Editor: Minori
Trang bìa từ từ mở ra, trang tiêu đề vẽ một sợi dây màu đỏ, bên dưới có dòng chữ giới thiệu.
【 Tên: Ngàn dặm nhân duyên một sợi ràng
Xếp hạng: Cấp S
Điểm kỹ năng: Người chơi có thể sử dụng sách kỹ năng này để triệu hồi bất kỳ đồ vật nào trong hệ thống mật thất và lập tổ đội để vượt cấp.
Cách sử dụng: Mở sách kỹ năng, dùng ngón tay viết tên đối phương và niệm tên đối phương ba lần.
Số lần sử dụng: Sử dụng một lần, không tái sử dụng. 】
Với một cái tên buồn nôn như vậy, nó hóa ra là một thẻ triệu hồi một lần, loại thẻ sẽ bị loại bỏ khi nó được sử dụng. Tống Từ phàn nàn trong lòng.
Trước khi cậu phàn nàn xong, 3344 đã nói đâu ra đấy với khuôn mặt đơ cứng, 【 Người chơi Tống Từ, bạn đã kích hoạt thành công quyền vào tầng 1 của thư viện chết chóc, hãy rút ra mật thất mà bạn muốn đến.】
Tầng một? Tống Từ còn nhớ gã đầu đinh đã từng kiêu ngạo nói rằng mình đã lên tầng 2. Nói như vậy, tầng càng cao thì cấp bậc của người chơi chắc là sẽ càng cao nhỉ?
Sau khi sự chú ý của cậu dời khỏi cuốn sách kỹ năng, cuốn sách tự động đóng lại và biến thành một ánh sáng vàng bay vào biểu tượng trên ngón tay cái bên trái của cậu.
Giữa không trung xuất hiện một quả cầu khổng lồ tạo thành từ vô số cuốn sách, mỗi cuốn sách đều được sắp xếp ngay ngắn theo dạng vĩ độ và kinh độ, trang bìa nhấp nháy các hình ảnh khác nhau, như thể hàng ngàn phòng phát sóng trực tiếp được mở ra cùng một lúc, khiến người ta hoa cả mắt.
Trên tấm bìa màu cam, vài người lấm lem trong đoàn tàu đang chạy tán loạn giữa các lối đi, như thể có một con quái vật đáng sợ nào đó đang đuổi theo họ bên ngoài máy quay, máy quay tập trung vào khuôn mặt bê bết máu của người đàn ông cuối cùng, ánh mắt kinh hoàng và tuyệt vọng.
Trên tấm bìa xanh lá, ba người đang đứng giữa căn phòng, thẫn thờ nhìn máy Rube Goldberg [1] nằm rải rác khắp phòng.
Trên tấm bìa đỏ, một người máy với cái đầu tròn đang lê chân hai xác người, dửng dưng bước đi, để lại hai vết máu dài trên con phố vắng phía sau.
Trên tấm bìa đen trắng, trong hành lang uốn khúc của lâu đài cổ kính, một người đàn ông tóc đỏ say sưa liếm vết máu trên con dao, ánh mắt tà mị biến thái khiến Tống Từ nhanh chóng dựng hết tóc gáy, ngón tay bất giác giật giật theo.
Với chuyển động của ngón tay, một con trỏ hình tam giác đột nhiên xuất hiện trên quả cầu, tất cả các hình ảnh bị ngắt kết nối và dường như biến mất. Chỉ thấy dòng chữ trên bìa 【 Thể thao 】, 【 Khoa học kỹ thuật 】, 【 Hoá học 】, 【 Xã hội 】, 【 Sinh vật 】, 【 Lịch sử 】.
Đây là những chủ đề của mật thất sao? Có thể chọn một chủ đề mà bản thân giỏi à? Tống Từ đang thắc mắc, quả cầu như bị người nào đó lắc, nó quay nhanh đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh của tấm bìa sặc sỡ.
Biết ngay nó sẽ không dễ dàng như vậy mà! Tống Từ quan sát một lúc thì phát hiện không thấy nội dung gì cả, cuối cùng chỉ có thể nhấp đúp vào trong sự may mắn. Quả cầu ngừng quay và con trỏ dừng lại trên một cuốn sách có bìa màu đỏ với chữ【 Thể thao 】 được viết trên đó.
Thật là xui xẻo! Tống Từ vỗ trán, âm nhạc và thể thao là hai điểm yếu trí mạng của cậu từ khi còn nhỏ.
【 Mật thất R23, biệt thự sương mù, mật thất này cần được chia thành chế độ sách bìa mềm và chế độ sách bìa cứng, xin hãy lựa chọn. 】
"Chế độ sách bìa mềm và chế độ sách bìa cứng có gì khác nhau?" Tống Từ nhìn vào ô lựa chọn trước mặt và hỏi 3344. Cậu có thể nhìn ra con vật trước mặt này thuộc chi "kem đánh răng", không bóp không được.
【 Độ khó của chế độ sách bìa cứng được nâng cấp và phần thưởng cũng được nâng cấp. 】
Tống Từ gật gật đầu, nhấn nút sách bìa cứng.
3344 lắc đầu,【 Rất xin lỗi, cấp thẻ mượn mạng của bạn quá thấp, bạn tạm thời không có quyền kích hoạt chế độ sách bìa cứng. 】
Tống Từ:..................
Vậy mi còn hỏi? Đùa tao à? Tao thấy mi đang ở chế độ thiếu đòn đấy!
3344 không quan tâm chút nào đến biểu hiện cơn giông trước lúc mưa nguồn của Tống Từ, vẫn tiếp tục nói, 【 Người chơi Tống Từ, bạn đã mở ra mật thất R23 ở tầng một của thư viện chết chóc, biệt thự mù sương.
Chế độ trò chơi: Sách bìa mềm】
Bìa sách có viết hai từ 《Thể thao》, tín hiệu chập chờn rồi từ từ mở ra.
Vô số chữ lớn nhỏ trào ra từ các trang giấy, trong nháy mắt hội tụ lại thành hình thang máy. Cửa thang máy chậm rãi mở ra, làm ra tư thế mời bước vào.
Tống Từ nhìn chằm chằm vào thang máy trong hai giây rồi bước vào trong bất lực.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, thang máy liền biến mất, đôi mắt của 3344 sáng lên với ánh sáng màu vàng, nó từ từ nghiêng đầu về hướng thang máy đã biến mất. 【 Kiểu mà đại nhân ghét nhất trong cơ sở dữ liệu đã được chọn làm đối tượng tổ đội, với xác suất động tâm là 0,01%, an toàn tuyệt đối. 】
Lần này thang máy lớn hơn lần trước rất nhiều, lúc Tống Từ bước vào thì đã có mười mấy người đứng bên trong rồi.
Trong số bọn họ có người đang đánh giá trần nhà, một số người đang sử dụng tường thang máy như một tấm gương để sửa lại kiểu tóc của họ, một số khác chỉ đơn giản là ngồi trên sàn dựa vào tường ngây ngốc. Tuy nhiên, biểu hiện của những người này tương đối bình tĩnh, họ có vẻ là những người chơi có chút kinh nghiệm.
Không có thông tin nhắc nhở gì về việc mở mật thất, Tống Từ có chút không rõ vì sao, đang nhìn trái nhìn phải, thì bên cạnh có một cặp đôi trẻ mặc áo phông đôi đi vào, sắc mặt cô gái trắng bệch, tinh thần suy sụp, đoán chừng cô ấy đã phải chịu một đả kích rất lớn, chàng trai nửa ôm cô nhẹ nhàng an ủi.
Chẳng lẽ là đang đợi gom đủ người nữa?
Thấy thang máy không chuyển động, Tống Từ đang định tìm một góc tường dựa vào thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc, "Đàn anh à!"
Trương Trì! Tống Từ quay đầu lại và được chào đón bởi một cái ôm gấu vững chắc.
"Đàn anh à, thật tốt quá, chúng ta lại vào cùng một mật thất rồi! Em quả nhiên là số đỏ." Trương Trì vô cùng đắc ý.
Tống Từ gõ nhẹ cằm, "Cậu thật may mắn."
"Đương nhiên, đàn anh à, nói thật với anh, khi em còn nhỏ bà nội em đã từng bói số mệnh cho em, đại sư nói trong đời em chỉ có hai thời điểm quan trọng là 25 tuổi và 525 tuổi, quãng thời gian còn lại đều hồng phúc tề thiên." Trương Trì hớn hở luyên thuyên trong khi khoác cổ Tống Từ.
Tống Từ cạn lời, "525? Đường tàu điện ngầm giữa các vì sao đã xây dựng đến phần mộ của cậu rồi hả?"
"Đàn anh à, anh nói như vậy là không lịch sự rồi, khoa học kỹ thuật ngày càng tân tiến, vừa biến đổi DNA vừa dưỡng sinh, làm sao anh biết em không thể sống đến hơn 500 tuổi?" Trương Trì không phục càng nói vòng tay càng siết chặt hơn.
Tống Từ nôn nóng vỗ cánh tay Trương Trì, ra hiệu cho cậu buông mình ra.
Trương Thỉ nhanh chóng buông cánh tay của mình ra, "Ngại quá, trước đây em hay đùa giỡn với bạn học nên đã quên khống chế lực."
Tống Từ đã lấy lại tự do, ho khan hai lần rồi thở dài một hơi, "Anh không biết liệu cậu có thể sống đến mấy trăm tuổi hay không, nhưng nếu vừa rồi cậu không buông tay, anh thậm chí không sống đến 25 tuổi."
Nói đến đây, Tống Từ im lặng. Cậu thực sự không sống đến 25 tuổi. Theo 3344, cậu hiện tại đã chết.
Trương Trì cũng nhớ tới tin tức mà mình nhận được từ hệ thống, trầm giọng nói: "Đàn anh à, hệ thống đểu kia thật sự nói chúng ta đã chết, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Anh cũng không thể đoán ra được. Tạm thời, chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi." Tống Từ xoa xoa cái cổ tàn tạ của mình.
Trò chơi mật thất tàn khốc, những tin người chết xảy ra bất ngờ, sợi dây chuyền được đánh con số kỳ lạ, sự cổ quái ở khắp mọi nơi. Tuy nhiên, có một việc rất rõ ràng, nếu hệ thống muốn giết chúng ta, quả thực dễ như trở bàn tay.
Tiếng huýt sáo quen thuộc đột nhiên vang lên cùng với âm thanh điện tử,【 Người chơi đã đến đầy đủ, mật thất đang download...... Xin chờ trong giây lát 】
Nhìn thấy thang máy khởi động, những người xung quanh vốn đang nhàn rỗi giống như sợi áo len nhiễm tĩnh điện, lập tức tinh thần phấn chấn đứng lên. Tống Từ đếm được mười sáu người, nhiều gấp đôi lần trước!
Ngôi sao thứ tư ở bên phải cánh cửa sáng lên và số '3' xuất hiện trên đó. Độ khó mặc định, 3 sao.
Có tiếng thở dốc trong thang máy.
Tống Từ và Trương Trì liếc nhìn nhau, sao bảo độ khó 3, 4 sao rất khó gặp nhỉ? Thế sao lại để cho bọn họ gặp được vậy?
Phía sau bọn họ, có người khẽ thở dài, "3 ư? Xui xẻo rồi."
【 Lúc ấy chịu mệt mỏi vì sự nổi tiếng, thay một góc độ khác tranh giành vị trí Center. Mật thất 《Biệt thự sương mù》 đã download xong, vui lòng đăng nhập!
Một nhóm người mê leo núi hẹn nhau đi leo núi, không may chứng kiến một vụ án mạng. Quá hoảng sợ, bọn họ chạy vào khu rừng đầy sương mù. Khi tỉnh dậy, bọn họ đã đến một căn phòng xa lạ, mọi người đều mất trí nhớ, không ai biết rằng trong số họ đang có một kẻ giết người...
Nhiệm vụ trò chơi: Thoát khỏi biệt thự
Giới hạn thời gian trò chơi: 12 giờ. 】
Giọng nói điện tử giống hệt giọng nói của 3344, thay thành bộ dạng của con chim bồ câu béo ú kia nói những lời này, Tống Từ cảm thấy ớn lạnh không thể giải thích được.
【 Danh tính của bạn là: Người lạc đường
Những chú cừu sắp bị làm thịt, các bạn hãy nhanh chân đến tận hưởng không khí cuối cùng đi nhé! 】
Người lạc đường? Tống Từ nhìn chằm chằm vào dòng chữ và cau mày, người lạc đường ý chỉ người bình thường đúng không?
Kẻ sát nhân nằm trong số bọn họ... Nói cách khác, người có thân phận là kẻ sát nhân sẽ tấn công người khác để bịt miệng?
Sau khi âm thanh điện tử phát xong, thang máy giống như một hộp quà bị mở ra, bốn bức tường hướng ra ngoài, khoảnh khắc tấm inox rơi xuống đất liền hóa thành mấy làn khói xanh rồi biến mất không còn dấu vết.
Ánh sáng biến mất, xung quanh lập tức chìm vào bóng tối, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Lại tới!
Tống Từ cắn mạnh môi dưới, nhưng cơ thể cậu vẫn run rẩy không kiểm soát được.
"Đàn anh à, anh ở đâu?" Đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau bên phải.
"Đây, anh đây." Tống Từ vội vàng nói.
"Anh không sao chứ?" Trương Trì lập tức theo tiếng nói bước đến bên cạnh Tống Từ. Cậu nhớ anh họ đã từng nói rằng đàn anh hơi sợ bóng tối.
"Không sao."
Bóng tối bao phủ khuôn mặt tái nhợt của Tống Từ, Trương Trì bất cẩn cũng không để ý đến sự khác lạ của cậu, "Vậy đàn anh, anh chờ một chút, em đi thăm dò đường."
Không có gì phải sợ, nó chỉ là bóng tối mà thôi. Trương Trì ở nơi không xa.
Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương.
Phùng Trần Chử vệ, Tưởng Thẩm Hàn Dương.
......
Tống Từ liều mạng cổ vũ chính mình, bắt đầu nhanh chóng đọc nhẩm Bách Gia Tính. Đây là cách hữu hiệu nhất để xoa dịu tâm trí của cậu.
"Đùng!"
Xa xa có tiếng vang bị bóp nghẹt, như có vật gì đó đập mạnh vào tường, Tống Từ giật mình sợ hãi, "Trương Trì?"
"Tách." Bóng đèn hình cầu của đèn tường đột nhiên sáng lên.
Tống Từ khó chịu chớp chớp mắt. Đó là bóng đèn kiểu cũ được sử dụng phổ biến cách đây hơn mười năm, qua lớp kính trong suốt bên ngoài, có thể nhìn rõ sợi dây tóc vonfram hình chữ W vàng lên bên trong.
Công tắc dây kéo của đèn tường được trang trí bằng một hạt châu màu đỏ, lắc lư giữa không trung.
Trương Trì đang ngồi xổm ở phía dưới, liều mạng xoa trán.
"Hí~~~ Đàn anh, em không sao."
Thì ra là va vào tường, thấy Trương Trì vẫn còn tung tăng nhảy nhót, Tống Từ mới yên lòng.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, quần áo cũng không thay đổi gì, xem ra mật thất này so với thời đại của bọn họ cũng không khác mấy.
Căn phòng trước mặt có diện tích khoảng 70 đến 80 mét vuông, nhưng hình dạng rất kỳ lạ, vậy mà là một hình tam giác vuông.
Hai trong số ba bức tường được sơn màu đen, và 'cạnh vát' còn lại là màu trắng. Ánh sáng từ bóng đèn giống như một bộ lọc hoài cổ, khiến xung quanh tràn ngập một loại màu vàng của niên đại lâu đời mà khô cạn.
Cậu suy nghĩ rất lâu nhưng không nghĩ ra phong cách trang trí nào lại sử dụng những cách phối màu quái dị và kiểu căn hộ kỳ lạ như vậy.
Chiều cao của căn phòng rất giống với loại bảo tàng nghệ thuật, chọn chiều cao có tám chín mét, trần nhà bằng kính, nhưng bên ngoài tối quá, không thể nhìn rõ.
Ở giữa sàn kính màu đỏ là hai chữ đen nổi bật cỡ tờ báo, 'R9'.
Tống Từ không chắc hai từ này có phải là manh mối của chìa khóa hay không.
Cậu dùng đế giày chà xát sàn nhà, kết cấu của tấm kính khiến cậu nhớ đến căn phòng suýt nổ trước kia.
Trong phòng không có đồ đạc gì, đập vào mắt chỉ có bức tường hai màu đen trắng và một chiếc đèn tường lẻ loi.
Ngoại trừ Trương Trì ra thì không còn ai khác ở đây, xem ra vấn đề đầu tiên là phải ra khỏi đây trước đã. Với giới hạn thời gian là 12 giờ, tiết tấu lần này rõ ràng là căng thẳng hơn nhiều so với lần trước.
Cửa sổ ở đâu? Tống Từ nhìn quanh và không tìm thấy thứ gì khác ngoài công tắc phát hiện trên tường.
Dưới đất có một tờ giấy trắng khổ A2, cậu cầm lên xem, nó được đục lỗ như tờ lịch treo tường, phía dưới không phải là hoa văn mà là kiểu sắp chữ.
Chân vẫn còn hơi yếu nên Tống Từ dựa vào bức tường sơn đen phía sau.
【 Ngày mùng 5 tháng 3, trời nắng đẹp không mây, mẹ làm món tráng miệng yêu thích của tôi, nhưng tôi chưa làm xong bài tập ngoại khoá mà cô giáo giao, không được ăn, tức quá đi! 】
Nó trông giống như một cuốn nhật ký của một đứa trẻ.
"Đàn anh à, em tìm được một tờ thời khoá biểu." Tống Từ đang xem những đoạn hội thoại đó, thì Trương Trì quay lại vẫy vẫy một tờ giấy.
Vừa định đưa cho Tống Từ, bóng đèn cũ kỹ trên mái nhà 'xẹt xẹt' léo sáng hai lần rồi vụt tắt, trong phòng vang lên tiếng cười của một cậu bé.
【 ha ha ha, 】
【 ha ha ha, 】
Tiếng cười như bật hiệu ứng âm thanh Dolby [2], bao quanh ba chiều toàn diện, vốn là giọng trẻ con lanh lảnh nhưng tại đây nghe giống như gặp ma, khiến người ta sởn tóc gáy.
Tống Từ không khỏi nín thở, từng tầng lông tơ sau gáy chạy toán loạn, bàn tay đang vươn ra của cậu dừng lại giữa không trung.
【 Bạn thân của tôi biến mất rồi, có ai có thể giúp tôi tìm cậu ấy về được không? 】 Sau khi tiếng cười ngừng lại, giọng nói của cậu bé lại cất lên.
"Bạn của nhóc tên là gì? Bạn ấy trông như thế nào? Con trai hay con gái?" Trương Trì không hề hoảng sợ, hỏi một loạt câu hỏi như pháo liên hồi.
Tống Từ:..................
Đứa nhỏ này, là thiếu hạch hạnh nhân [3] à?
Cậu bé dường như không nghe thấy, cậu bắt chước đồng hồ báo thức và bắt đầu báo giờ, 【 Tích tắc, bây giờ là, 8 giờ sáng thứ Hai. 】
Xung quanh đột nhiên tràn ngập ánh sáng, như thể chuyển từ đêm sang trưa chỉ trong một giây, khiến Tống Từ và Trương Trì gần như không thể mở mắt. Bọn họ đợi một lúc, giọng nói kia không xuất hiện nữa, trực tiếp biến mất.
"Thật kích thích!" Trương Trì kéo băng đô của mình, chưa đã thèm mà nhìn ngó xung quanh.
Tống Từ:..................
Nhóc nghĩ bản thân đang ở nhà ma ở công viên giải trí hả?
"Vừa rồi cậu bé kia nói chúng ta giúp nó tìm bạn, liệu có phải đó là nhiệm vụ uỷ thác cho chìa khoá hay không?" Trương Trì vô cùng hứng thú nói.
"Vẫn chưa thể chắc chắn được." Tống Từ nắm vành mũ và xoay chiếc mũ lưỡi trai 180° cho thẳng, chặn ánh sáng chói mắt trên đỉnh đầu. Nhiệm vụ do chủ nhân mật thất giao cho sẽ trực tiếp như vậy sao?
"Đàn anh à, anh xem đi, em đi tìm xem có cánh cửa bí mật nào không." Trương Thỉ đưa tờ giấy trong tay cho Tống Từ, xoay người chạy đến bức tường sơn đen bên cạnh. Hai bức tường này chắc không phải ngẫu nhiên sơn đen, khẳng định có manh mối gì đó mới đúng.
Tống Từ giơ tờ giấy lên, đó là tờ thời khoá biểu bị rách một nửa, tờ giấy in A4 thông thường, bám rất nhiều bụi, phần còn sót lại in thời khoá biểu thứ hai và thứ ba bằng thể chữ Tống.
Thứ hai Thứ ba
Buổi sáng Tin học Kiểm tra
Ngữ văn
Địa lý Tiếng Anh
Âm nhạc Mỹ thuật
Buổi chiều Toán học Lịch sử
Thể dục Máy tính
Lật lại tờ giấy, ở mặt sau là một nửa dấu giày của chiếc giày bóng rổ nam, thứ này trông giống như rác bị vứt bỏ khi chủ nhân rời đi.
"Đàn anh, có hai phiến đá đen cỡ khung tranh trên bức tường này, còn có nét phấn." Trương Trì báo cáo.
"Thử xem có thể đẩy hoặc là chuyển động nó không." Tống Từ đang nghiên cứu thời khoá biểu thuận miệng kiến nghị, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng động cơ quan.
Tống Từ quay đầu lại, chỉ thấy nửa bức tường sơn đen đằng sau đang từ từ hạ xuống.
"Hello." Một người đàn ông với mái tóc nhuộm vàng xuất hiện ở phía bên kia bức tường, gật đầu lịch sự với bọn họ.
Tống Từ & Trương Trì:???
Tóc vàng? Tống Từ nhớ rằng hình như có một người đàn ông tóc vàng mặc áo khoác trắng ở góc thang máy. Trông như một nhân viên y tế.
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, Tống Từ còn chưa kịp phản ứng, mũi dao lạnh như băng đã bất ngờ không kịp đề phòng chặn ngay cổ họng cậu.
Trương Trì sốt ruột đứng lên, nhưng e ngại con dao trong tay người đàn ông, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Trông được đấy." Người đàn ông dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá khuôn mặt của Tống Từ.
Sau đó, anh ta mỉm cười ấn con dao phẫu thuật lấp lánh ánh bạc trong tay về phía trước nửa phân, "Cho cậu ba giây, chứng minh bản thân không phải kẻ sát nhân."
Tống Từ:..................
***
Tác giả có lời muốn nói:
Ghi chú: 1, Rube Goldberg machine có nguồn gốc từ truyện tranh của họa sĩ người Mỹ Rube Goldberg, là sự kết hợp các máy móc liên động được thiết kế quá phức tạp. Nó sử dụng các phương pháp quanh co khúc khuỷu để hoàn thành một số công việc đơn giản, ví dụ như rót một tách trà.
[2]: Dolby với tên gọi đầy đủ là Dolby Atmos, là công nghệ âm thanh vòm. Từ 2012, Dolby Atmos được ứng dụng trong rạp chiếu phim với hàng trăm loa được bố trí trong rạp, âm thanh có thể di chuyển từ gần như mọi hướng khác nhau. Nhờ vậy mà âm thanh được truyền tải chân thật và chi tiết nhất.
[3]: Hạch hạnh nhân (tiếng Anh: amygdala) là một trong hai nhóm nhân hình quả hạnh nhân nằm ở giữa sâu bên trong thùy thái dương của não ở các loài động vật có xương sống phức tạp, bao gồm cả con người. Các nghiên cứu đã cho thấy nó đóng một vai trò thiết yếu trong việc xử lý ký ức, ra quyết định và phản ứng cảm xúc (bao gồm sợ hãi, lo lắng và giận dữ). Hạch hạnh nhân được coi là một phần của hệ viền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...