Trò Chơi Nạp Mạng [vô Hạn]

Editor: Minori

Nửa đêm, trời đổ mưa to.

Nước mưa như thác nước trút xuống, khiến diện mạo của toàn bộ thành phố trở nên mơ hồ.

Những viên gạch trên con đường đi bộ hơi lỏng lẻo, Tống Từ giơ chiếc ô nhựa trong suốt kiểu dáng như của cửa hàng tiện lợi, bước thấp bước cao đi về phía chung cư bên đường .

"Bịch!"

Một bóng đen hình người bất ngờ rơi xuống trước mặt cậu, khiến bọt nước bắn tung toé. Một lượng lớn máu loang ra dọc theo các viên gạch, nhìn thấy mà rợn người.

Tống Từ lấy điện thoại ra, đang định gọi xe cấp cứu thì phần đầu máu me be bét của người nọ, hối hận đập xuống đất, "Sai rồi, mật mã sai rồi!"

Máu loãng đỏ tươi văng tung toé lên đùi của Tống Từ, lạnh lẽo như băng. Cậu ngồi xổm xuống định nghe xem người nọ đang nói cái gì.

Người nọ trở nên hung bạo, đôi mắt đỏ như máu trừng lớn, vẻ mặt hung dữ túm lấy cổ Tống Từ, "Người tiếp theo chính là cậu!"

"Người tiếp theo chính là cậu!"

Một tiếng thét thê lương như nguyền rủa vang vọng trong đêm mưa.

Tống Từ đột nhiên mở mắt, trần nhà phong cách sang trọng đơn giản và chiếc đèn chùm phi hành gia quen thuộc hiện ra trong tầm mắt.

Thì ra là mơ! Cậu thở dài một hơi, ngáp một cái.

Hai ngày trước, khi cậu dầm mưa xuống lầu mua mì tôm lúc nửa đêm đã gặp một vụ tai nạn rơi từ trên cao xuống.

Người chết là một thợ cắt tóc sống ở đầu bên kia của thành phố, cảnh sát vẫn đang điều tra các tình tiết cụ thể. Cho đến nay, không ai biết tại sao anh ta đi nửa cái thành phố để xuất hiện ở đây vào lúc nửa đêm.

Tống Từ chân dài kẹp chặt, ôm lấy gối ôm chân mèo mềm mại trở mình một cái chuẩn bị ngủ nướng tiếp.

【Bệnh của Hera nghiêm trọng hơn gấp mấy lần so với bệnh của Zeus trước đó. Có tin đồn rằng nguồn gốc của căn bệnh là do sản phẩm Coca mới có hương vị anh đào được tung ra bởi gã khổng lồ ngành đồ uống Muji vào quý trước...】

【Bây giờ là mười giờ sáng, thời tiết hôm nay nhiều mây, có mưa nhỏ, nhiệt độ không khí từ 12 đến 19 độ C, gió Đông Nam cấp 2 đến cấp 3, chỉ số không khí, tuyệt vời, chỉ số UV...】

Đột nhiên trong phòng vang lên nhiều âm thanh khác nhau hết đợt này đến đợt khác.

"Tinh linh sinh hoạt, cậu lại bí mật ràng buộc với chương trình nào rồi? Yên lặng nào!" Tống Từ gãi gãi đỉnh đầu làm vểnh lên hai lọn tóc ngố, mơ mơ màng màng nói.

Các loại sóng âm đột nhiên im bặt.


【Reng... Reng... Reng...】

Điện thoại bên gối vang lên như tiếp sức.

Trên giường Tống Từ mắt điếc tai ngơ, theo bản năng ưỡn cong người, lộ ra vòng eo mịn màng với đường cong đẹp mắt.

Cậu cố gắng vùi mình vào giữa gối đầu và gối ôm để tránh tiếng chuông điện thoại công kích. Nhưng điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông không ngừng.

Sau nửa phút, cuối cùng cậu cũng thất vọng vươn tay mò mẫm điện thoại cầm lên.

"Số lượng người hâm mộ trong phòng livestream ẩm thực của người anh em đã vượt quá 100.000 người!" Vẻ mặt vui mừng của Kỳ Hoan hiện ra trên màn hình điện thoại. Chắc là vừa livestream xong, bàn nấu ăn bên cạnh chất đầy đồ dùng nhà bếp, cùng với bột mì, trứng gà và các nguyên liệu nấu ăn khác chưa dùng đến.

Tống Từ còn buồn ngủ giọng nói hơi có lệ, "Chúc mừng."

Là một họa sĩ tự do và là một người thâm niên thức khuya "tu tiên", kể từ khi tốt nghiệp năm ngoái và chuyển đến căn hộ này, một ngày của cậu luôn bắt đầu vào buổi chiều.

Việc thức dậy vào lúc 10 giờ sáng như này, xác suất xảy ra trên người cậu vô cùng gần bằng 0. Trừ phi gặp phải ác mộng và kiểu người như Kỳ Hoan này.

Bạn cùng phòng đại học cũ ở đầu bên kia điện thoại bừng tỉnh, "Tối hôm qua cậu lại thức khuya phác thảo à?"

"4 giờ là vẽ xong rồi. Nhưng mà cài đặt chương trình cho robot quét dọn mới đến tận 6 rưỡi."

"Cài được chứ?"

"Không được. Việc cài đặt và thiết lập giống như một cuộc khảo sát bản thân vậy, rất rườm rà, thậm chí còn phải hỏi rõ ràng thời gian ngủ, độ sâu giấc ngủ của em, khiến em tự hỏi con robot quét dọn này còn có chức năng ** không." Nói đến đây lại một bụng tức, Tống Từ tức giận cúi người, túm lấy chiếc gối ôm bên cạnh rồi kê sau cổ.

Hành động này khiến cổ áo phông rộng của cậu trượt xuống, lộ ra xương quai xanh mượt mà, ánh sáng trắng lạnh của màn hình điện thoại chiếu vào cổ, khiến làn da của cậu giống như một mảnh đồ sứ Đức Hoá thượng hạng, khiến cho người ta suy nghĩ miên man, không nhịn được muốn chạm vào thử một chút xúc cảm.

"Cậu đợi đã, để anh mở phòng livestream." Kỳ Hoan cười xấu xa nói.

"Làm gì?" Tống Từ không rõ lý do.

"Anh đang lo không biết phát phúc lợi gì cho một trăm nghìn fans đây, đúng lúc, tặng một anh chàng đẹp trai để lộ hết cho bọn họ, chắc chắn bọn họ vui chết mất."

Tống Từ nghi hoặc cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó im lặng đưa ngón trỏ lên trước màn hình. Lộ xương quai xanh tính là lộ hết cái gì?

"Cậu khoa tay múa chân '1' là có ý gì?"

"Không phải số, là chữ Hán." Tống Từ thong thả nhướng mày, "Chữ này đọc là丨(Cút)."

"Người đàn ông vô tâm, uổng công cuối tuần anh dậy sớm như cô bé Lọ Lem để nấu ăn, chuẩn bị cho cậu và lão đại ăn mấy món ngon." Kỳ Hoan cụp mi ra vẻ đau lòng, còn làm bộ làm tịch lau nước mắt hoàn toàn không tồn tại, "Vịt xào bia hôm nay anh nấu rất ngon đấy."


Cậu bưng bát tô bên cạnh lên ngửi một cách khoa trương.

"Lão đại sẽ nói với anh đó chỉ là mùi của etyl axetat được tổng hợp từ rượu và giấm, là phản ứng este hóa." Tống Từ choàng một tay ra sau đầu uể oải ngáp dài, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Lão đại ở ký túc xá của bọn họ là người 'nghiện học' nổi tiếng trong khoa hoá học.

Kỳ Hoan:..................

"Vậy cậu có ăn không hả?" Kỳ Hoan giả vờ tức giận.

"Ăn ~ ăn ~ ăn ~~~ Kỹ năng nấu nướng của anh xứng đáng với một chiếc mũ đầu bếp xếp nếp." Tống Từ nhanh nhẹn cúi đầu trước thế lực đồ ăn.

"Đương nhiên, đôi khi anh cảm thấy quốc gia nên phá lệ trao cho anh một giải thưởng đóng góp hậu cần." Kỳ Hoan hất cằm tự hào, khi còn bé đã nấu cơm cho mấy vị lớn nghiên cứu khoa học trong nhà, lên đại học nấu cơm cho các bạn cùng phòng siêu giỏi trong quân dự bị nghiên cứu khoa học, từ nhỏ đến lớn, anh ấy tự tay nuôi sống biết bao nhiêu nhân tài cho quốc gia.

"Đã từng diễn rồi à" Tống Từ vô tình nói, "Có việc không, không có việc gì thì cúp đây."

"Đừng mà, nói chuyện nghiêm túc, cậu biết về sự kiện mã trời đó chứ?" Kỳ Hoan thu lại vẻ khoa trương, tiện tay cầm lấy một quả trứng gà tung lên rồi bắt được.

Hai mắt Tống Từ tối sầm lại, nhớ tới tình cảnh trong cơn ác mộng vừa rồi.

Kể từ tháng 10, các vụ "nhảy lầu" thường xuyên xảy ra cùng lúc ở một số thành phố trên thế giới. Sau khi cảnh sát các nơi khám nghiệm tử thi xong đều đưa ra kết luận giống nhau, những người này đều là rơi từ trên cao mà chết.

Lúc đầu, mọi người chỉ cho rằng các vụ tự tử là do tỷ lệ thất nghiệp gia tăng trong cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu.

Tuy nhiên, danh tính của những người chết không phải trường hợp cá biệt, bao gồm nhân viên văn phòng bình thường, học sinh, nội trợ, doanh nhân trẻ và triệu phú giàu có, với đủ loại nghề nghiệp, độ tuổi và xuất thân. Trong số họ, không thiếu những người có cuộc sống êm đềm không lo cơm ăn áo mặc, cái gọi là thuyết tự sát hiển nhiên là không hợp lý.

Sau khi điều tra thêm, cảnh sát phát hiện ra rằng không có hồ sơ giám sát việc họ ra vào các tòa nhà xung quanh vị trí người chết. Hơn nữa, dù trên mái nhà hay trên ban công cao tầng, cũng không tìm thấy bất cứ vật chứng nào tương tự như dấu giày, tóc, sợi quần áo gì gì đó của người chết.

Ở một số nơi, không có bất kỳ tòa nhà cao tầng nào gần đó, thậm chí còn, rơi trực tiếp vào mái nhà.

Người chết dường như từ hư không xuất hiện trên bầu trời, sau đó rơi xuống.

Điều khó hiểu hơn nữa là những vụ chết người kỳ lạ này đồng loạt xảy ra trong khoảng thời gian từ 10 giờ tối đến 5 giờ sáng, không bao giờ xuất hiện vào ban ngày.

Cả trái đất bất ngờ kích hoạt hình thức ném người trên không, ngoài những nhân viên liên quan đến lực lượng cảnh sát, người quan tâm nhất đương nhiên là phần đông cư dân mạng. Dưới sự hoảng loạn của mọi người, chủ đề nóng nhất trên bản tin của nhiều SNS khác nhau trên khắp thế giới, mỗi ngày đều có thể tìm thấy các mục liên quan đến các vụ ngã chết từ trên cao .

Lúc đầu, hầu hết mọi người nghĩ rằng chuyện này liên quan đến máy bay hoặc khinh khí cầu, còn những người có trí tưởng tượng phong phú thì cho rằng đó là phi thuyền của người ngoài hành tinh.

Vào rạng sáng nọ của đầu tháng 11, một cư dân mạng đã đăng tải một bức ảnh. Sau khi anh ta đánh dấu tất cả những nơi xảy ra vụ tai nạn trên bản đồ toàn cầu, lại xuất hiện một hình vẽ rất lớn giống như một mã QR vậy!


Sau khi quét mã đó sẽ nhận được một thông báo 【Rất xin lỗi, bạn tạm thời không có quyền đăng nhập!】.

Người đăng tải sẽ nhắc nhở cùng với ảnh chụp màn hình thông báo, tuyên bố rằng đây là mã trời, là mã được viết bởi nền văn minh ở vĩ độ cao khác cho con người, chỉ những người được các nền văn minh vĩ độ cao công nhận mới có thể nhận được quyền truy cập. Người đăng tải cũng khẳng định, hiện tại mã trời vẫn chưa được hoàn thiện và thông tin ẩn giấu trong đó sẽ được tiết lộ cho thế giới khi sự kiện ngã chết cuối cùng xảy ra và hình ảnh được hoàn thành.

Loại lập luận này đã thu hút nhóm người ham giải mã suy luận đồng thời được lan truyền rộng rãi, nhiều loại quan điểm cũng đã được đưa ra, bao gồm thuyết trời phạt của phái cấp tiến, thuyết tận thế của phái bi quan, v.v.

Vì thế, mọi người sẽ gọi chung sự kiện ngã chết này là sự kiện mã trời.

Tống Từ không biết sự kiện ngã chết mà mình gặp có phải cũng là một trong số đó hay không. Tuy nhiên, dựa theo yêu cầu của cảnh sát cũng như để tránh cho mọi người lo lắng, cậu đã không nói cho Kỳ Hoan biết chuyện đã xảy ra hai ngày trước.

"Làm sao, anh lo lắng tận thế à?" Tống Từ thấy Kỳ Hoan không có ý định cúp máy, biết rằng mình tạm thời không thể quay lại ngủ nướng được nữa, nên lười biếng giơ tay ấn công tắc thứ ba trên đầu giường.

Tấm rèm chạy bằng điện từ từ mở ra, để lộ ra bầu trời xám xịt bên ngoài và cửa sổ dính mưa bụi Giang Nam rải rác.

"Thật ra tận thế cũng không tệ, khoản vay thế chấp kéo dài 29 năm 4 tháng của anh không cần trả nữa rồi." Kỳ Hoan nô lệ thế chấp mới nổi buông tay ra, quả trứng gà rơi thẳng vào đống bột mì, tạo ra một hố tròn xoe, "Sáng sớm hôm nay, chị Kỳ Thanh gọi điện cho anh, chị ấy nói đã đăng ký tham gia vào nhóm nghiên cứu mã trời, còn muốn đi theo cảnh sát đến hiện trường. Anh hỏi có nguy hiểm không, chị ấy nói với anh về nguy hiểm gì và thu được giống như phương trình hàm liên tục, vậy là có ý gì?"

Tống Từ không để ý nheo đôi mắt màu hổ phách, "Phương trình hàm liên tục được hiểu đơn giản là một sự thay đổi của một lượng nhất định trong một khu vực nào đó, bằng dòng chảy vào hoặc ra thông qua bề mặt, cộng với việc được tạo ra hoặc tiêu thụ bởi bên trong chính nó. Áp dụng nó để bảo toàn điện tích, chính là định luật Kirchhoff về cường độ dòng điện, áp dụng nó vào bảo toàn năng lượng chính là phương trình dòng nhiệt, áp dụng nó vào xác suất tìm thấy một hạt tại một thời điểm và vị trí nhất định trong cơ học lượng tử, cậu có thể nhận được phương trình Schrödinger... "

Kỳ Hoan cầm chiếc nĩa bên cạnh, khoa chân múa tay tính uy hiếp trước camera, "Nói tiếng người thì còn có thể tiếp tục làm bạn."

"............" Tống Từ vò đầu bứt tóc ngái ngủ, dừng lại trong hai giây, rồi chuyển sang một cách nói đơn giản và dễ hiểu, "Em đoán, ý của chị anh là, không có trả giá thì không có thu hoạch, nguy hiểm cũng xứng đáng."

"Thì ra là ý này à." Kỳ Hoan bừng tỉnh đại ngộ, tùy tay ném chiếc nĩa ở trên bàn, "Ồ đúng rồi, chị Kỳ Thanh nói hiện tại đội nghiên cứu nhỏ cũng đang tuyển người tình nguyện giải mã trời đó, cậu có muốn đi đăng ký thử không?"

"Em xin cảm ơn, đội nghiên cứu của người ta đều là những chuyên gia hàng đầu được chứ, để lão đại và lão nhị đi còn được, em một sinh viên chuyên ngành quản lý hành chính đi qua để thêm rắc rối hay gì, sắp xếp cơm hộp à?" Tống Từ tỏ vẻ không quan tâm, "Hơn nữa, đầu óc của em cũng không tốt lắm."

"Đầu óc của em không tốt? Anh cảm thấy đầu óc của anh rất tốt, nhưng tại sao nghe không hiểu chị của anh đang nói cái gì?" Kỳ Hoan nghi ngờ nói, "Mặt khác, anh muốn hỏi, chuyên ngành quản lý hành chính học phương trình Schrödinger à?"

Tống Từ nghẹn họng, "...... Em, em rất bận."

"Bận cái gì? Bận ngủ hả?"

Tống Từ:..................

"Ngay như bàn làm việc của cậu cách giường không quá 5 mét, cái tên dành hơn 12 tiếng mỗi ngày nằm ì ở trên giường, còn không biết xấu hổ mà nói bận à? Lúc đó lão đại nói cậu như thế nào, à, đúng, bệnh ái kỷ [1]!" Kỳ Hoan khí thế hừng hực mở ra hình thức 'Kỳ dỗi'.

Tống Từ nhỏ giọng nói, "Sinh mệnh nằm trong sự tĩnh lặng."

"Tĩnh lặng cái quái gì, cậu chỉ lười thôi, lười đến mức khiến người ta giận sôi lên. Cậu thử hỏi trường đại học nào tiêu chuẩn chọn chuyên ngành dựa trên số giờ lên lớp ít nhất chưa?"

"Anh trai à, mấy năm nay ba người vẫn chế giễu em về chuyện này, đã đến lúc phải dừng lại rồi." Tống Từ mím môi chột dạ, hai má lúm đồng tiền thoáng hiện ra.

"Vấn đề này cần phải được đóng đinh lên cây cột sỉ nhục trong cuộc đời cá mặn của cậu." Kỳ Hoan quay lại cảnh gập ngón giữa lên, giơ thêm bốn ngón tay khác lên màn hình, lắc qua lắc lại tính cường điệu, "Không bao giờ kết thúc (ngón giữa)."

Tống · cá mặn · Từ:..................

"Đúng rồi, vịt xào bia anh đã nhờ Trương Trì giao qua cho cậu, tính thời gian cũng sắp đến nơi rồi, cậu nhớ mở cửa cho nó đấy. Con robot kia của cậu có thể nhờ nó nhìn sách hướng dẫn sử dụng để nó làm cho." Lo lắng cậu cúp máy sẽ ngủ mất, Kỳ Hoan dặn dò nói.


Trương Trì là em họ của Kỳ Hoan, năm ngoái được nhận vào khoa Giáo dục thể chất của Đại học Hoa Đại, khi không có tiết học em ấy thích qua chỗ Kỳ Hoan chơi, vì đến cọ cơm rất nhiều nên thường được sai chạy việc, là gương mặt đã quá quen thuộc với nhóm Tống Từ.

"Anh sẽ bắt nạt trẻ con à." Tống Từ chế nhạo.

"Cậu chỉ lớn hơn người ta có một tháng tuổi mà cũng không biết ngượng gọi người ta là trẻ con hả?"

"Em đã quyết định lần sau chơi game, nhất định sẽ đánh anh đến mức quỳ xuống gọi ba."

"Cậu được lắm, sao cậu không lên trời luôn đi?" Kỳ Hoan làm bộ muốn quạt ống kính, vừa mới giơ tay lên, tín hiệu thoại đột nhiên bị cắt đứt.

Cùng lúc đó, chuông cửa vang lên.

Trương Trì? Nghĩ đến lời Kỳ Hoan mới nói, Tống Từ nhanh chóng đứng dậy, trước khi mở cửa cậu chộp lấy chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ trên mắc áo rồi đội ngược lên đầu, che đi mái tóc rối bù trông như rừng rậm Na Uy của mình.

Đứng trước cửa quả nhiên là Trương Thỉ.

Thằng nhóc này mặc một chiếc áo hoodie cổ tròn màu xám nhạt, chiếc băng đô thể thao màu vàng chanh có chiều rộng bằng nửa lòng bàn tay tương xứng với hình graffiti trên chiếc cặp, cả người tràn ngập bốn chữ 'Tràn trề sức sống'.

"Đàn anh à, đây là vịt xào bia và táo đỏ kẹp hạnh nhân bọc sữa mà anh trai em làm, còn đây là bưu phẩm chuyển phát bảo vệ dưới lầu nhờ em mang lên giúp anh." Trương Trì một tay xách chiếc túi giấy đựng nồi tráng men mini, một tay xách theo chiếc hộp chuyển phát nhanh, cười vô cùng rạng rỡ.

Tống Từ vội vàng mời người vào nhà, thấy trên mặt bưu phẩm có in dòng chữ 'Cửa hàng chính hãng của Muji', đoán chừng đó là Coca đặt hôm qua, nên ôm hộp chuẩn bị trực tiếp khui ra, "Uống gì? Coca được không?"

"Thế nào cũng được ạ. Đàn anh, anh có muốn em giúp anh chỉnh con robot không?" Trương Thỉ quơ quơ tin nhắn của Kỳ Hoan trên điện thoại.

"Mọi thứ đều ở trên bàn trà ấy, làm phiền em rồi." Tống Từ ước gì có người làm hộ cho.

Tống Từ tìm nửa ngày mới tìm được đoạn đầu của băng dính, đang muốn xé ra, Trương Trì đang cầm sách hướng dẫn nghiên cứu bên kia hỏi một câu kỳ lạ, "Học trưởng, nhà anh ở tầng mấy vậy?"

"Tầng 4." Đứa nhỏ này bị ngốc à? Không phải vừa mới đi thang máy lên sao? Tống Từ đang cật lực chiến đấu với băng dính có chút khó hiểu.

"Tầng 4 có thể thấy mây sao?" Giọng điệu Trương Thỉ có chút nghi hoặc.

"Thấy mây thì có gì kỳ......" lạ. Lúc trước anh mua căn hộ này là vì nó hướng ra Hồ Đông, xuân về hoa nở. Không đúng, vừa rồi bên ngoài không phải đang mưa sao? Tống Từ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Trì bên kia, từ cuối cùng bị kẹt lại.

Bên ngoài cửa sổ, những đám mây trắng lớn bồng bềnh.

Loại cảm giác mặt đối mặt vai sát vai gần trong gang tấc giơ tay có thể với tới này, dường như kia không phải cửa sổ nhà của bọn họ, mà là cửa sổ mạn tàu của máy bay.

Mẹ nó, sẽ không phải là đi lên trời thật đấy chứ? Tống Từ cau mày nhìn khung cảnh rõ ràng không thích hợp bên ngoài cửa sổ.

Một hàng chữ to màu đỏ tươi từ từ hiện ra trước mắt cậu, 【Tới khu trò chơi số 233 phía trước, chào mừng người chơi mới đăng nhập......】

***
Tác giả có điều muốn nói:

Không đáng sợ, tôi muốn đi theo phong cách hồi hộp và đốt não một chút ~

Chú thích: 1, Bệnh ái kỷ (自溺症): từ ngữ Internet, cưng chiều bản thân thái quá, nghĩ mọi cách tự khen thưởng mình, tận lực thỏa mãn bản thân bất luận là nhu cầu gì, một nhánh của trạng thái tự luyến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận