấn an tinh thần, vừa theo thói quen đưa tay chạm vào viên sô cô la trong túi, nhưng lại cảm thấy trống rỗng. Nhận thấy tình hình hiện tại, cậu không khỏi ảo não thở dài. Triệu chứng này đã rất lâu không xuất hiện, lâu đến mức cậu tưởng rằng mình đã vượt qua được cái bóng của sự việc đó, nhưng không ngờ bây giờ nó lại tái phát.
"Cậu không sao chứ?" Người đàn ông cao lớn ngồi xổm xuống nhìn Tống Từ đang lẩm bẩm một mình.
"Tôi không sao, có lẽ là...... hạ đường huyết một chút, để tôi nghỉ ngơi một chút...... là ổn thôi." Tống Từ lau mồ hôi lạnh trên trán, thở gấp nói. Trong khoảnh khắc vừa rồi, cậu cảm thấy mình đã chạm đến bờ vực của cái chết.
Người đàn ông cao lớn ngồi xổm bên cạnh im lặng, không lên tiếng.
"Cảm ơn anh, nếu anh không đến, tôi chắc chắn đã chết rồi." Nhịp thở và nhịp tim của Tống Từ đã ổn định lại rất nhiều sau khi đọc xong Bách Gia Tính, "Làm thế nào mà anh tìm được tôi vậy?"
"Vốn dĩ tôi định tranh thủ lúc NPC ngủ để đến thăm dò đường đi, nhưng tôi thấy cửa mở. Tôi theo ánh sáng đi vào thì thấy đèn lồng và mũ của cậu. Sau đó, tôi phát hiện giấy niêm phong của vò rượu này đã được lấy ra, tôi mở ra thì thấy cậu ở trong đó." Người đàn ông cao lớn giải thích ngắn gọn.
Giấy niêm phong!
Nghĩ đến tờ giấy niêm phong biến thành rắn, Tống Từ vội vàng quay đầu tìm kiếm xung quanh. Tờ giấy viết 【 Kỷ Mùi 】 kia vẫn còn trên mặt đất, còn những ký hiệu kỳ quái kia lại nổi trên vò rượu.
Tống Từ vừa giải thích cho người đàn ông cao lớn lý do tại sao cậu rơi vào trong vò, vừa định dùng cán đèn lồng lấy ra giấy niêm phong, nhưng lại vô hụt.
"Loại rượu này có mùi rất lạ, cũng có thể có một số tác dụng kỳ lạ, chẳng hạn như gây ra ảo giác." Người đàn ông cao lớn phỏng đoán nói.
"Vậy vì sao anh lại không có việc gì?" Tống Từ chân tay vụng về lại vồ hụt lần nữa.
Người đàn ông cao lớn không thể làm ngơ nhận lấy cán đèn lồng, lưu loát khều lấy giấy niêm phong, "Có lẽ thân thể của tôi tương đối tốt chút."
Tống Từ:..................
Cậu đang bị khinh thường à?
Trên giấy niêm phong từng ngâm trong rượu, những nét mực kỳ quái đã biến thành mấy chữ,
Tẩm quá rượu giấy niêm phong thượng, những cái đó kỳ quái nét mực đã biến thành mấy chữ, 【 Nữ - Khương Kỳ 】.
"Mực tàng hình?" Tống Từ nhạy bén nghĩ ra một cách, khép hai ngón tay lại nhúng vào rượu, lau lau lên giấy niêm phong viết 【 Kỷ Mùi 】, hai chữ vậy mà lại biến thành tám chữ, 【 Kỷ Mùi, Đinh Mão, Bính Tý, Giáp Ngọ 】.
Người đàn ông cao lớn nhíu nhíu mày, "Có ý gì?"
"Chắc là bát tự ngày sinh." Nhưng Tống Từ tạm thời cũng không hiểu, tại sao lại dán bát tự ngày sinh của người lên lu rượu chứ?
Người đàn ông cao lớn lại dùng rượu dội vào giấy niêm phong trên cái nắp bên cạnh, hai tờ giấy niêm phong lần lượt hiện ra dòng chữ【 Nữ Phùng Như Lan 】 và【 Canh Tuất, Đinh Hợi, Canh Thìn, Nhâm Ngọ 】.
Rượu, bát tự ngày sinh của nữ giới?
Tống Từ chợt nhớ ra mình đã từng nghe người ta kể rằng ở Giang Nam có một tục lệ, nếu nhà nào đẻ con gái thì sẽ chôn một vài vò rượu vàng dưới tán cây hoa ở sân sau khi đứa trẻ được sinh ra. Mười mấy năm sau, đợi đến ngày con gái lấy chồng rồi mới đào ra, đây chính là Nữ Nhi Hồng [1] danh tiếng lừng lẫy.
Thậm chí còn có người nói rằng nếu chẳng may con gái nhà nào bất hạnh chết yểu, vò rượu kia chưa đủ năm sẽ được gọi là rượu hoa điêu, lấy nghĩa là hoa tươi tàn lụi.
Chẳng lẽ trước kia ông lão từng là thợ cả chuyên giúp người ủ rượu?
Cậu đang định nói, nhưng người đàn ông cao lớn lại làm động tác 'xuỵt' với cậu.
Có ai đó đang đến? Không phải là ông lão chứ? Tống Từ đột nhiên trở nên căng thẳng,trái tim đập loạn xạ.
Hai giây sau, đôi vai căng thẳng của người đàn ông cao lớn thả lỏng, anh ra hiệu 'số 4' cho Tống Từ.
Số 4, Tống Từ nhướng nhướng chân mày, Trương Thỉ?
"Nửa đêm không ngủ, hai ngươi trốn ở đây hẹn hò à?" Sau vài giây, Trương Trì rón ra rón rén từ sau lưng đánh lén, vỗ vào hai người một cái.
Tống Từ và người đàn ông cao lớn đã có chuẩn bị từ lâu lần lượt tránh dang hai bên trái phải, Trương Trì vồ hụt không phanh lại được, đúng lúc dẫm vào mép lu rượu ướt rượt.
"Ùm!" Trương Trì trượt chân ngã vào vò rượu vẫn đang mở.
Vào thời khắc mấu chốt, người đàn ông cao lớn đưa tay ra nấm lấy đèn lồng, nhưng lại bỏ qua việc Trương Trì thả đèn lồng.
Trương Trì:..................
Tống Từ:..................
"Hai người thật xấu xa! Lén hẹn hò, còn hãm hại tôi!" Trương Trì ngồi trong vò rượu, tức giận lên tiếng tố cáo hai người trên đầu.
Tống Từ cạn lời đỡ trán, hẹn hò cái đầu cậu ấy!
"Hả! Thứ gì đây?" Trương Trì cảm giác mình đụng phải thứ gì đó cứng cứng, kêu to thuận tay cầm lên.
Nhìn thấy đồ vật cậu ấy cầm lên, hô hấp của Tống Từ không nén nổi ngừng nửa nhịp.
Hóa ra đó là một hộp sọ người!
***
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn thuỷ lôi của Khúc Ức, cúi đầu ~
Ghi chú: 1, Nữ Nhi Hồng: Loại rượu truyền thống nổi tiếng ở Thiệu Hưng, một loại rượu gạo nếp (rượu vàng phương Nam). Theo dân gian truyền lại, khi một gia đình Thiệu Hưng sinh con gái, chờ đến khi đầy tháng của đứa trẻ, họ sẽ chọn một vài vò rượu, dùng bùn bịt kín miệng vò, chôn xuống đất hoặc giấu trong hầm, đợi khi con gái lấy chồng thì lấy ra chiêu đãi họ hàng, khách khứa, vì vậy được gọi là "Nữ Nhi Hồng". Trong quyển 《 Nam phương thảo mộc trạng》 do Kê Hàm người Thượng Ngu thời nhà Tần viết lại rằng: "Ngày xưa Nữ nhi tửu là loại rượu mà những gia đình giàu phải có trong dịp gả con gái". Cách giải thích chính xác của "Hoa Điêu" được cho là "Đồ dùng khắc hoa" (trích từ 《 Nam phương thảo mộc trạng》), có nghĩa là trên đồ dùng đựng rượu có nhiều hình hoa được chạm khắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...