Trò Chơi Nạp Mạng [vô Hạn]

Editor: Minori

Mày kiếm mắt sáng, tỉ lệ khuôn mặt hoàn hảo, khuôn mặt này rõ ràng là chú rể nằm trong quan tài màu đỏ ở quán trọ Hoàng Tuyền kia mà!

Trương Trì vội vàng kéo Tống Từ ra sau lưng, như thể đối mặt với kẻ thù. Ký ức về thủ đoạn tàn bạo của trùm cuối trong thang máy quả thực vẫn còn mới mẻ.

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì chính cậu là người phát lời mời tổ đội." Người đàn ông thản nhiên liếc nhìn Tống Từ, kéo đôi găng tay da bò trên tay. Giọng của anh ta có âm sắc giống đàn cello, kéo dài và du dương.

Sau khi kéo găng tay xong, người đàn ông lấy ra một sợi dây xích vàng và quấn quanh cổ tay trái của mình.

Dù anh ta trông giống với chú rể kia nhưng mái tóc lại được cạo thành kiểu hạt dẻ gọn gàng, với chiếc áo gió màu xanh khói và chiếc áo phông trắng mát mẻ trên người, cả người cũng trở nên tỏa nắng, khí tiết chính trực lẫm liệt.

Dường như thay đổi hoàn toàn một người.

Thấy người đàn ông không có ý định tấn công bọn họ, Tống Từ và Trương Trì cũng dần dần thả lỏng.

"Anh tên là Đường Tứ à?" Tống Từ gãi gãi mũ lưỡi trai hoang mang nói, còn người đàn ông cao lớn thì sao, tại sao lại kéo trùm cuối qua đây?

Bàn tay đang quấn sợi dây xích của người đàn ông dừng lại một chút, nhàn nhạt ừ một tiếng.

"Sao lại thế này?" Tống Từ trừng mắt nhìn Trương Trì.

Trương Trì vô tội mà giơ hai tay lên, "Em thề với anh trai em, em thật sự không biết sao lại thế này."

Tới thì cũng tới rồi, có ngu mới không dùng. Tống Từ thở dài, bất đắc dĩ chỉ chiếc đèn đuôi phượng trên đầu, xin trợ giúp từ Đường Tứ, "Anh có thể lấy nó xuống giúp tôi được không?"

Đường Tứ hơi ngẩng đầu lên, lộ ra đường viền hàm sắc nét, "Đèn chùm?"

"Ừm."

"Được."

Lời còn chưa dứt, Đường Tứ đã chống bả vai của Trương Trì, nhảy lên nhẹ nhàng như chim hồng bay, lai dựa thế đạp một chân lên bức tường giữa không trung, sau hai cú nhảy gọn gàng, anh ta dễ dàng chạm vào sợi xích treo trên đỉnh đèn chùm.

Góc áo gió tung bay cuốn theo một mùi hương cỏ cây dễ chịu, Tống Từ nhăn mũi lại, giống như suối băng chảy qua gỗ tùng tuyết, hương thơm ngào ngạt tươi mát, làm cho mọi người sảng khoái.


Đường Tứ dùng tay nhẹ nhàng kéo xuống, sợi dây xích bằng thủ pháp sơ xài đã bị đứt, toàn bộ đèn chùm trực tiếp bị tháo xuống.

Toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đầy ba giây, không tốn nhiều sức lực. Tống Từ và Trương Trì trợn mắt há hốc mồn nhìn dánh người cường tráng, động tác điêu luyện của anh ta.

"Này." Thấy Tống Từ không nhúc nhích, Đường Tứ lại đưa đèn chùm về phía trước, dây xích vàng và mặt dây xích trên cổ tay cũng lắc lư theo.

Mặt dây chuyền là biểu tượng tam giác Reuleaux tuyệt đẹp, hoa văn có thể so sánh với đầu cột trụ La Mã theo phong cách Collins, tinh xảo và lộng lẫy, một viên pha lê đỏ như máu được đính ở giữa, đỏ rực đến mức rung động lòng người.

Sau khi định thần lại, Trương Trì vội vàng cầm lấy đèn chùm, việc tốn sức không hợp với đàn anh. Đường Tứ vỗ nhẹ lớp bụi gần như không tồn tại trên găng tay của mình, rồi bước đến căn phòng hình tam giác toàn màu đen bên cạnh.

"Oa, đỉnh thật! Quả thực như khinh công, vượt nóc băng tường vậy!" Trương Trì vừa giúp Tống Từ xách đèn chùm cho anh ấy tiện quan sát, vừa hai mắt long lanh cảm thán, ngay lập tức trở thành fanboy của Đường Tứ.

"Làm lấy lệ đi!" Bởi vì không phải là người đàn ông cao lớn đến, Tống Từ có chút không vừa mắt Đường Tứ, người có vóc dáng tương tự trước mặt này.

Nhưng mà, nếu để ý kỹ lại, thân hình hai người này gần như giống hệt nhau! Tống Từ nhìn chằm bóng dáng của Đường Tứ, đột nhiên có chút thất thần.

"Ầm ầm ầm!" Tống Từ đang ở nghiên cứu đèn chùm, phòng bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng vang.

Khi nghe thấy tiếng động, bọn họ chạy đến và phát hiện một bức tường đen khác trong phòng W3 đã đổ xuống, để lộ ra một căn phòng hình tam giác mới.

Với sàn kính màu vàng và bức tường hai màu đen trắng, căn phòng này được sơn dòng chữ Y7, có hình dạng và diện tích gần giống với sàn nhà B6 màu đen bên cạnh.

Gã để tóc bổ luống từ trong phòng đi ra vừa xoa vừa cổ nói: "Cũng may là tôi chơi trò chơi giỏi."

Trong căn phòng phía sau anh ta là một bộ máy tính để bàn kiểu cũ thời X86.

"Trong phòng cậu có cái này không?" Ông chú tóc vuốt keo nóng vội lắc lắc trang 'Nhật ký' về phía gã tóc bổ luống.

Gã tóc bổ luống chỉ vào máy tính, "Tôi lót nó ở dưới con chuột ấy."

Mọi người:..................

Người mặc áo khoác đen chạy tới, lấy ra trang nhật ký mở ra,【Ngày 7 tháng 3 thời tiết trong lành, cuối cùng tôi cũng có thú cưng rồi, Bé Ngoan, sau này tớ nhất định sẽ đối xử tốt với cậu, tớ cũng sẽ tạo một ngôi nhà thật đẹp cho cậu, cậu chắc chắn sẽ thích.】

"Đây là ai?" Gã búi tóc là người đầu tiên chú ý tới Đường Tứ mới xuất hiện, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.


"Người trợ giúp mà tôi mời đến." Tống Từ né tránh vấn đề chỉ vào đèn chùm trên tay Trương Trì.

"Cứu binh do con khỉ phái đến [1]." Trương Trì tiếp lời theo bản năng.

[1]: Giải thích câu nói của Trương Trì nhé. Trong bộ phim Tây Du Ký, Tôn Ngộ Không nhờ Bồ Tát thu phục Hồng Hài Nhi. Lúc gặp mặt, Hồng Hài Nhi đã hỏi Bồ Tát "Ngươi có phải cứu binh do con khỉ này phái tới không?" (Minori tìm hiểu đại khái thì như vậy. Xin lỗi nếu như có thông tin không chính xác nha.)

Không có ai cười, chán ngắt.

Trương Trì cô đơn giật giật băng đô, haizz, những người này đúng là không có khiếu hài hước.

Mặt khác, ông chú tóc vuốt keo vốn đã có chút uể oải, khi nhìn thấy chiếc đèn chùm lập tức tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều, "Các cậu lấy xuống rồi sao? Tốt quá rồi!"

Mọi người lui về W3, nơi có diện tích lớn nhất, đang ba chân bốn cẳng nghiên cứu chiếc đèn chùm.【Sói ~ già ~ Sói ~ già ~ Mấy giờ rồi】Giọng trẻ con lanh lảnh lại vang lên trên đầu.

【Mười một giờ rồi ~】 Không biết có phải là ảo giác hay không, Tống Từ cảm thấy giọng cậu nhóc còn vui vẻ hơn hai lần trước.

Trương Trì ngửa đầu nhìn nóc nhà, lẩm bẩm nói, "Lần sau có phải sói già sẽ xuất hiện hay không?"

"Cậu nói cái gì?" Tống Từ, gã búi tóc và Đường Tứ ở bên cạnh đồng loạt quay đầu lại.

Đôi tình nhân trẻ kia nghi ngờ nhìn bọn họ, "Hồi nhỏ các anh chưa từng chơi trò này sao?"

Ba người lại đồng loạt lắc đầu.

Trương Trì không thể tin tưởng trừng lớn đôi mắt một mí, "Trò này mà cũng chưa từng chơi, vậy ba anh khi còn nhỏ làm gì?"

Tống Từ hơi rũ lông mi xuống, "Khi còn nhỏ anh toàn vẽ tranh."

Gã búi tóc nâng cằm lên, "Đàn dương cầm, cưỡi ngựa."

Giọng Đường Tứ bình đạm nói, "Học tập và huấn luyện."

"Tuổi thơ của ba anh cũng quá nhàm chán rồi." Trương Trì không nhịn được trào phúng, "Các anh đều không chơi trò chơi cùng các bạn nhỏ sao?"


Tống Từ & Đường Tứ & gã búi tóc:..................

"Đây là một trò chơi bắt người. Một đứa trẻ đóng giả là sói già, những người còn lại đứng ở thành hàng sau lưng bạn đó đóng vai 'cừu'. Mỗi lần hỏi đáp, 'cừu' đều phải tiến về phía trước và đợi cho đến khi 'sói già' trả lời '12 giờ', nó sẽ xoay người lại tóm lấy 'cừu.'"

"Khi 'trời tối' cũng có thể quay đầu lại tóm cừu."

Gã để tóc bổ luống nhiệt tình vẽ một đường trên mặt đất và giải thích ngắn gọn về nó. Người mặc áo khoác đen và ông chú tóc vuốt keo bên cạnh không chịu cô đơn liên tiếp nói xen vào bổ sung.

"Mười phút sau sẽ có màn hỏi đáp này nữa, mọi người nhất định phải cẩn thận." Nghe xong lời giải thích, vẻ mặt Tống Từ vô cùng nặng nề. Lần tới, 'Sói già' rất có thể sẽ làm chuyện gì đó!

Mấy người còn đang hăng hái phổ biến trò chơi lúc nãy nhìn nhau rồi bất ngờ phản ứng khi nghe lời nhắc nhở của Tống Từ, thật ra đây có lẽ là màn đếm ngược của một kiểu tấn công nào đó! Ví dụ như tên sát nhân được đề cập trong phần giới thiệu về căn phòng bí mật!

Đằng sau giọng nói có vẻ ngây thơ ấy, thực sự ẩn chứa một mối nguy hiểm chết người!

Mọi người đều lo lắng mà luống cuống vây quanh chiếc đèn chùm tiếp tục xem xét nó, nhưng bọn họ vẫn không biết liệu có bất kỳ thông tin mật mã nào được giấu trên đèn chùm hay không. Ông chú tóc vuốt keo sốt ruột muốn xách chiếc đèn chùm, nhưng vô tình nắm lấy nó và lật ngược lại, 'Leng keng!' Mặt dây ngọc bích va vào nhánh đèn kim loại, phát ra âm thanh giòn giã.

Tống Từ đã vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy chiếc đèn pha lê ngược và dải lụa màu đỏ rải ra, hình dáng này, trông hơi giống chiếc mũ của một quan viên trong triều đại nhà Thanh. Viên ngọc bích kia vừa hay chính là đỉnh châu.

Đỉnh châu!

Chờ một chút, mật mã chín chữ số ? Đỉnh châu thời nhà Thanh, tính theo nhất phẩm đến cửu phẩm, vừa đúng chín cấp bậc!

Nhưng mà, bây giờ chỉ có một.

"Mọi người đã từng thấy những hạt châu tương tự khác chưa?" Tống Từ chỉ vào viên ngọc bích kia hỏi.

"Khắp nơi đều có." Đường Tứ xoay người đi vào phòng máy tính Y7, trong nháy mắt lấy ra một viên hồng ngọc.

"Ở đâu?" Mắt ông chú tóc vuốt keo nhìn thẳng khi nhìn thấy viên hồng ngọc đó.

"Chỗ đó," Đường Tứ chỉ vào cái đèn tường dạng sợi đốt cách phía sau người mặc áo khoác đen một khoảng không xa, "Hạt châu của dây giật."

Mọi người đều có chút ngạc nhiên, bọn họ chú ý thu thập nhật ký của từng phòng, nhưng lại hoàn toàn không để ý tới dây đèn của đèn tường

Trương Trì chạy tới, nghiêm túc nhìn sau đó hét lên, "Cái này hình như là vàng!"

Bọn họ nhanh chóng phân tán đến các phòng đã mở khác để kiểm tra dây đèn, quả nhiên thu thập được một loạt các hạt châu đủ loại màu.

Viên xà cừ trắng trong căn phòng của gã búi tóc, viên san hô đỏ trong phòng của nhóm Tống Từ, trong căn phòng màu đen B6 là viên thạch anh, cộng với viên ngọc sapphire trên đèn chùm W2, viên hồng ngọc ​​từ Y7 và hạt vàng từ W3, tìm thấy tổng cộng sáu hạt châu khác nhau.

"Không đúng, mật mã W2 là chín số, nhưng mà bây giờ chúng ta chỉ có sáu viên ngọc." Gã để tóc bổ luống chà xát tay.


"Mũ quan đời nhà Thanh, dựa theo chín phẩm cấp tương ứng với chín loại đỉnh châu," Tống Từ lần lượt đặt các hạt châu vào lòng bàn tay, và các hạt màu sắc phản chiếu lòng bàn tay trắng nõn của anh ấy một cách đầy màu sắc.

"Hiện tại chúng ta chỉ mở được sáu phòng. Phòng Y7 đặt đỉnh châu hồng ngọc nhất phẩm, phòng R9 đặt đỉnh châu san hô nhị phẩm, phòng W2 đặt đỉnh châu ngọc bích tam phẩm, phòng B6 đặt đỉnh châu thạch anh ngũ phẩm, phòng W10 đặt đỉnh châu xà cừ lục phẩm, phòng W3 đặt đỉnh châu dương kim cửu phẩm. Còn thiếu thanh kim thạch tứ phẩm, tố kim thất phẩm và âm kim bát phẩm."

Mọi người:..................

Làm sao mà cậu biết được kiến thức lạ lẫm như vậy chứ?

"Ý cậu là, vì còn ba phòng chưa mở ra cho nên chúng ta còn thiếu ba hạt châu nữa sao?" Gã búi tóc vuốt cằm, "Nhưng mà, W10, R9, Y7, B6, W3, W2, nếu mốc số phòng tối đa là 10 thì vẫn còn bốn phòng có đuôi số là 8, 5, 4, 1 chưa mở. Số lượng không khớp.

Theo lý mà nói, hệ thống sẽ không đưa ra ngõ cụt 100%, Tống Từ khảy viên ngọc bích trong lòng bàn tay như suy nghĩ điều gì đó, "Đằng sau bức tường mật mã này của W2, chắc chắn có một căn phòng, cho nên trừ căn phòng này, những phòng còn lại vừa đúng ba cái."

Gã búi tóc trầm tư vài giây, nghiêm túc gật đầu, "Cậu nói rất đúng."

Ở W2, chỉ có bức tường có mật mã này là chưa hạ xuống, theo kinh nghiệm trước đây, sau bức tường có mật mã phải có một căn phòng mới.

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Ai biết ba căn phòng này ở đâu chứ?" Ông chú tóc vuốt keo nôn nóng nhìn bọn họ.

"E rằng, điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là chờ đợi." Gã búi tóc hai tay đút túi nhún vai, "Ba phòng đó rất có thể giống Y7 và B6, phía chúng ta không thể nhìn thấy được, chỉ có người trong căn phòng đó tự mình làm sáng tỏ mật mã và đi ra mới được."

"Vậy nếu bọn họ không thể giải được mật mã thì sao?" Cô gái trong đôi tình nhân trẻ đột nhiên nói.

"Vậy hãy bắt đầu cầu nguyện ngay bây giờ đi. Nếu chúng ta gặp phải tình huống như cô đề cập, thì chúng ta chỉ sợ có thể chôn cùng những người đồng đội ngu ngốc đó mà thôi." Gã búi tóc không chút khách sáo nói.

Lúc này đây, bọn họ đang ở thế bị động và bất lực nhất, tính mạng của họ hoàn toàn bị kiểm soát bởi 3 người đồng đội xa lạ.

【 Sói ~ già ~ sói ~ già ~ mấy ~ giờ rồi 】 Giọng một đứa trẻ lanh lảnh đột nhiên vang lên trong phòng.

Mọi người giật mình sợ hãi.

Ánh sáng trong phòng bỗng nhiên biến mất, chợt chìm vào bóng tối, tiếng cười của cậu bé vang lên khắp nơi,

【Ha ha ha, 12 giờ rồi ~】

Tác giả có lời muốn nói:

CP Đường Tống chính thức tổ đội rồi, *★°*:.☆\( ̄▽ ̄)/$:*.°★*. Rải hoa!

Ghi chú: 1, tam giác Reuleaux: ( Reuleaux triangle ) tiếng Việt có thể gọi là tam giác Rơ-lô hoặc Ru-lô) là hình tạo nên từ phần giao nhau của ba hình tròn cùng bán kính, tâm đường tròn chính là giao điểm của hai đường tròn còn lại. Biên của tam giác Reuleux là đường cong kín có độ rộng không đổi đơn giản nhất và được biết đến nhiều nhất sau đường tròn. Độ rộng không đổi nghĩa là khoảng cách giữa hai tuyến đỡ song song luôn bằng nhau, không phụ thuộc vào vị trí của chúng. Vì các đường kính đều bằng nhau, tam giác Reuleaux là một trong những đáp án cho câu hỏi "Ngoài hình tròn, nắp cống có thể có hình dạng gì để không bị tụt qua lỗ cống?"

2, Thức cột Corinth ( Corinthian Order ): là một trong 3 thức cột cơ bản của kiến trúc Hy Lạp. So với thức cột Lonic thì nó có đường nét mảnh mai, trang trí cầu kì hơn. Đầu cột có nhiều chi tiết đẹp, giống như một lẵng hoa kết hợp cùng với mấy tầng là phiên thảo diệp (acanthe). Có hoa văn trang trí hình xoắn ốc ở bốn mặt và hai hàng trang trí hình lá, đặc biệt thanh thoát và cân đối, rất lộng lẫy và tinh sảo. So với thức cột Lonic, thức cột Corinth có tính trang trí cao hơn, nhưng nó không được sử dụng rộng rãi ở Hy Lạp cổ đại, đền thờ thần Zeus ở Athens (Temple of Zeus) đã sử dụng thức cột Corinth.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận