Hàng chữ ở màn hình tinh thể lỏng đang nhảy múa.
Nhịp tim Noãn Noãn càng lúc càng nhanh.
Len lén dò xét biểu tình của Hàn Dật Thìn từ trên bức tường thang máy mờ
mờ, tay anh ta đang ôm chặt lấy cô, ánh mắt nhìn về phía trước.
Cơ hội cuối cùng rồi.
Noãn Noãn bắt đầu cẩn thận từng động tác, để tay chậm rãi sờ đến túi xách của mình, tìm đến di động.
“Em làm gì thế?” Anh ta hơi nhíu đầu lông mày lại, khinh bỉ cười cô.
Giây tiếp đó, còn chưa đợi cô có bất cứ phản ứng nào, anh ta ôm trái tay lại, đem cô bế bổng lên trong lòng mình.
Hai chân của Noãn Noãn lơ lửng trong không trung, chiếc váy bị tay anh ta
cuộn lại vừa hay đến đúng nơi nguy hiểm, quai váy trên bờ vai kia cũng
do tư thế này mà bị tuột xuống.
Cô thử giãy giụa một chút, song lại phát hiện giãy giụa trong tư thế này chỉ làm tăng thêm nguy cơ nguy hiểm, chỉ đành bỏ cuộc.
“Vật nhỏ, định gọi điện thoại cầu cứu sao? Gọi cho tình nhân nào của em thế, Ninh Nam? Tấn Tịch? Hay là Hàn Cảnh Thìn? Đàn ông của em cũng nhiều đấy nhỉ!”
Anh ta dường như đang giễu cợt, song Noãn Noãn lại nghe
được trong giọng điệu của anh ta là ý ghen tuông không thoải mái chút
nào.
Nỗ lực để bản thân bình tĩnh lại, vào thời khắc nguy hiểm
thế này,cô không thể để bản thân bị rối loạn, nhưng người đàn ông này
khó đối phó nhất là ở chỗ anh ta mềm rắn gì cũng không ăn.
“Không định gọi điện thoại cho ai cả, tôi chỉ định tắt máy, không muốn để
người khác làm phiền đến chúng ta.” Cô trước tiên thay đổi thái độ, lãnh đạm mở miệng, giọng điệu bình tĩnh như thể đang thảo luận về thời tiết
ngày hôm nay vậy.
Hàn Dật Thìn trầm mặc mấy giây, đôi con ngươi sắc bén kia chăm chú nhìn vào cô.
“Tô Noãn Noãn, em thật đúng là càng ngày càng hay đấy, lúc này chủ động câu dẫn tôi, lúc khác lại phản kháng như con lừa nhỏ bị sợ hãi vậy, lúc
khác nữa lại giả bộ bình tĩnh, lúc khác lại giả vờ đáng thương vô cùng,
Noãn Noãn, em không cảm thấy những gì em làm mâu thuẫn lắm sao? Em rốt
cuộc là định dùng chiêu thức gì thế?”
Noãn Noãn trong tim quét qua một tia bất ngờ, anh ta đã nhìn thấu hết.
Con ngươi như nước kia không lùi bước mà nhìn anh ta, đối diện lên con
ngươi anh ta, tay vòng ôm lấy cổ anh ta, làm tư thế vốn dĩ đã ám muội
kia lại càng thêm phần ám muội.
“Tôi đâu có giả vờ … … Anh chưa
từng nghe thấy câu nói này sao? Vào lúc không thể phản kháng lại sự
cưỡng hiếp, vậy thì hãy hưởng thụ cho tốt! Hi vọng anh tối nay, đừng
làm tôi thất vọng!”
“Cưỡng hiếp?” Sắc mặt Hàn Dật Thìn căng thẳng hẳn, cô ấy lại dùng từ này.
Việc như thế này, bình thường anh ta căn bản là không bao giờ làm, nhưng hôm nay, bất kể là có phải cưỡng ép hay không, anh ta cũng muốn phải có
được cô gái này.
“Anh sẽ làm em phải tự nguyện … … “ Anh ta cười tà mị, con ngươi đen như mực kia phát ra ánh sáng tà ác.
Ding dong! Cửa thang máy mở ra, Hàn Dật Thìn ôm cô bước đi, thẳng đến cửa phòng.
Quét thẻ, mở cửa, đèn sáng lên.
Một căn phòng với “phong cách ” độc đáo xuất hiện trước mặt hai người họ.
Ánh đèn đỏ mờ ám muội âm u nhấp nháy, trần nhà là một chiếc gương khổng
lồ, giường tình nhân được làm từ nước, mềm mại mà tính đàn hồi cực cao.
Ghế sofa đều là hình chữ S, cấu trúc dựa theo kết cấu sinh lý của con người mà làm, còn có rất nhiều … …thứ đồ không thể tưởng tượng được, làm
người ta đỏ mặt tim đập loạn lên.
“Sao? Vừa ý chứ?” Hàn Dật Thìn ôm cô đứng ở cửa mấy giây, chân đạp mạnh một cái đóng cửa lại.
Thịch một tiếng, tim Noãn Noãn cũng bị lỡ mất một nhịp, cửa vừa được đóng
lại, là đã hoàn toàn cách ly mọi âm thanh với thế giới bên ngoài.
Hàn Dật Thìn buông cô xuống, Noãn Noãn lùi nhanh ra sau hai bước.
“Sợ hãi sao, em vừa rồi không phải nói là phải hưởng thụ cho tốt sao?”
Anh ta từng bước từng bước ép gần đến cô, nhìn bộ dáng cô rõ ràng là đang
sợ hãi nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh, trong tim lại có cảm giác đạt được chiến thắng mà trước giờ chưa từng có.
“Đến đây!” Một tay kéo lấy cổ tay cô, kéo cô đến bên cạnh giường, thân thể cũng theo cô mà đổ xuống.
Sức nặng của hai người rơi xuống chiếc giường nước, làm hơi hơi nảy lên,
anh ta quỳ ở hai bên eo cô, để cổ tay cô cố định lên trên đầu, nhìn vào
đôi mắt cô.
Đôi mắt cô trong sáng như một hồ bích thủy, trong suốt đến thiêu đốt người ta.
“Em có biết không? Lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt em, tôi đã muốn hủy đi sự trong trắng của em!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...