Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Cầm cuốn sách trong tủ đông lên, Hàn Phi thử để chúng vào ô item của mình nhưng không thành công - Hệ thống cũng không cung cấp bản mô tả vật phẩm tương ứng.

“Mình tin chắc cậu út Mạnh Trường An giữ lại những quyển sách này là có lý do. Không chừng, nhờ mấy cuốn này mà mình có thể hiểu rõ hơn về con người của cậu út ấy.”

Hàn Phi lật những cuốn sách cất trong tủ đông ra, nhưng tất cả đều bị hư hỏng nặng, khó mà hiểu được nội dung rạch ròi. Hắn phải tận dụng trí nhớ phi thường của mình được trui rèn từ lúc luyện tập học thuộc kịch bản diễn để nhớ kỹ từng tiêu đề sách, sau đó sẽ điều tra lại phần thông tin này sau khi thoát khỏi trò chơi.

Nói ra hết những bí mật chôn giấu từ tận đáy lòng lòng, Mạnh Thi đã phơi bày ra tất cả sự áy náy và bất an bấy lâu nay trước mặt Hàn Phi. Lúc này, bà vẫn còn đang quỳ bên cạnh tủ đông.

“Bà ơi, cố gắng giữ vững tinh thần nào! Bà còn phải chăm sóc cho Thần Thần đấy. Dù thế nào đi nữa, thằng bé ấy cũng không hề phạm phải bất cứ sai làm nào cơ mà. Bà không thể để trẻ nhỏ phải gánh lấy nỗi đau của mấy người lớn.”

Mặc dù Thần Thần là một đứa trẻ khá hiếu động, nhưng thực tế là nó đã bị giết hại trong khi chưa kịp nhìn thấy bộ dáng thật sự của thế giới này. Nếu hỏi ai là người đáng thương nhất, nó mới chính là người vô tội nhất, đáng thương nhất trong vụ này.

Dìu bà cụ đứng lên, Hàn Phi lại bế Thần Thần vào phòng ngủ, đặt nó lên giường: “Bà, sau này cháu sẽ thường xuyên đến giúp đỡ bà. Nếu bà cần giúp gì, cũng có thể lên tầng trên tìm cháu. Hai bà cháu mình sẽ cũng nhau tính toán mọi chuyện.”

Hàn Phi đã xác định căn nhà của Mạnh Thi là một nơi an toàn. Sau khi đăng nhập vào trò chơi, hắn đã ở đây trong 3 tiếng đồng hồ. Hiện tại, hắn có thể thoát game bất cứ lúc nào, miễn là hoàn thành một nhiệm vụ. Cục diện thế này khá là thuận lợi.


Vốn dĩ Mạnh Thi đang chìm đắm trong cơn đau khổ kia cũng không thể nào biết được những bí mật cá nhân của hắn, bà cực kỳ ngạc nhiên khi nghe câu nói vừa rồi: “Sau khi biết rõ bí mật này, thế mà cháu vẫn còn có ý định giúp đỡ bà ư?”

Mạnh Thi đã phải trả giá bằng cả mạng sống cho những sai lầm của chính mình, nhưng Hàn Phi không định nói ra sự thật này. Hiện tại, hắn chỉ muốn sống sót trong trò chơi địa ngục này mà thôi.

“Xin bà hãy chăm sóc Thần Thần thật tốt, đừng để nó chạy lung tung. Vì đứa nhỏ, hãy hứa với cháu là bà phải cố gắng sống thật khỏe mạnh nhé.” Nói xong, Hàn Phi bèn tìm lấy một tờ giấy và một cây bút trong căn phòng này, chuẩn bị đi thẳng vào mục đích chính của hắn trong tối nay.

Sở dĩ hắn cố gắng nâng điểm thân thiện của mình và Mạnh Thi là muốn có được sự tin tưởng của bà. Dĩ nhiên, mục đích của hành vi đó là để phục vụ cho khoảnh khắc tiếp theo này.

Hàn Phi không biết gì về thế giới này cả. Do đó, hắn cần người cung cấp thông tin cho mình. Bà cụ Mạnh Thi đây đã sống tại nơi này từ rất lâu, và dĩ nhiên bà là ứng cử viên thích hợp nhất cho ý định của hắn.

“Bà ơi, đã lâu như vậy mà không thấy người quản lý chung cư xuất hiện, cháu e là ông ta gặp chuyện chẳng lành rồi. Cháu định thử đi lên tầng 10 để kiểm tra xem.”

“Mấy tầng trên nguy hiểm lắm, tốt hơn hết là cháu không nên đi.” Mạnh Thi lập tức thuyết phục Hàn Phi từ bỏ ý nghĩ này.


“Nếu sợ nguy hiểm mà không đi, sớm muộn gì thì mối nguy hiểm ấy cũng mon men tìm đến chúng ta mà thôi. Đến lúc đó, muốn chạy trốn cũng không còn kịp nữa rồi.” Hàn Phi cầm bút lên: “Bà nè, bà ở đây đã lâu rồi. Bà có biết trong tòa chung cư này có bất cứ điều cấm kỵ nào không?”

Thấy Hàn Phi đã hạ quyết tâm, Mạnh Thi cũng không ngăn cản nữa. Suy nghĩ một hồi, bà cụ nói: “Căn hộ ma ám số 1044 mà cháu đang ở là một điều cấm kỵ. Ngoài ra, còn có căn hộ số 1034 ở tầng 3. Nhìn chung, chẳng có bất cứ người hàng xóm nào dám thăm viếng hai căn hộ này. Bình thường, ai ai cũng đều tăng nhanh bước chân khi đi ngang qua hai nơi đó.”

“Có nơi nào trong tòa chung cư này nguy hiểm hơn hai căn hộ đó không bà?”

“Có chứ.” Bà cụ gật đầu: “Chẳng biết ở tầng 9 từng xảy ra chuyện gì, mà ngoại trừ người quản lý chung cư ra, tất cả những người đã từng đi lên tầng ấy đều không bao giờ trở xuống nữa. Bên cạnh đó, cầu thang nối liền tầng 7 và tầng 8 cũng có vấn đề. Nếu đến đó ở thời điểm sau 0 giờ, có khả năng cháu sẽ đi đến một thế giới khác, trông thấy một vài thứ đặc biệt.”

“Bà từng trông thấy rồi à?”

“Nếu bà từng nhìn thấy, e rằng đã chết mất xác từ lâu rồi. Đó là do bà nghe đồn thôi.” Xem ra, bà cụ cũng không gan dạ cho lắm: “Căn hộ số 1084 ở tầng tám cũng từng xảy ra chuyện rất kỳ quái. Có người đã gặp một cô bé tại nơi đó. Khi người quản lý chung cư còn ở đây, ông ấy thường xuyên cảnh báo bà không được đi lên tầng 8. Về tầng 7, dường như chẳng có ai ở đó, trong khi những người hàng xóm cũ ở tầng 6 đã dọn đi rồi. Hiện tại, nơi ấy chỉ toàn là mấy người mới đến từ thế giới bên ngoài, mà bà cũng ít tiếp xúc với bọn họ lắm. Thường ngày, chỉ cần nghe thấy âm thanh của bọn chúng là bà lảng tránh ngay lập tức rồi.”

“Tầng 6 có tổng cộng bao nhiêu người vậy bà? Họ là người vừa mới chuyển vào đây ở hay sao?” Hàn Phi chợt nhớ đến bạn hàng xóm từng viếng thăm căn hộ của mình.


Ở thời điểm ấy, dường như vị trí mà gã ta xuất hiện chính là tầng 6.

“Đúng vậy, ngoài những nơi này ra, cháu cũng phải chú ý đến nhiều chi tiết bên lề khác. Ví dụ, khi đi trên hành lang vào ban đêm, cháu tuyệt đối không được quay lưng lại nếu nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình. Tiếp theo, cháu không được tùy tiện mở cửa nếu nghe thấy có ai đó gõ cửa nhà mình lúc nửa đêm, bởi vì đại đa số hàng xóm khu này sẽ không sang thăm viếng hàng xóm khác vào ban đêm như thế. Còn một điều cần phải nhắc nhở cháu, nếu cháu đang đi trong hành lang mà nhận ra đèn cảm ứng âm thanh đột nhiên tắt ngấm thì phải hết sức cẩn thận nhé, bởi vì có thể là một thứ gì đó đang dần tiến đến gần cháu...”

Hàn Phi nhanh tay ghi lại tất cả những điểm cần lưu ý do bà cụ cung cấp.

“Bà ơi, bà sống ở đây lâu rồi, không biết có nhà hàng xóm nào tốt bụng một chút không? Kiểu như đủ thân thiện để sang thăm viếng, kết bạn ấy?” Hàn Phi muốn tạo mối quan hệ với nhiều người hơn nữa. Hắn vẫn luôn biết rõ sự hạn chế của sức mạnh cá nhân.

Suy nghĩ hồi lâu, bà cụ lắc đầu: “Chẳng có ai đủ thân thiện để kết bạn cả. Nếu phải chọn một người, bà đề nghị cháu nên chọn người thuê trọ sống trong căn hộ số 1052 trên tầng 5.”

“Người thuê trọ tại căn hộ số 1052 à?”

“Cô ấy tên Từ Cầm, là một cô gái mắc chứng thần kinh.” Sợ Hàn Phi hiểu lầm, bà giải thích thêm: “Mặc dù trông cô ấy có vẻ như điên điên khùng khùng, nhưng cô ấy không làm ai bị thương cả. Có một lần, Thần Thần vô tình chạy lên tầng ấy nghịch ngợm, đích thân cô ấy dẫn Thần Thần về cho bà đấy.”

“Tuyệt quá, cháu sẽ từ từ tiếp cận cô ấy, tranh thủ tìm cơ hội kết bạn vậy.” Hàn Phi không hề sợ hãi dù biết rằng cô ta là một kẻ điên. So với bạn cùng phòng trong căn hộ ma ám của mình, quả thật một người điên nhưng không làm hại người xung quanh chẳng khác nào một vị thiên sứ cả.

“Cô ấy là một người đáng thương, nếu cháu có giúp gì được cho cô ta thì cố gắng sốt sắng giúp đỡ nhé.”


“Vâng, nếu đủ sức, cháu sẽ cố gắng giúp đỡ cô ấy mở ra khúc mắc trong lòng.” Trong cả tòa nhà như thế này, thế mà chỉ có hai người hàng xóm là hắn có thể giao hảo. Điều này khiến Hàn Phi cảm giác như muốn suy sụp vậy, chỉ là không biểu hiện ra mà thôi.

Sau khi nói chuyện suốt 3 tiếng đồng hồ, Hàn Phi đã tự tay vẽ ra một tấm bản đồ, còn đánh dấu thêm tất cả những điều cấm kỵ đã biết trong cả tòa chung cư.

“Mục tiêu cuối cùng của mình là tiến vào căn hộ số 1101 của người quản lý chung cư nhằm tìm hiểu lý do tại sao ông ấy lại chọn mình trở thành người chơi của cái game này. Bên cạnh đó, mình cần phải lấy được những vật phẩm mà người quản lý kia để lại.

Nhưng trước hết, mình sẽ ưu tiên kết bạn người người thuê trọ ở căn hộ số 1052, cố gắng thực hiện tốt công tác tạo dựng mối quan hệ hòa hảo với hàng xóm.”

Hà Nội không vội được đâu, Hàn Phi quyết định tiến từng bước một trong công cuộc khám phá trò chơi này trên cơ sở giữ vững sự an toàn cho bản thân.

Lúc rời khỏi căn hộ của bà cụ là đã 4 giờ sáng, hắn lén lút bước vào hành lang, rón rén nhích từng bước để không đánh động tới bất cứ thực thể nào.

“Lại có thêm số vết máu bẩn trong hành lang cùng nhiều dấu tay của trẻ nhỏ trên lan can và vách tường, có vẻ như Khóc đã quậy tưng bừng một trận trong cả tòa chung cư này. Vì tìm ra mình, chắc thằng bé ấy đã chịu khổ một trận rồi.”

Hàn Phi trở về căn hộ ma ám số 1044. Sau đó, hắn nhận ra căn hộ của mình đang trong tình trạng cực kỳ lộn xộn, tựa như từng có một trận chiến ác liệt xảy ra tại đây: “Chẳng lẽ thằng Khóc cũng ghé sang đây đêm qua à? Haizzz, tại sao mọi người không thể chung sống hòa thuận với nhau vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui