Noãn Noãn hạ ly rượu xuống, nhìn hướng lên Ninh Nam, lại không hề quá kinh ngạc,“Thật đúng là trùng hợp quá.”
Ninh Nam cười cười, bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
Tư thế rất tùy ý, cánh tay mở ra, đem cô cuộn vào trong phạm vi cơ thể mình.
Noãn Noãn không tự nhiên mà ngồi ngay ngắn lại, lãnh đạm nói : “Anh cũng tới tham dự tiệc rượu này sao? Tôi nhớ là, công ty này đâu có mời anh đâu?”
“A … … Không mời tôi, cho nên em mới đến sao? Nếu như em biết họ có mời tôi, lẽ nào em sẽ không đến nữa?” Ngữ khí của anh ta đong đầy sự khiêu khích.
“Anh đến hay không chẳng có quan hệ gì với tôi cả.” Cô tiếp tục lãnh đạm nói, đứng dậy, chuẩn bị rời đi, song lại bị anh ta kéo lại, ngã xuống trên đùi anh ta.
“Anh làm gì thế ! Đây là nơi công cộng !” Noãn Noãn nhìn quanh bốn phía, trên mặt ngượng đến mức đỏ cả lên, phẫn nộ mà nhìn anh ta.
“Tôi có làm gì đâu, hay là, em hi vọng, tôi sẽ làm gì đó với em?” Tay anh ta dời đến phần eo cô, dùng lực ngầm giữ chặt cô lại, tay kia, cầm lên ly rượu của cô, nhẹ lắc một cái, đặt lên bên môi, thưởng thức.
“Mùi vị không tệ.” Anh ta tiến đến sát tai cô, “Có hương vị của em … …”
Đôi môi Noãn Noãn khẽ run, bị anh ta tiếp xúc gần như thế này làm cô cảm thấy buồn vô cùng, bất giác mà hô hấp cũng trở nên loạn xạ.
Phẫn nộ nhìn anh ta, đôi mắt anh ta băng lạnh như băng hàn, hoàn toàn khác biệt với biểu tình ám muội hiện giờ, dường như đang phải nhẫn nhịn nộ khí nào đó.
“Ở tiệc rượu này chỗ nào mà chẳng có rượu, anh muốn uống, thì cứ tùy ý, không cần phải uống thứ người khác đã uống đâu.”
“Tôi cứ thích uống thứ em đã uống qua đấy … …” Anh ta cười tà ác, trong đôi mắt kia quét qua một tia tàn nhẫn.
Noãn Noãn còn chưa kịp có phản ứng gì, một khắc sau, ly rượu cầm trong tay anh ta kia, trông như là không cẩn thận đã đổ xuống ngực cô.
Chất lỏng lạnh lẽo theo ngực chảy xuống đến vùng bụng cô rồi xuống đến đùi.
Y phục Noãn Noãn mặc vốn dĩ là loại hở ngực, lúc này lại bị rượu đổ lên như thế này, trong lúc xấu hổ, ngược lại lại đem theo mấy phần mê hoặc đến đáng ngạc nhiên.
“Anh …. … “ Cô cắn chặt lấy môi dưới, hai mắt mở to, phẫn nộ vô cùng nhìn anh ta.
Gương mặt anh ta lại cười như không có gì, đôi mắt đảo đi đảo lại trên thân thể hấp dẫn người khác của cô, cười nói : “Xin lỗi nhé, tôi không phải cố ý đâu.”
“Tôi vào toilet.” Noãn Noãn đứng dậy, uất hận trừng với anh ta một cái, song lại bắt gặp ánh mắt của anh ta.
Ánh mắt anh ta lúc này, có một loại năng lực có thể làm người ta cảm thấy lạnh băng đi.
Trong tim không đừng được run một cái, sải bước đến toilet.
Lễ phục đã bị ướt cả, phần đằng trước ngực này lại càng dính chặt lấy da thịt, còn có phần bụng và đùi nữa, đều khiến cô bối rối như vậy.
Anh ta một chút không cẩn thận thế này, thật chuẩn quá đi, Noãn Noãn trong tim thầm mắng, tình hình này, xem ra không thể nào mặc ra ngoài nữa rồi, chỉ có thể gọi nhân viên khách sạn giúp mang đến một bộ lễ phục khác thôi.
Mở cửa phòng toilet, thò đầu ra ngoài, lại bị đụng vào một khuôn ngực rộng lớn.
Noãn Noãn kinh sợ, Ninh Nam lại đang đứng trước cửa phòng toilet nữ.
Vừa muốn mở miệng, anh ta đã lập tức mạnh mẽ đẩy cửa mà vào, sau đó nhanh chóng khóa cửa lại, lưng đối lại phía cửa, một bộ dạng không cho cô đi ra ngoài.
“Anh điên rồi sao? Đây là toilet nữ, anh cũng không sợ bị người ta cười cho sao?”
“Tôi là điên rồi, Tô Noãn Noãn, em đúng là có năng lực làm cho người khác phát điên !” Anh ta nói một tiếng lại tiến lên một bước, đem cô giam cầm giữa mình mà bồn rửa mặt.
Thân thể Noãn Noãn hướng về phía đằng sau, trên gương mặt vừa vô tội vừa tức giận,“Anh đem rượu đổ lên người tôi, giờ còn xông vào toilet nữ, Ninh Nam, đây là Hongkong, không phải là công ty của anh, xin anh tự trọng chút !”
“Tự trọng? Em cũng biết cái gì là tự trọng sao?” Sự giận dữ của anh ta khiến cô chẳng hiểu gì cả, song lại làm Noãn Noãn thực sự cảm thấy rất sợ hãi.
Bởi vì lúc này, đôi mắt của anh ta, là huyết sắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...