Trò Chơi Nạp Mạng [vô Hạn]

Editor: Minori

Tích!

Tích!

Tích!

Trong không gian yên tĩnh, tiếng kim giây đồng hồ của cô gái văn phòng phát ra âm thanh rất rõ ràng.

"Không còn thời gian nữa!" Cô hoảng sợ nói. Ít phút nữa, người đeo kính chỉ sợ cũng sẽ bị loại bỏ như số 5 và số 2.

Người đàn ông đeo kính sau lưng cô lại lén lút đưa tay về phía cổ cô.

"Ông làm gì vậy?" Ngay khi ngón tay chạm vào đường viền cổ áo của cô gái văn phòng, Trương Trì liền nắm lấy cổ tay ông ta.

"Đã gần mười hai giờ rồi, tôi giúp mọi người thử xem, trước tiên chủ động giết một người, những người còn lại có phải sẽ an toàn không!" Người đàn ông đeo kính bị phát hiện ban đầu có chút chột dạ, nhưng càng về sau càng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ hơn, "Dù sao cô ấy cũng là người yếu nhất trong số chúng ta, cũng không có tác dụng gì, đúng lúc có thể tranh thủ thời gian một ngày cho mọi người."

Thái độ vô liêm sỉ của người đàn ông đeo kính khiến ai cũng phải nghẹn họng nhìn trân trối.

"Ông sai rồi, cô ấy hữu dụng hơn nhiều so với ông một tên gặp chuyện chỉ biết run rẩy!" Người đàn ông cao lớn trừng mắt cảnh cáo ông ta.

Trương Trì chán ghét hất tay ông ta ra, trực tiếp nắm chặt xương ngón tay đến mức kêu 'răng rắc', "Lần sau còn để tôi thấy ông ra tay với bạn đồng hành, tôi sẽ đấm vào mặt của ông đấy."

Liên tiếp bị cảnh cáo bởi hai người có thực lực cao nhất trong đội, người đàn ông đeo kính co rúm lại, xoa xoa cổ tay, không dám lên tiếng nữa.

Tống Từ chuyển sự chú ý trở lại trên tờ giấy niêm phong, khi nhìn thấy dòng chữ 【 Nữ - Tiền Ấu Phương 】 lần nữa, cậu đột nhiên phản ứng lại, đó là trên giấy niêm phong còn có họ! Họ của cô dâu là 'Tiền', trong manh mối sớm nhất mà bọn họ nhìn thấy 【Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt】!

Trùng hợp? Hay là......

"Tôi có một ý tưởng không đáng tin cậy về chìa khóa," Tống Từ nhìn Trương Trì, "Có muốn thử không?"

"Đàn anh, anh nói đi!"

Tống Từ đặt hai tờ giấy niêm phong vào tay Trương Trì, "Nhanh lên, 'Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt', đặt giấy niêm phong lên viên gạch xanh có chữ 'trước'!"

Trương Trì không chút do dự, chộp lấy giấy niêm phong và lao ra khỏi hầm rượu.

Gã đầu đinh nhìn mặt đoán ý, giành bế lấy cô gái nhỏ trước khi người đàn ông cao lớn đưa tay ra, tất cả mọi người cũng chạy theo ra sân trước.

"Bịch!" Tống Từ với tốc độ chậm nhất mới chạy đến đống đồ đạc cũ nát ở sân sau thì thấy Trương Trì bị người ta đạp ra khỏi cửa.


Người đàn ông cao lớn phản ứng nhanh chóng duỗi chân lót một chút mới tránh cho số phận Trương Trì bị cọc gỗ đâm xuyên qua người.

"Phụt!" Trương Trì phun ra ngụm máu. Tống Từ và cô gái văn phòng nhanh chóng chạy tới đỡ cậu ta.

Lão già một mắt khom lưng, chậm rãi xuất hiện ở cửa.

Ánh đèn dầu trong đại sảnh làm cho cái bóng của ông ta kéo dài như ma quỷ, gã đầu đinh miễn cưỡng có thể đứng vững, người đàn ông đeo kính sợ tới mức trực tiếp quỳ trên mặt đất.

"Để con bé lại." Tròng mắt vẩn đục nhìn về phía gã đầu đinh.

Gã đầu đinh theo bản năng nhìn người đàn ông cao lớn và Tống Từ bên cạnh, cắn răng không buông tay.

"Được, nếu vậy thì chúng mày cũng đừng hòng đi được. Tao sẽ biến tất cả chúng mày thành hài cốt cô dâu giống như những người trước kia." Ánh mắt âm hiểm của ông lão như dòi trong xương, khiến mọi người không rét mà run.

"Đi đi! Ở đây có tôi rồi!" Người đàn ông cao lớn bình tĩnh xua tay về phía mọi người, còn bản thân đi đến chỗ ông lão một mắt.

"Không ai có thể rời khỏi đây!" Ông lão nổi điên lên, chống gậy uy hiếp anh ta.

Người đàn ông cao lớn đã nhanh hơn ông ta.

Trong nháy mắt, hai người đã vượt qua mấy chiêu, di chuyển nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy ảo ảnh. Mọi người đều đã thấy sức mạnh của ông lão một mắt, nhưng điều khiến bọn họ ngạc nhiên hơn nữa là người đàn ông cao lớn thật sự có thể ngăn cản ông ta!

Điên rồi điên rồi, gã đầu đinh không thể tin được nhìn bóng dáng của người đàn ông cao lớn, từ trước đến nay gã chưa từng thấy người chơi dám khiêu khích NPC. Rốt cuộc, người này là ai vậy? Vậy mà có thể đấu ngang ngửa với NPC ư?

Trương Trì là người đầu tiên có phản ứng, cầm giấy niêm phong chạy về phía đại sảnh. Đám người gã đầu đinh cũng đã khôi phục lại tinh thần chạy theo phía sau, lần lượt chạy ra khỏi sân sau.

Khuôn mặt ông lão dữ tợn, tức giận đến mức cổ họng phát ra gừ gừ, nhưng lại bị người đàn ông cao lớn chặn lại sát sao.

Khi Tống Từ đi qua đại sảnh và bước ra khỏi tòa nhà nhỏ, Trương Trì đã đứng sẵn bên giếng.

"Nhanh lên, chúng ta sắp hết thời gian rồi!" Cô gái văn phòng lau sạch nước mưa trên chiếc đồng hồ, nhìn Trương Trì hét lên.

Trương Trì hít sâu một hơi, nhìn lại mọi người rồi từ từ đặt giấy niêm phong xuống.

Gã đầu đinh đặt cô bé ngồi trên ghế đẩu cạnh cửa, trong cơn mưa nặng hạt, mọi người đều căng thẳng đến mức nín thở.

Tống Từ yên lặng nắm chặt bàn tay, ngực đập thình thịch.

Đúng rồi chứ? Lần này thì đúng rồi chứ?

Giây tiếp theo, dưới chân Trương Trì tràn ngập ánh sáng trắng.


Sau khi ánh sáng chói lòa biến mất, sương mù tản dần, mưa tạnh mây tan, bầu trời giống như một viên pha lê đen được gột rửa, trong suốt rõ ràng.

Khi bọn họ đi đến, chiếc thang máy màu bạc đã lẳng lặng đứng sừng sững trong sân.

"Ladies and gentelmen, chào mừng các bạn đến với thang máy số 7!" Trương Trì tựa vào cửa thang máy, thể hiện sự đẹp trai mà đưa tay vẽ ra một vòng tròn, làm động tác "Xin mời".

"Cám ơn trời đất, thật sự cám ơn trời đất!" Đầu gối của người đàn ông đeo kính mềm nhũn ra, "Phịch" một cái quỳ trên mặt đất, ôm lấy ngọc Quan Âm của mình mà hôn mãnh liệt.

"Thành công! Chúng ta thành công rồi!" Gã đầu đinh phấn khích vung nắm đấm.

Sau lưng có tiếng bước chân, Tống Từ quay người lại, người đàn ông to lớn bước tới nhàn nhã như đang tản bộ. Thấy anh ta gần như không bị tổn thương, Tống Từ không khỏi giơ ngón tay cái ngưỡng mộ, có thể đấu solo với NPC, lợi hại!

Mọi người lần lượt bước vào thang máy, theo thói quen đứng ở vị trí cũ.

"Làm tốt lắm." Tống Từ, người cuối cùng cũng chạy đến cửa thang máy, làm một cái high-five với Trương Trì.

Trương Trì nhìn Tống Từ từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra vẻ đầy nghi hoặc, "Đàn anh à, anh chạy 100 mét thật sự quá chậm rồi đấy."

Tống Từ thở hổn hển: ............

"Cuối cùng cũng kết thúc rồi, tôi chết đói mất thôi, lát nữa ra ngoài tôi nhất định phải ăn một bữa thật ngon." Cô gái văn phòng che bụng mình, mấy ngày nay cô ăn không ngon ngủ không yên rồi.

Tống Từ chạy đến mệt mỏi dựa vào thang máy, lười biếng ngáp một cái, lúc nãy còn không cảm thấy, bây giờ vừa thả lỏng, cơn buồn ngủ kéo đến như dời non lấp biển. Cho cậu một chiếc giường, ngay lập tức cậu có thể ngủ ba ngày ba đêm.

"Đàn anh giải mã giỏi thật sự," mặt mày Trương Trì hớn hở nói, "Mật thất bốn sao cũng không đáng sợ như vậy mà! Thổi phồng đến quỷ dị như thế."

Gã đầu đinh nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông cao lớn ở hàng phía trước, muốn nói lại thôi, không riêng gì số 3, nếu không có số 8, chỉ sợ bọn họ cũng không thoát được.

"Không khó sao? Vừa rồi chúng ta suýt chút nữa đã chết hết trong tay lão già đó rồi đấy." Người đàn ông đeo kính co ro trong góc thang máy, trong lòng còn sợ hãi nói luyên thuyên, "Nói không chừng, lúc nãy nên giao con nhỏ đó ra để ông ta tổ chức hôn lễ cho êm đẹp."

"Điều đó chưa chắc đã đúng." Tống Từ buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt liền mắng ông ta,"Đừng quên, ở thời đại này, chính là cho phép cưới tam thê tứ thiếp. Thân phận của chú rể kia không giàu sang thì cũng quyền quý, ông có chắc anh ta chỉ cưới một người là đủ chứ?"

Cả cô bé và sáu người bọn họ, vừa hay là 'tam thê tứ thiếp' luôn.

Người đàn ông đeo kính:........................

Trương Trì nói, "Cơ mà, em còn tưởng thi thể người đàn ông kia sẽ là trùm cuối chứ, thế mà không có xuất hiện nhỉ?"

Gã đầu đinh vui mừng nhìn Tống Từ, "Mật thất chín ngày, chúng ta ba ngày rưỡi đã giải ra, đoán chừng là tiến độ quá nhanh, trùm cuối chưa kịp xuất hiện."


Cửa thang máy từ từ đóng lại trong khi mọi người đang tươi cười.

Qua cánh cửa khép hờ, mọi người chợt nhìn thấy cô gái nhỏ cầm đèn lồng bước ra khỏi đại sảnh, bước đi nhẹ nhàng, không giống vẻ ngoài yếu ớt lúc trước chút nào.

"Cứu người cũng có thể tự cứu mình." Cô bé nghiêng đầu cười rạng rỡ về phía mọi người, nhà trọ phía sau bùng cháy dữ dội, lộ ra ảo ảnh xương cốt chồng chất.

Trong ngọn lửa đang cháy hừng hực, hình ảnh cuối cùng mà mọi người nhìn thấy là cô gái nhỏ khom lưng cúi đầu chào về phía thang máy, dùng khẩu hình miệng yên lặng nói một câu "Cảm ơn".

Nhìn đống xương trắng và chiếc đèn lồng trong tay cô bé, mọi người không khỏi có chút thổn thức, sinh ra vào thời buổi loạn lạc, vất vả bôn ba, vốn tưởng rằng nhà trọ là ngọn đèn sáng chiếu trên lối về, nhưng lại biến thành một ngọn đèn u tối kết thúc sinh mạng.

"Thật may là chúng ta đã cứu cô bé, nếu không thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi." Gã đầu đinh nghĩ mà sợ hãi nói. Nếu bọn họ lựa chọn từ bỏ cô bé, rất có thể kết cục cả nhóm sẽ bị tiêu diệt hết. Tám chín phần cô bé mới là chủ nhân của căn mật thất này.

Người đàn ông đeo kính:..................

Cô gái văn phòng vì chuyện lần trước mà nhìn người đàn ông đeo kính rất không thuận mắt, lúc này thấy ông ta ăn quả đắng, không khỏi vui vẻ nhếch khóe môi, quay người lại tò mò hỏi Tống Từ, "Số 3 này, làm thế nào cậu đoán được giấy niêm phong chính là chìa khóa, hay cần phải kết hợp chìa khoá đặt trên phiến đá vậy?"

"Củi - Gạo- Dầu- Muối- Tương- Giấm - Trà, không chỉ là dạng đồ vật thông thường, mà còn là bảy họ."

Gì? Bảy họ? Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

"Vì vậy, phương hướng chính xác của manh mối này không phải là bảy dạng đồ vật thông thường, mà là 'Họ'. Manh mối về 'Họ', giấy hôn thú, bao gồm cả những bức thư của ông lão, đều được cố tình che giấu, và chỉ xuất hiện trên giấy niêm phong khi được bôi rượu lên. Cho nên, khả năng lớn nhất là chỉ vào giấy niêm phong.

Sau khi lấy được giấy niêm phong với họ và ngày tháng năm sinh của cô dâu, cánh cửa không tự động xuất hiện. Tôi đoán hẳn là còn thiếu thứ gì đó. Sau đó, khi tôi nhìn lại họ của cô dâu, tôi chợt phát hiện ra họ của cô dâu là 'Tiền' thực ra đã xuất hiện ngay từ đầu trong câu nhắc nhở 'Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt'. Ngoài ra, khi kết hôn trước đây, không phải muốn 'trùng khớp' ngày tháng năm sinh sao? Vì vậy, tôi nghi ngờ rằng sự kết hợp của 'Tiền' và giấy niêm phong mới là chìa khóa thực sự." Tống Từ xoa xoa trán giải thích ngắn gọn suy nghĩ vừa rồi của mình, không hiểu sao đầu cậu lại bắt đầu đau.

Sau khi nghe cậu giải thích, mọi người mới chợt nhận ra.

"Số 3 à, não cậu phản ứng quá nhanh đi."

"Đúng vậy, may mà có cậu, nếu không chúng ta có thể đã chết hết rồi!"

"Không nói cái khác, chỉ cái phép tính thiên can địa chi kia là có thể khiến tôi mệt chết đi rồi." Mọi người sôi nổi bàn tán. Chỉ riêng người đàn ông cao lớn lại quay trở về chế độ im lặng, dường như không hé răng.

"Tôi bảo này, mọi người không phát hiện có gì bất thường sao?" Gã đầu đinh nôn nóng đánh giá trần nhà, trong không gian chật hẹp, khuôn mặt của gã bị ánh đèn chiếu đến tái nhợt.

"Này, thật kỳ lạ, tại sao quần áo vẫn chưa trở lại như cũ?" Cô gái văn phòng kéo đường vạt áo viền xanh của mình nói.

Người đàn ông đeo kính phản ứng chậm chạp nhìn quanh, "Đúng vậy, không phải nhiệm vụ đã hoàn thành rồi sao? Đã đến lúc nên thả chúng ta ra ngoài, tại sao chiếc thang máy này giống như không di chuyển vậy?"

"Mọi người mau nhìn xem, đếm ngược mật thất hình như vẫn đang chạy kìa!" Trương Trì sốt ruột chỉ vào màn hình điện tử phía trên cửa thang máy.

Đầu Tống Từ đau như muốn nứt ra, chỉ có thể liều mạng xoa huyệt thái dương, chờ cơn đau qua đi, căn bản không còn khí lực nhìn vào màn hình.

Nhưng những người khác đều nhìn thấy dòng chữ đỏ nổi bật,【 Thời gian còn lại của trò chơi: 00:01:35】

"Tại sao? Không phải vừa rồi rõ ràng nói chúng ta đã thành công hoàn thành nhiệm vụ trò chơi sao?" Trương Trì khó hiểu nhìn những người khác.

Không ai có thể trả lời cậu ta.


Sự vui mừng vừa rồi còn lộ rõ trên nét mặt mọi người đông cứng tại chỗ.

"Tôi nói này, chúng ta cứ nhìn nó kết thúc đếm ngược như vậy sao? Sẽ không có vấn đề gì chứ?" Cô gái văn phòng thấp thỏm lo âu nói.

Gã đầu đinh lau mồ hôi lạnh trên trán, hiển nhiên là cũng nghĩ đến điểm này.

Trương Trì chợt nhớ tới những trò chơi mật thất từng chơi trước kia, thử duỗi tay đẩy vách ngăn thang máy bên cạnh, "Sẽ không còn nhiệm vụ ẩn gì đó chứ?"

"Nhiệm vụ ẩn á? Nhiệm vụ mật thất còn kèm theo con búp bê Matryoska mua một tặng một sao? Vậy cũng quá biến thái rồi?" Người đàn ông đeo kính tức giận phàn nàn.

【 Tinh ~】

Lời ông ta còn chưa dứt, tay Trương Trì đã chạm vào bức tường phía sau thang máy, âm thanh điện tử đột nhiên vang lên, cô gái văn phòng không chuẩn bị trước trong lòng liền bị doạ sợ run lẩy bẩy.

Nghe thấy âm thanh điện tử, cảm giác đau nhói như kim châm bên thái dương của Tống Từ ngày càng nghiêm trọng, huyệt thái dương đập thình thịch, như thể sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào.

Cùng lúc với âm thanh điện tử vang lên, bốn hàng cách tử* màu lam nhạt đột nhiên xuất hiện xung quanh mọi người. Cách tử dựa theo các rãnh trên sàn đá cẩm thạch, ngang hai dọc hai, tạo thành hình dạng 'cái giếng' cô lập tất cả mọi người trên miếng gạch sàn của chính mình.

*Cách tử: là một hệ quang học, trên bề mặt khắc lên những vạch đều đặn song song. Đặc trưng chính của cách tử chính là khoảng cách d giữa hai vạch liên tiếp, hay còn gọi là chu kì của cách tử, chỉ lớn hơn bước sóng cần đo khoảng vài chục đến vài trăm lần, đóng vai trò như vạch chia của thước đo ánh sáng.

Cô gái văn phòng tháo chiếc nhẫn ra thử đưa tới cách tử, "Xì"! Chiếc nhẫn đã tan chảy hơn một nửa chỉ trong nháy mắt, tí tách tí tách rơi trên mặt đất.

Mọi người:..................

【 Người chơi thân mến, với tư cách là vật tế mà chủ trọ chuẩn bị dâng lên trong tiệc cưới, chúc mừng bạn đã kích hoạt tình tiết ẩn của mật thất 《 Tiệc cưới 》, cuộc chạy trốn của vật tế. Do thang máy thoát hiểm đã bị phá hỏng do dàn vật tế của chủ trọ, cần phải khởi động chương trình tự kiểm tra sửa chữa thang máy mới có thể rời đi thành công.】

Mọi người chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, cái gì? Vật tế? Bọn họ lại là vật tế mà ông già một mắt chuẩn bị trong tiệc cưới cho cái xác người đàn ông kia ư?

Phiên bản thực tế của 'Giết tôi mua vui cho đại nhân' hả?

【 Nhiệm vụ trò chơi: Người chơi vui lòng nhập mật mã tự kiểm tra của thang máy dựa theo thứ tự số báo danh.

Tổng thời gian giới hạn: 90 giây. 】

90 giây, đó là là thời gian còn lại trong dòng đếm ngược kia.

Mọi người trong thang máy nhìn những cách tử giống như những phòng giam một người xung quanh, tất cả đều ngốc luôn.

Mật mã tự kiểm tra á?

Lấy mật mã ở đâu vậy, dù sao cũng cho tí manh mối chứ?

【Người chơi nhập sai mật mã, nhiệm vụ mật thất sẽ thất bại, tự động được đưa đi làm vật tế. 】

Âm thanh điện tử lạnh lùng thêm vào một câu.

Trái tim mọi người lập tức lạnh đến đáy cốc, mỗi người chỉ có 15 giây, chẳng phải là chết chắc rồi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận