Đêm khuya. Ninh gia.
Ba căn biệt thự đều sáng đèn.
Dường như những người ở nơi đây, đều không có tâm trạng để ngủ.
Căn phòng ngủ của Ninh Nam, cửa phòng đóng chặt.
Y Bán Nguyệt đang ngồi trong phòng mình, cuối cùng cũng đã không cần mỗi ngày đều phải nghe những âm thanh nhức tai kia nữa, song vẫn chỉ một mình trong căn phòng trống rỗng.
Cẩn thận đúng dậy, mở cửa phòng mình ra, nhón chân trần đến trước cửa phòng Ninh Nam, nghe trộm động tĩnh bên trong.
Cô ta biết, như thế này rất nguy hiểm, lỡ mà bị Ninh Nam biết được, bản thân sẽ không còn có khả năng được ở lại Ninh gia nữa.
Từ sau khi biết được chuyện Ninh Nam điều tra Tấn Tịch, cô ta bèn bắt đầu mỗi tối đều có hành động nghe trộm, đáng tiếc là mấy hôm liền đều không nghe được gì có giá trị cả. Hôm nay căn phòng của Ninh Nam vẫn không có động tĩnh gì như trước, Y Bán Nguyệt đứng ở cửa phòng một lát, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, tim trong chốc lát mà nhảy lên đến tận cổ họng, lắc eo nhanh chóng biến về phòng mình, khép hờ cửa lại.
Từ khe cửa, cô ta nhìn thấy Ninh Nam thân mặc đồ ở nhà, lông mày cau lại, nét mặt nghiêm túc chưa từng thấy, đang nhanh chóng hướng về phía cầu thang mà đi tới.
Đã xảy ra chuyện gì? Y Bán Nguyệt trong tim thầm tính toán, anh ta đang mặc bộ đồ ở nhà, vậy nhất định sẽ không ra khỏi Ninh gia, thế thì hoặc là đi tìm Hình Tuệ, hoặc là đi tìm Ninh Manh.
Cô ta giữ một khoảng cách rất xa để đi theo anh, đêm khuya hạ nhân đều đã ngủ cả, Y Bán Nguyệt bao lấy áo ngủ của mình, nhìn thấy Ninh Nam bước đi hướng về phía biệt thự của Hình Tuệ.
Gió đêm đầu đông đặc biệt lạnh, Y Bán Nguyệt không chịu được mà run rẩy một cái, muộn như thế này rồi, Ninh Nam còn đi tìm Hình Tuệ, thiết nghĩ nhất định là có chuyện lớn.
Cũng có lẽ, chính là đã có kết quả của chuyện kia.
Nhìn Ninh Nam bước vào trong biệt thự của Hình Tuệ, cô ta chịu gió lạnh đứng đợi bên ngoài một lát, khi thấy đèn thư phòng của Hình Tuệ sáng lên, đoán Ninh Nam đã vào trong đó rồi, lúc này mới mở cửa mà vào.
Lần đầu tiên làm cái việc lén lén lút lút như thế này, Y Bán Nguyệt trong tim khó tránh được căng thẳng, cẩn thận từng bước từng bước đi lên cầu thang, dừng lại ở cửa thư phòng của Hình Tuệ, bên trong đã thấy có âm thanh truyền ra.
“Mẹ, con nghĩ Ninh Manh và Tấn Tịch nhất định phải hủy bỏ hôn ước.”
“Con rốt cuộc đang nghi ngờ ai thế? Con đang nghi ngờ Tấn Tịch sao?” Hình Tuệ giọng điệu nghi ngờ hỏi.
“Không phải là nghi ngờ, mà là khẳng định !” Ninh Nam nặng nề thở dài một cái, giọng điệu thêm mấy phần hận thù, “Tấn Tịch chính là hung thủ đã tìm người để hãm hiếp Ninh Manh.”
“Con nói cái gì !” Hình Tuệ giọng nói cao vút lên, nhìn Ninh Nam rõ ràng không phải là bộ dáng đang nói đùa, âm thanh bắt đầu có chút run rẩy, “Ninh Nam, con đã điều tra được những gì?”
Con ngươi âm u của Ninh Nam phát ra ánh sáng đáng sợ, sự tàn ác khát máu đó như nói rõ anh ta đối với việc này có bao phần căm hận.
Anh vốn dĩ không hề muốn cho người đi điều tra cậu ta, song sự quan tâm của Tấn Tịch đối với Noãn Noãn đã vượt qua cả Ninh Manh, vì vậy anh mới có nghi ngờ.
“Con đã điều tra về tất cả những tin tức tài khoản của Tấn Tịch trong thời gian Ninh Manh gặp nạn, khoảng thời gian đó cậu ta đã chi ra một khoản tiền lớn, được trực tiếp chuyển từ ngân hàng ở Thụy Sỹ đến một tài khoản ở Ấn Độ, sau đó con đã điều tra ra được tin tức của người chủ tài khoản đó, mới dần dần tìm hiểu được rằng số tiền đó đã được phân ra chuyển cho bốn người Trung Quốc vừa trốn sang Ấn Độ.”
“Sau đó thì sao?” Giọng nói của Hình Tuệ càng run rẩy thêm, nếu như chủ mưu đằng sau vụ này là Tấn Tịch, vậy thực sự là quá đáng sợ.
Ninh Nam cũng dừng lại một lúc, bị không khí lúc này ép xuống đến nỗi có chút không thở được, sự thực quá tàn nhẫn, anh cũng đã phải dùng một khoảng thời gian rất dài mới có thể tin vào chuyện này, Tấn Tịch ! Tấn Tịch ! Sao lại là cậu ta !
Y Bán Nguyệt trốn ở ngoài cửa nghe trộm đối thoại trong phòng, cũng bị rơi vào trạng thái không thể tin được.
Như cô ta được biết, Tấn Tịch nổi tiếng quan tâm chăm sóc đến Ninh Manh, khi Ninh Manh gặp nạn, cậu ta còn cầu hôn ngay lúc đó, người con trai ấm áp như ngọc này, lại chính là hung thủ hãm hại Ninh Manh, thật là đáng sợ !
Đem tai dính lên cánh cửa, tiếp tục lắng nghe âm thanh bên trong.
Không khí, thật nặng nề, bàn tay Hình Tuệ ôm lấy đầu, há to miệng để hớp hơi, có chút không muốn nghe tiếp sự thật tàn khốc này nữa.
“Mẹ … … “ Ninh Nam bước qua, dìu lấy bà bước đến ngồi xuống sofa.
Hình Tuệ khoát khoát tay, ý bảo anh tiếp tục nói.
“Con đã tìm được mấy tên Trung Quốc trốn đến Ấn Độ kia, thẩm vấn qua bọn chúng, chúng đúng là trong khoảng thời gian đó, đã bắt hai người con gái, còn tiến hành bạo lực với một người trong đó, lại còn quay phim lại nữa.”
Ngừng nói, Ninh Nam cố hết sức để khống chế cảm xúc của bản thân, anh đã xem qua cuộn băng đó, ai cũng không thể chấp nhận được việc em gái mình lại phải chịu đựng sự hành hạ tàn nhẫn đến vậy !
Ý thức sau đó làm anh nắm chặt tay lại thành quyền, cắn răng nói ra từng chữ, “Người trong đoạn băng đó, chính là Ninh Manh và Noãn Noãn !”
Đôi tay Hình Tuệ run rẩy, cả người dường như muốn ngã nhào về phía sau sofa, từ trước đến giờ, bọn họ đều cho rằng cậu ta là người tốt nhất với Ninh Manh , song lại chính là hung thủ hại con bé.
Tại sao ! Tại sao ! Ninh Manh đối với cậu ta không đủ say mê sao? Ninh gia đối với cậu ta không đủ tốt hay sao?
Rốt cuộc là vì lý do gì, lại làm cậu ta như vậy với Ninh Manh ! Tại sao !
“Tại sao ! Tại sao !” Hình Tuệ kích động lên, kéo lấy tay áo Ninh Nam gào hét không ngừng.
“Mẹ, mẹ bình tĩnh lại, bình tĩnh ! Không được để Ninh Manh nghe thấy !” Anh ép Hình Tuệ ngồi xuống, nhỏ giọng nhắc nhở bà.
Lời của anh, đã thành công giúp Hình Tuệ không còn kích động nữa, anh nói đúng, ,chuyện này, không thể để cho Ninh Manh biết được, con bé sẽ không cách nào tiếp nhận được sự thật này !
“Đúng, ngàn vạn lần đừng nói với Ninh Manh, Ninh Nam, chúng ta bây giờ phải làm sao đây? Không được để Tấn Tịch lại đến gần con bé nữa, nhưng Ninh Manh hiện giờ lại chỉ khi nhìn thấy Tấn Tịch mới có chút biểu tình, con bé đã không nói chuyện rồi, không có Tấn Tịch nữa thì nó phải làm sao !”
Hình Tuệ lần đầu tiên cảm thấy kinh hoàng không tưởng tượng được thế này, sự đả kích của sự việc này với bà là quá lớn, con gái yêu quý của bà, có thể cả đời này cũng sẽ không có hạnh phúc nữa rồi !
“Cho nên chúng ta nhất định phải giấu con bé, mẹ, tìm một lý do để hai đứa nó hủy bỏ hôn ước, Tấn Tịch, con nhất định sẽ không tha cho cậu ta … … “
Lời nói phía sau, Y Bán Nguyệt đã không còn lòng dạ nào nghe tiếp nữa, bởi vì cô ta đã nghe được trọng tâm, Ninh Nam muốn giấu Ninh Manh, muốn bảo vệ em gái yêu quý của anh ta.
Ha ha … … Ninh Nam, anh như thế này với tôi, hôm nay tôi sẽ để em gái anh nếm thử xem cái gì mới gọi là đau khổ, người đàn ông thương yêu nhất lại hại mình như vậy, xem cô ta làm sao mà chịu đựng được !
Nghĩ đến những điều này, Y Bán Nguyệt lập tức đứng dậy nhanh chóng chạy về phía biệt thự của Ninh Manh.
Ninh Nam a Ninh Nam, người mà anh muốn bảo hộ, tôi lại cứ muốn để cô ta phải đau khổ, đây chính là báo ứng đối với anh !
Hai người ở trong thư phòng đột nhiên nghe thấy tiếng cửa lớn đóng lại, hai người họ lập tức đông cứng lại, Ninh Nam nhanh chóng bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Chỉ nhìn thấy Y Bán Nguyệt đang mặc đồ ngủ chạy về hướng biệt thự của Ninh Manh.
“Không xong rồi !” Ninh Nam trong tim thầm kêu một tiếng, huyết khí lập tức xông lên trên đầu, con đàn bà đáng chết này, vừa rồi nhất định là đã nghe trộm cuộc đối thoại của bọn họ, hiện giờ đang chạy qua nói với Ninh Manh !
Tuyệt đối không được để cho cô ta thành công, Ninh Nam lập tức đuổi theo ! Hình Tuệ cũng đã có lại được phản ứng, nhanh chóng theo sát sau.
Y Bán Nguyệt vừa chạy vừa cười, thù hận đã che lấp đầu óc cô ta.
Ha ha … … Ha ha …. … Ninh gia, vĩnh viễn cũng sẽ không được an lành !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...